Tiểu thâu bị bắt, vị đại thẩm bị móc túi kêu ầm lên, nhưng mà chuyện về sau lại trở nên phức tạp.
"Đừng tóm tay ta! Đừng lôi kéo ta! Cô gái này cố tình gây sự, sao tự dưng nói ta là tiểu thâu (trộm vặt)?"
"Ta chính mắt nhìn thấy, ngươi còn muốn chối!"
"Con mắt nào của cô nhìn thấy, con mắt nào, dựa vào cái gì mà nói ta như vậy. Ta cũng thấy ngươi lấy đó, ngươi có chứng cớ gì không?"
"Nếu như ngươi không chột dạ, tại sao phải chạy?"
"Ta đâu có chạy, trong xe nhiều người như vậy, ta có thể chạy đi đâu?"
"Rõ ràng ngươi chạy."
"Ta không chạy!"
Vốn không có chứng cứ, lại thêm những người trên xe không có thói quen đứng ra làm nhân chứng, vị đại thẩm kia thì khúm núm kiểm tra ví, khi thấy mình không bị mất gì, vội kéo Mục Trân Trân:
"Ách, dù sao thì cũng không mất thứ gì, coi như thôi đi..."
"Cái gì mà coi như, cô không bị mất, nhưng ai biết hắn đã trộm được của bao nhiêu người! Không được, không thể buông tha hắn như thế!"
"Cái gì không buông tha ta, cô dựa vào cái gì không buông tha ta!"
Thấy đương sự không muốn truy cứu, tiểu thâu lại càng không lo lắng, nói:
"Cô buông ra! Đừng lôi kéo tay ta, nói cho cô biết, nếu cô không phải là con gái, thì ta đã đánh cô rồi!"
"Xem ai đánh ai, á!"
Lời còn chưa nói hết, Mục Trân Trân bị tiểu tử kia đẩy mạnh một cái, do không kịp đề phòng cho nên ngã ngửa ra sau. Lúc này bên trong xe người đứng chật như nêm cối, không gian đằng sau của Mục Trân Trân đã bị bịt kín, cho nên không thể nào ngã được.
Nhưng mà, cho dù có nhiều người thì Mục Trân Trân cũng phải khó khăn lắm mới đứng thẳng được lại, nhưng hai gã tiểu tử bên cạnh cũng bắt đầu tiến lên ngăn cản, giả bộ khuyên bảo:
"Ai nha, nhất định là hiểu lầm rồi, làm gì phải làm căng như vậy chứ."
"Đúng vậy, nhường nhau một chút là được rồi, cô là con gái, tốt nhất không nên để mình bị thương."
Nhìn cánh ăn mặc của ba người này tương đối giống nhau, vào thời điểm năm 1995, thế hệ trẻ thích theo mốt mới, mặc toàn quần áo kỳ quái, nhìn là biết cùng một bọn.
Mọi người ở trên xe thấy chúng có ba người, lại càng không dám ra mặt, trong khi đó Mục Trân Trân không sợ hãi chút nào nói:
"Các ngươi tránh ra, hôm nay không bắt hắn tới Cục cảnh sát không thôi!"
Nàng chỉ là một nữ học sinh cấp 3, tuy rằng tràn ngập tinh thần trọng nghĩa, nhưng tới bước này thấy đương sự không chịu đứng ra, lại thấy người xung quanh không dám nói lời nào, trong lòng cảm thấy ủy khất, viền mắt ửng đỏ.
Đột nhiên, có một thanh âm ở bên cạnh vang lên:
"Tôi có thể làm chứng! Hắn là tiểu thâu!"
Khi tiếng nói này vang lên, mọi người mới nhìn sáng hướng có thanh âm phát ra, thấy người nói là một thằng con trai, mặc đồng phục của trường trung học Tinh Huy, đang phủi dấu chân trên ngực, nói:
"Còn nữa, khi hắn chạy tới bên này còn đá tôi một cước, tôi nghe người ta nói là bàn tay chạm vào thứ nào sẽ có dấu vân tay lưu lại ở đó, người này lúc nãy cầm ví của vị đại thẩm kia, chỉ cần đem ví tới cục cảnh sát kiểm tra, là có thể biết được."
Khi nghe đứa bé trai này nói, ba tên tiểu tử kia mặt ngơ ra, tên bị bắt sắc mặt tái mét.
Mục Trân Trân nói:
"Đúng vậy, đúng vậy, hừ, ngươi lần này trốn không thoát đâu, bác tài, chúng ta tới Cục cảnh sát!"
