Chương 12: Đạo sĩ áo lam

"Hắn sẽ không thương tổn ngươi, nhưng hắn vẫn luôn lừa gạt ngươi!" Một giọng nói thanh triệt như ngọc từ phía sau truyền đến, sát thủ tiên sinh xoay người lại nhìn... thiếu niên một thân vải thô màu lam bước ra từ trong đám người.

Quần áo trên người thiếu niên có chút bạc màu, nhưng thần khí vẫn rất mạnh mẽ, hắn búi tóc cao cao... dùng một cây trâm gỗ quấn lại.

Bộ dáng thiếu niên kia không giống người thường, trông càng giống kỳ nhân dị sĩ hơn!

Tiểu mỹ nhân nhận ra người nọ, khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch. Bởi vì, tiểu mỹ nhân có quen người nọ...

Y thấp thỏm không yên, khẩn trương nắm chặt tay, móng tay bén nhọn đâm vào da thịt, đâm y đến tê dại.

Sát thủ tiên sinh nhìn về phía vị kỳ nhân dị sĩ kia, suy tư vài giây, sau đó cong khóe miệng cười nói, "Ngươi là đạo sĩ?"

Thiếu niên gật đầu, thanh kiếm gỗ đào sau lưng hắn đủ để nói rõ hết thảy.

"Lời ngươi vừa nói là có ý gì...?" Sát thủ tiên sinh đối mắt với thiếu niên.

Nếu tên đạo sĩ thúi kia thật sự nói ra... Tâm tình tiểu mỹ nhân cuồn cuộn, giờ khắc này, y cố gắng làm tốt rất nhiều chuẩn bị.

Ánh mắt thiếu niên lướt qua hư không, cái liếc mắt này, đủ để cho sát thủ tiên sinh minh bạch, đạo sĩ này nhìn thấy tiểu mỹ nhân.

"Con quỷ phía sau ngươi không phải là tiểu quỷ tầm thường... Trước khi chết, hắn bị người đóng huyền hồn đinh lên người, đinh dài một thước, đóng trụ hai tay hai chân..."

*1 thước » 1/3m: cỡ hơn 30cm.

Nói đến đây, sát thủ tiên sinh đột nhiên cứng đờ, hắn chầm chậm xoay người nhìn tiểu mỹ nhân sau lưng, cả người tiểu mỹ nhân vẫn an ổn, cũng không có lỗ máu nào.

Nhưng sát thủ tiên sinh chú ý thấy, sắc mặt tiểu mỹ nhân trắng bệch, không có chút huyết sắc nào, tựa như lời đạo sĩ kia nói... quả đúng là sự thật.

Đạo sĩ áo lam nhấp môi dưới, tiếp tục nói: "Người này sinh thời gặp phải thảm trạng như thế, sau khi chết chắc chắn sẽ hóa thành lệ quỷ, làm xằng làm bậy, gϊếŧ chóc không ngừng..."

"Một tháng trước, ta đã thu con quỷ này vào tử kim hồ lô, vốn định mang về môn hạ siêu độ, nhưng không ngờ con quỷ kia nhân lúc ta ra ngoài, hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt sư đệ ta tháo mở phong ấn!"

Sư đệ? Trong đầu sát thủ tiên sinh hiện lên một tràng hình ảnh, dáng vẻ khuất phục của một thiếu niên mặc áo đạo sĩ màu vàng.

Hóa ra người nọ là sư đệ của tên đạo sĩ này!

Đạo sĩ áo lam vừa nói vừa nhìn về phía tiểu mỹ nhân, cùng lúc đó, tay hắn huơ về sau, dáng vẻ chuẩn bị rút kiếm gỗ đào ra, nhưng vừa mới đυ.ng vào kiếm gỗ đào, lại nghe thấy đối phương "ừm" một tiếng.

Thiếu niên khó hiểu, ngón giữa chéo qua ngón trỏ, lau qua hai mắt của mình.

Một đạo ánh sáng hiện lên, giống như mở thiên nhãn, đạo sĩ áo lam nhìn thấy màn khí đỏ vốn dày đặc quanh người tiểu mỹ nhân thế mà đã giảm đi một ít, không còn nồng đậm như lần trước, nhưng lúc này chỉ mới qua một tháng...

"Thật kỳ lạ..." Thiếu niên lẩm bẩm.

Thấy đạo sĩ áo lam lại muốn thu phục mình, tiểu mỹ nhân sợ hãi trốn ra sau lưng sát thủ tiên sinh, hai tay gắt gao nắm chặt, sợ mình vừa sở hở liền bị bắt đi.

Nhưng qua vài giây, chuyện y lo lắng vẫn chưa xảy ra, tiểu mỹ nhân ngẩng đầu, lén lút nhìn qua phía đạo sĩ áo lam.

Mới vừa nhìn qua liền nhìn thấy thiếu niên kia giống như không thể hiểu nổi mà nói một câu.

"Huyết sát chi khí thế mà... phai đi một chút rồi..."

Trong lúc tiểu mỹ nhân còn đang nghi hoặc tại sao đối phương vẫn chưa thu phục y thì y lại thấy thiếu niên bấm tay tính vài cái, mấy giây sau, đạo sĩ áo lam tựa như đã hiểu ra gì đó, đột nhiên nở nụ cười.

"Ta thật là, hóa ra là như vậy!"

Đạo sĩ áo lam thu tay, phất tay áo, trước khi đi, còn bỏ lại hai câu kỳ quái.

Câu đầu tiên là nói cho tiểu mỹ nhân nghe: "Sức mạnh áp chế hồn lực của ngươi sắp tiêu tán rồi, còn không mau thu tay theo ta đi đầu thai, sợ là cuối cùng sẽ phải rơi vào kết cục hồn phi phách tán!"

Câu thứ hai là nói với sát thủ tiên sinh: "Nhân đạo quỷ đạo vốn không giống nhau, nếu cứ tiếp tục thế này, chỉ sợ dương khí sẽ cạn kiệt, dầu cạn đèn tắt, hy vọng ngươi tự giải quyết cho tốt!"

Nói xong, đạo sĩ áo lam rời đi.

...