Quyển 2 - Chương 13
.
Editor : Quân
Chán đến chết ngồi ở dưới tàng cây, ta nâng má ngồi xem hai cái người đang "giành nhau" rất cao hứng bên hồ nước.
“Này, trả lại cho ta, đó là do ta tìm được !"
“Cầu xin ngươi đừng nói mơ giữa ban ngày nữa được không, bông diên vĩ này rõ ràng là người ta tìm được trước nha …"
“Cái gì mà ‘người ta’, ‘người ta’, đây là giọng điệu mà một đại nam nhân như ngươi nói chuyện sao ?"
“Thẩm công tử, ngươi nói như vậy là không đúng. Người ta thích nói thế nào thì nói như thế, ngươi phải biết tôn trọng thói quen của ta chứ …"
“Gì ?!" - Thẩm Ninh hừ mũi – “Suy nghĩ của Hạ Hầu công tử thật đúng là khác người. Nhưng ngươi như vậy mà Sở Nhi lại thích ngươi sao ? Nàng thành tâm thành ý đáp ứng làm vị hôn thê của ngươi sao ?"
“Nàng …" - Hạ Hầu Ý nghẹn lời một chút – “Đương nhiên là nàng cũng thích ta … còn nói muốn vĩnh viễn ở cùng ta !"
Tay ta trượt khỏi cằm, người này thật đúng là cái gì cũng dám nói.
“Không có khả năng ! Thái độ của nàng đối với ngươi căn bản không có thân cận đến mức ấy." - Thẩm Ninh đắc ý dào dạt nói.
“Nếu không thì cũng thân hơn ngươi." - Hạ Hầu Ý như bắt được nhược điểm của hắn, càng nói càng đắc ý dạt dào – “Tối thiểu trên danh nghĩa nàng vẫn là vị hôn thê của ta, cũng chưa từng hạ độc ta … Chỉ dựa vào hai điểm này thôi, Thẩm công tử ngươi nên thức thời mà sớm rút lui mới đúng !"
“Ta … ta còn lâu mới dễ dàng buông tay như vậy !" - Nói đến đây, Thẩm Ninh lại càng mạnh miệng – “Cho dù có phải buộc nàng vào làm nha hoàn bên người, ta cũng sẽ không tặng nàng cho cái loại người nam không ra nam nữ không ra nữ như ngươi !"
Ta nghe đến đây mặt liền nổi hắc tuyến. Buộc … cột vào bên người … làm nha hoàn ?! Xem ra hắn cũng rất có gan khi dám nói như vậy !
“Chờ chút," - Hạ Hầu Ý phê bình một cách kín đáo – “Thẩm công tử, ngươi chẳng lẽ không biết trời cao đất rộng là gì sao ? Nhìn ngươi tuấn tú lịch sử, phong độ như vậy, không ngờ lại gian ngoan giảo hoạt đến thế… Xem ra muốn lấy phương thức hoà bình để giải quyết vấn đề là chuyện không thể rồi."
“Sao, muốn đánh nhau chứ gì ?" - Thẩm Ninh bắt đầu xắn tay áo, chuẩn bị tấn công Hạ Hầu Ý đang muốn mở miệng bất kỳ lúc nào. “Càng tốt !"
“Khoan đã, Thẩm công tử …" Hạ Hầu Ý vừa tránh đòn, vừa biện bạch cho mình – “Ta không có ý muốn đánh nhau, ta chỉ là …"
“Lắm lời, ra chiêu đi !" - Thẩm Ninh chém ra một quyền – “Nhưng ta phải nói trước, nếu ta thắng ngươi, Tiểu Sở Nhi phải thuộc về ta !"
Cái gì ? Cằm của ta rơi thẳng xuống đất, như vậy cũng được sao ?
“Không ! Ta không đáp ứng !"
Hay lắm, Hạ Hầu Ý !
“… Vậy, nếu ngươi thắng ta, ta sẽ hoàn toàn hết hy vọng với Tiểu Sở Nhi, từ nay về sau không bao giờ dây dưa với nàng nữa. Thế nào ?"
“Được !"
…. Người này … chỉ đáp ứng chuyện có lợi cho mình thôi sao ?
Không có tâm tình đi ngăn cản bọn họ, ta ngửa đầu lên nhìn trời, thế này mới phát hiện mặt trời thật chói mắt, làm người ta nhịn không được muốn chảy nước mắt …
Đột nhiên tiếng nước bắn tung toé vang lên. Ta kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại, phát hiện Hạ Hầu Ý một mình đứng ngơ ngác bên hồ, nhìn mặt hồ không ngừng gợn bọt sóng lăn tăn.
“Làm sao vậy ?" - Đi đến bên cạnh hắn, ta hỏi – “Thất thần làm gì thế, Thẩm Ninh đâu ?"
“…" Hắn không nói lời nào, nâng ngón tay chỉ cái hồ.
“Ê …" Tiếng nước vừa rồi đừng nói là do …
“Hình như hắn ngã xuống rồi." - Hạ Hầu Ý sâu kín nói.
“Hình … hình như ?" Khoé miệng của ta bắt đầu co rút.
“Ừ !" - Hắn gật đầu một cái – “Chắc tại hắn không điều chỉnh tốt bộ pháp cùng lực đạo, cho nên …"
"Ngã xuống ?" - Ta trừng mắt một cái, đột nhiên ngẩn người, thẳng đến khi hắn lớn tiếng kêu cứu mới hồi phục lại tinh thần. "A Ý …"
"Gì ?"
"Ngươi biết bơi không ?"
"… Biết !"
Trầm mặc một lát, một tiếng thét to vang vọng cả hậu viện.
"Vậy ngươi còn không mau đi cứu người ?"
…
"Ngươi không sao chứ ?" Nhìn Thẩm Ninh cả người ướt đẫm, ta lấy áo của Hạ Hầu Ý khoác lên vai hắn , "Có lạnh không ?"
Hắn không nói gì, chỉ là ánh mắt liên tiếp trừng nhìn Hạ Hầu Ý, tựa hồ muốn hút máu gặm xương hắn.
"À … ờ … chuyện ngươi rơi xuống nước, có lẽ không phải lỗi của hắn. Là ngươi tự mình …"
"Nếu không phải hắn đột nhiên thu chiêu, ta cũng sẽ không rơi xuống nước."
"Hả ?" Đây giọng của Thẩm Ninh sao ? Như thế nào có cảm giác … thanh thuý trong suốt, không có trầm thấp như ngày xưa.
"Đáng giận …" Hắn khẽ cắn môi, đem quần áo gắt gao ôm sát người, đứng lên. "Ta phải đi."
"Ngươi muốn đi đâu ? Ướt như vậy dễ sinh bệnh lắm đấy … Vào phòng A Ý mà thay một bộ quần áo khác, được không ?" Ta vội vàng bắt lấy vạt áo hắn, lại thấy được chỗ ngực áo hắn đang mở rộng …
Trời ạ, không, không phải chứ ?!
"A Ý à, rốt cuộc sao lại thế này ?"
Hắn không lên tiếng, nhưng bộ pháp nhanh hơn một chút.
"Ta hỏi ngươi nha, vì sao đột nhiên lại thu chiêu làm hắn ngã xuống hồ ?"
"Ta …" Hắn muốn nói lại thôi, đầy mặt u sầu như là ăn phải mướp đắng. "Ngươi bảo người ta phải nói như thế nào a …"
"Sao lại không thể nói ?" - Ta chưa từ bỏ ý định, tiếp tục truy vấn – "Chẳng lẽ có cái gì khó nói sao ?"
"Hắn …" Dừng lại cước bộ, Hạ Hầu Ý nhìn thẳng về phía trước làm ta cũng nhìn theo.
Ôi trời, không nhìn thì không biết, nhìn thấy rồi lại muốn nhảy dựng. Toàn bộ đại sảnh bị một tầng hắc y nhân bao vây, hơn nữa người người đều cầm trên tay lưỡi đao sáng như tuyết, phản xạ ra quang mang chói mắt.
Đây … đây là trận thế gì ? Có từ bao giờ vậy ?
"Dạ Ảnh …"
"Dạ Ảnh ?"
"Đội binh tinh nhuệ và mạnh nhất của Tuần bổ."
"Bọn họ tới làm gì ?"
Ta đang cảm thấy rất kỳ quái thì thấy Ngu quốc hầu cùng Hạ Hầu Kiệt từ trong phòng đi ra, nhìn chung quanh một vòng rồi lạnh giọng nói :"Ngài làm cái gì vậy, Thẩm đại nhân ?"
Thẩm Diệu Đìnhdùng ánh mắt khinh miệt nhìn bọn họ : "Muốn làm cái gì ? Hai vị đại nhân chẳng phải biết rõ hơn ta sao ?"
"Hừ, muốn bắt người cũng phải có chứng cớ, đâu thể chỉ dựa vào ngươi thuận miệng nói bậy vu tội. Cẩn thận đến lúc trình diện trước mặt hoàng thượng lại gánh không nổi !"
"Ha ha, chuyện này thì Ngu quốc hầu ngài không cần lo lắng." - Thẩm Diệu Đình ngửa đầu cười to – "Ta bắt người xưa nay chưa lần nào là không có bằng chứng."
"Ồ ?" - Hạ Hầu Kiệt vẻ mặt khinh thường – "Vậy thì mời Thẩm đại nhân lấy ra, đừng có ở đó nói miệng. Nếu không …"
"Chứng cớ ở đây." Đột nhiên một thanh âm ôn nhu chen vào. Mọi người đều nhìn lại, chỉ thấy người nọ một thân áo trắng, cười nửa miệng, khoanh tay đứng ở cách đó không xa dưới gốc cổ thụ, mị hoặc đến cực điểm.
Ta không khỏi mồm miệng há hốc.
"Thái phó đại nhân." - Thẩm Diệu Đình hơi hơi hành lễ.
Diêm Sâm từ từ đi tới bên này, lúc đi qua ta ánh mắt tựa hồ còn cố ý vô tình liếc nhìn vài cái.
"Ngươi …"
Ngu Khiếu Kình há miệng thở dốc, sau khi nhìn đến văn thư trong tay hắn thì mặt mày trắng bệch, miệng cũng phản xạ có điều kiện rất nhanh liền khép lại, sợ trễ một bước thôi là có ruồi bọ linh tinh gì đó chui vào mồm.
"Sao, Ngu Hầu gia, ngài không biết thư tín này sao ?"
Thư tín ? Ta kỳ quái nhìn cái gọi là ‘thư tín’ trong tay hắn. Không phải bảo ta đến trộm sao, như thế nào lại ở chỗ hắn ?
"Đây là ta lấy được từ chỗ Nam Diêu vương, thư do chính tay ngài viết." - Diêm Sâm khoé mắt cong cong – "Xem ra hắn không muốn hợp tác với ngươi nữa rồi."
"Ngươi … ngươi đừng có nói bậy. Ta đường đường là Ngu quốc hầu của Thiên triều, sao có thể cấu kết với ngoại tặc làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy được !" - Thanh âm Ngu Khiếu Kình rõ ràng đang phát run lại còn cố sống cố chết chống chế.
"Ồ ? Vậy nếu Hầu gia không ngại thì cứ nhìn thử xem bên trong có phải là bút tích của mình hay không." - Diêm Sâm đưa thư qua cho hắn.
Ngu Khiếu Kình nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trang giấy điệp, mạnh tay đoạt lấy, lập tức cấp tốc mở ra xem. Hắn càng xem biểu tình càng khủng hoảng, càng xem miệng há hốc càng lớn, cuối cùng ngay cả bàn tay cầm thư cũng bắt đầu run lên không ngừng. Đột nhiên hắn bỗng dưng ngẩng đầu lên, ánh mắt âm hiểm trừng nhìn Diêm Sâm, tiếp theo là cười lạnh một tiếng, ‘soạt, soạt’ vài tiếng đã xé tan mấy bức thư kia.
"Hừ, xú tiểu tử, muốn đấu với ta ư ? Ngươi còn chưa đủ sức !"
Diêm Sâm không giận mà còn cười, như là nghe được một chuyện khôi hài nhất trên đời. "Vậy sao ? Nhưng Hầu gia, nếu ngài có thể xé được phần thư tín đang nằm trong tay Hoàng Thượng … ta đây còn tin tưởng lời ngài nói một chút."
"Ngươi …" Ngu Khiếu Kình thân mình lung lay nhoáng lên một cái, biểu tình trên mặt ngưng trọng, sau đó chẳng khác gì sợi mỳ mềm oặt ngã sõng soài nằm dưới đất …
"Được rồi," Liếc mắt một cái nhìn Hạ Hầu Kiệt mặt đã xám như tro tàn, Diêm Sâm phân phó – "Thẩm đại nhân, những chuyện kế tiếp giao cho ngài, phàm là người có liên quan thì bất cứ ai cũng không thể tha thứ."
"Dạ !"
"Ngươi … ngươi …" Ngu Khiếu Kình nhìn về phía Diêm Sâm, trong ánh mắt tuyệt vọng lộ ra sự phẫn nộ khôn cùng : "Vì sao lại luôn đối nghịch với ta ? Ngươi rốt cuộc là làm thế nào mà lấy được thư tín này ? Nam Diêu vương không có khả năng sẽ … ngươi rốt cuộc là ai ?"
"Ta là ai ?" - Đôi mắt hoa đào mông lung vô định, hàng mi dài cong tinh tế đẹp như nàng tiên ánh trăng, Diêm Sâm rất có hứng thú xem xét hắn – "Tội nghiệt mà mười chín năm trước Hầu gia ngài phạm phải, ta nghĩ ngài nhất định vẫn chưa quên."
"Mười chín năm trước …" Ngu Khiếu Kình thì thào tự nói, ánh mắt bởi vì nhớ lại quá khứ mà trở nên mơ hồ. Đột nhiên hắn rùng mình, nhìn chằm chằm Diêm Sâm, vẻ mặt kinh ngạc hoảng hốt cứ như là nhìn thấy quỷ. "Là ngươi …"
"Nhớ ra rồi ?" - Ý cười lại càng sâu sắc – "Vậy, có còn nghi vấn gì không ?"
Cúi đầu lắc lắc, Ngu Khiếu Kình thở dài một tiếng. "Sai lầm rồi…"
Diêm Sâm cười rũ rượi, tuyệt mỹ tựa như cây thuôc phiện, yêu mị khắc cốt, nhưng tà độc cũng từ từ thẩm thấu. "Sớm biết thế này, thì lúc trước sao lại làm vậy ?"
Ngu Khiếu Kình phẫn nộ bị Dạ Ảnh áp giải đi, theo đó còn có Hạ Hầu Kiệt, mấy vị tiểu thϊếp cùng với hạ nhân nha hoàn trong phủ …
Ta giật mình xoay người, chỉ thấy hai bóng đen đã đi tới trước mặt Hạ Hầu Ý, cầm dây trói đang muốn cột tay hắn lại.
"Khoan đã !"