Trên thực tế, cái ví kia hầu như chỉ có một mình vị đại thẩm này cầm, lúc này có dấu vân tay của kẻ khác, đương nhiên là có thể dễ dàng phát hiện.
Nhưng mà đây là lĩnh vực chuyên môn, người bình thường căn bản không rõ ràng lắm, lại nhớ tới cảnh xét nghiệm dấu vân tay trên tivi, tiểu thâu kia cảm thấy tội danh của mình đã chắc chắn, cho nên trong lòng bắt đầu tính toán xem chạy như thế nào.
Nhưng mà, trong lòng hắn mới có ý niệm này, đứa bé trai ở bên cạnh đã “ngây thơ” mở miệng:
"Chị Trân Trân, hắn đương nhiên trốn không thoát, chị Thanh Thanh không phải ở trong đội cảnh sát hình sự ư? Đây chính là đội Hình sự chuyên phá án gϊếŧ người, chỉ cần chị nhớ kỹ dung mạo của hắn, sau này nếu hắn còn ở thành phố Giang Hải, chị Thanh Thanh nhất định có thể tìm ra."
"A, a, đúng vậy, chị của ta ở đội Hình sự cơ mà, không sợ ngươi chạy trốn! Bác tài, nhanh lái xe đi cục cảnh sát."
Tài xế kia lúc đầu không muốn lái xe tới cục cảnh sát, nhưng khi nghe nói cô học sinh này có chị làm việc ở đội Hình sự, cho nên thay đổi chủ ý.
Dù sao đối với đại đa số mọi người, khi người khác gặp chuyện không may, họ không muốn giúp đỡ, có người đứng ra đại diện thì chắc chỉ là tính cách trời sinh, cho nên bác tài nói:
"Thế nhưng... đồn công an gần nhất không nằm trên tuyến đường chúng ta đi, trong khi mọi người lại có việc gấp."
Vào khoảng thời gian này, người có việc gấp không nhiều, hơn tiểu thâu kia có tội, đám người xung quanh bắt đầu thấy vai trò của mình trở nên quan trọng, có người nói:
"Tôi đã sớm thấy thằng này có điều gì đó không đúng rồi mà."
Có người nói:
"Nếu như tôi mà biết, nhất định tóm hắn đánh cho một trận."
Ô tô lập tức chuyển sang một con đường khác, trong lúc nhất thời, Gia Minh có chút há hốc mồm.
"Cái tên tiểu tử này… vậy là chết rồi..."
************************************************
Chiếc xe đang trên đường tới đồn công an gần nhất, nó cũng phải đi qua rạp chiếu phim, nhưng lại phải vòng qua một cái vòng xuyến.
Trong lúc đang buồn bực, Mục Trân Trân lại nói:
"Ách, em là Cố Gia Minh ngày đó sao, ngày đó thật là xin lỗi."
"Ha hả..."
Gia Minh cười khổ:
"Không có gì, chị Trân Trân rất muốn làm cảnh sát hay sao?"
"Đương nhiên, năm sau chị tốt nghiệp, chị có nguyện vọng muốn thi vào trường cảnh sát, ha hả. Hừ, tiểu tử này có thủ đoạn gì nữa, chị cũng có cách ứng phó!"
Tiểu tử này đương nhiên là ám chỉ tiểu thâu ở phía sau.
Gia Minh không hề trả lời, hai gã đồng bọn của tiểu thâu kia lúc này cũng không dám nói nhiều, ô tô vừa đến cửa cục cảnh sát, cửa xe vừa mở ra, tiểu thâu này lập tức cướp đường mà chạy.
Mục Trân Trân lập tức tóm lấy áo của hắn, nhưng do không đủ sức, nên bị hắn kéo bay ra ngoài. Do Gia Minh đứng gần cửa, nên không cẩn thận ngáng tên tiểu thâu này một cái, làm cho hắn lảo đảo ngã xấp xuống.
"Ngươi muốn chạy... Ngươi còn muốn chạy..."
Cú ngã này thực sự là rất mạnh, tên tiểu thâu kia đập mặt xuống đất, Mục Trân Trân đè lên người của hắn, tuy rằng không tới mức nằm im, nhưng mà vẫn bị thương.
Mục Trân Trân đứng dậy, kéo tên tiểu thâu đứng lên, chỉ thấy người này máu mũi đang chảy ra ngoài, rách một vệt trên trán, đúng là thê lương vô cùng.
Vị đại thẩm bị trộm ví kia cũng tự nguyện làm "Nhân sĩ chính nghĩa" đứng ra làm nhân chứng, áp giải tiểu thâu vào đồn công an.
Gia Minh thì nói mình có việc, cự tuyệt lời mời "ăn kẹo" buồn nôn của Mục Trân Trân, đi theo đường tắt tới rạp chiếu phim. Khi đi qua một góc đường, có hai cái bóng người nhanh chóng vọt lên, chính là hai tên đồng bọn của tên tiểu thâu.
"Hôm nay rất huênh hoang đấy, tiểu tử."
"Đại anh hùng cơ mà."
Một người trong đó đẩy vai Gia Minh, đã thấy Gia Minh thở dài: "Không thời gian đùa với các ngươi, trở về nhà đến bú sữa đi, ngoan."
"Con mẹ nó... Ai, mày đừng có chạy..."
Câu chửi của hai tên kia còn chưa kịp phát ra hết, Gia Minh đã hô một tiếng bỏ chạy.
"Được lắm, đừng để hôm nay tao tóm được mày..."
"Chạy nữa tao gϊếŧ cả nhà của mày..."
Hai thằng cao to, đuổi một thằng nhóc chạy trên đường phố của thành phố Giang Hải, nhưng mà cho dù hai người này có cố gắng bao nhiêu đi nữa, cũng không đuổi kịp.
Trông thằng nhóc kia chân ngắn, người một mẩu, mà sao vẫn chạy phía trước của họ, làm cho hai người này vô cùng bực mình. Đứa trẻ này dùng tốc độ rất nhanh để đi, vượt qua đường, lướt qua vòng xuyến, chạy lên những bậc đường. Chưa thấy đứa trẻ nào chạy nhanh như thằng nhóc này!
Chỉ một thời gian mà ba người đã đuổi nhau xuyên qua ba, bốn cái quảng trường, hai người hùng hùng hổ hổ truy đuổi, dần dần có chút uể oải, khi vòng qua một góc đường, đột nhiên có tiếng xe đạp truyền đến, một người trong đó bị xe đạp lao vào đùi, té ngã xuống đất.
"Đừng để ý tới tao, đuổi theo nó, đuổi theo nó!"
Hai người lớn mà không đuổi được một thằng nhóc, việc này đúng là ảnh hưởng tới lòng tự tôn của đám tiểu lưu manh này, ngay cả khi chúng bị xe đạp đâm trúng, vẫn còn không quên bảo thằng đồng bọn tiếp tục đuổi.
Thằng kia ngoảnh đầu lại thấy bạn không việc gì, sau đó cắn chặt răng lấy tốc độ nhanh hơn đuổi theo.
Liều mạng truy đuổi cuối cùng cũng rút ngắn được khoảng cách một chút, nhưng mà thằng nhóc kia đột nhiên chạy vào một cái hẻm nhỏ. Thằng lưu manh thấy thằng nhóc kia chỉ còn cách không xa, liền tăng tốc đuổi theo.
Đầu con đường kia là những thùng rác, chất đầy túi ny lông, đúng là cái ngõ cụt, hắn không khỏi mừng rỡ trong lòng, vừa chạy vừa quát:
"Mày… còn chạy… còn chạy đi đâu..."
Khi đuổi gần tới gần, tưởng chừng như chỉ còn một cánh tay nữa là tóm được thằng nhóc, nhưng vẫn chưa bắt được. Mắt thấy sắp tới cuối ngõ, thằng nhóc kia không giảm tốc độ chút nào, nó bay lên một cái, đạp chân vào những cái thùng rác, nhảy qua bức tường bên cạnh.
“Ầm”
Loảng xoảng
Binh binh bang bang
Những thanh âm kinh người vang lên, tiểu lưu manh không kịp dừng lại, trực tiếp lao vào đống rác rưởi, thân hình mất cân đối xoay tròn một cái, ngã xuống đống rác. Đồng thời những túi ny lông lớn cứ như mưa rơi xuống, trong khi thân hình của thằng nhóc kia đã biến mất.
Điều này… sao có khả năng...
************************************************** **
Nhảy qua bức tường là tới con đường trước cửa rạp chiếu phim, hắn nhìn đồng hồ một chút, 2h58’, đúng là hoàn hảo, hắn vội vã chạy tới.
Trước cửa rạp chiếu phim có hai cô gái mặc quần áo trẻ trung, đang loanh quanh đứng đợi, Linh Tