Mắt thấy vương gia di chuyển ngày một nhanh, Hắc Long cố gắng tăng tốc, lớn giọng hỏi:“ Vương gia, ngài biết chủ tử ở đâu sao?”
Nghe Hắc Long hỏi vậy, hắn liền đột ngột dừng lại, trừng mắt với Hắc Long:“ Ngươi biết sao?” Hắc Long lắc đầu:“ Thuộc hạ không biết. Nhưng có lẽ Châu nhi biết. Nàng ta đã đi theo chủ tử từ lâu rồi.”
Vừa nghe xong, Phong Thần nhìn xuống Châu nhi đang ngủ ngon lành trong ngực Phong Hào. Phong Hào thấy vậy, bất mãn nói:“ Hừ, chúng ta là cường giả đi ba ngày ba đêm không sao. Nhưng nàng chỉ là võ giả cấp thấp, sao chịu được? Ít ra phải để nàng ngủ đủ đã chứ!!”
Nghe xong, đáy lòng Phong Thần nỗi lên một trận ghen tị. Đại huynh sắp thu phục được đại tẩu, tam đệ cũng sắp lấy được tâm của muội tức, chỉ có hắn vẫn dậm chân tại chỗ.
Hắn hận, hận bản thân mình ngày đó đã không khống chế bản thân mà muốn nàng. Nếu không, hiện tại đã khác. Nếu như vậy chắc chắn nàng sẽ trở thành của hắn, cả tâm lẫn người đều là của hắn.
Nhìn thấy Châu nhi dựa vào Phong Hào, hắn lại thấy ghen tị, nàng chưa từng dựa vào hắn như vậy.
Cũng biết Phong Hào đối với Châu nhi là cưng chiều vô tận, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, hắn không đành làm khó, chỉ còn cách gật đầu:“ Thôi được rồi tìm khách điếm nghỉ ngơi, đợi đến lúc nàng tỉnh, chúng ta sẽ truy hỏi sau!”
Phòng Hảo lúc này bình tĩnh hơn một chút nhẹ ôm người Châu nhi, Vẫn kinh công tìm khách đến gần nhất. Đi được một lúc, bọn họ lập tức nhìn thấy một khách điếm tên Quý Ngọc, tất cả bước vào trong tìm phòng trọ ở lại qua đêm.
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Đến lúc mặt trời lặn, Châu nhi tỉnh lại, thấy mình nằm trên giường chứ không phải trong hang động nữa. Châu nhi bước xuống giường, liền thấy Phong Hào đang ngồi trên bàn gỗ uống trà xem sách. Châu nhi cảnh giác hỏi:“ Đây là đâu? Tại sao ngươi lại ở đây?”
Phong Hào mặt dày cười đến vô sỉ:“ Nương tử, nàng quên chuyện đã xảy ra trong hang động rồi à? Haizzzz, mà thôi, trước sau gì nàng cũng phải chịu trách nhiệm với ta. Nàng đã ngủ trên người ta suốt mấy canh giờ liền, không thể không chịu trách nhiệm!!”
Châu nhi mơ hồ nhớ lại chuyện ở trong hang động. Lúc đó, nàng có phải hòn đá, sau đó... sau đó... Trời ơi! nàng đã làm chuyện gì thế này? Chỉ là kiệt sức một chút, mà đã làm ra chuyện hồ đồ như vậy, tiểu thư mà biết chắc chắn sẽ bảo nàng ngu ngốc Ôô, nàng muốn quay ngược lại thời gian, nàng không muốn như vậy đâu!!
Không ngờ nàng lại mất cảnh giác đến như vậy. Liền bị tên Vương Gia khốn nạn kia lừa. Ôô rõ ràng rõ ràng trước khi ngủ thϊếp đi, nàng còn ngửi thấy mùi của mộng dược. Ô ô ô rõ ràng là tại hắn... hắn lừa nàng! Tại sao bây giờ giống như là... giống như là nàng khi dễ hắn vậy? Thật không công bằng!
Không phải nói lại gì được nàng chỉ đành trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó phất tay áo quay lưng đi về phía giường, đặt lưng xuống mà ngủ tiếp. Hừ! Thật là tức chết nàng rồi. Tại sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ? Thôi kệ, để đó cho hắn vui vẻ một thời gian, đợi đến khi tìm được tiểu thư rồi, nàng nhờ tiểu thư tính sổ với hắn giúp nàng sau!
*********************************
Huyết Sát lâu...
Một hắc y nhân bước vào, trên ống tay áo có luồng nguyên khí hình chữ “Tước“. Đây là một trong số những thuộc hạ dưới quyền của Chu Tước. Hắn ta nắm quyền, cung kính nói:“ Chủ tử, Châu nhi cô nương cùng với nhị vị hộ pháp đã đến. Nhưng...”
Lưu Hoa Nguyệt mở giọng lạnh lùng:“ Nhưng cái gì?” Tên hắc y nhân kia trả lời:“ Chủ tử, ngoài họ ra còn có Chiến vương cùng Tiêu Dao vương của Nam Phong quốc nữa.”
Lưu Hoa Nguyệt trầm mặc. Không ngờ họ lại nhanh chân như vậy. Kế hoạch đã hoàn thành được 3/4 rồi. Không được, tất cả đều phải hoàn thành. Kế hoạch này là toàn bộ tâm huyết của nàng, không thất bại.
Suy nghĩ thật thấu đáo, nàng lạnh giọng ra lệnh:“ Thông báo với Chu Tước, tung tin ta đang ở phía tây rừng Chết!” Tên hắc y nhân nhận lệnh rồi biến mất. Chỉ mong lần này nàng thành công đánh lạc hướng.
Mèo: xong! Sắp kiểm tra đè phòng môn Mèo dốt tệ dốt hại rồi! Tuần sau tạm nghỉ, lấy sức chiến đấu. Đừng giận nhé!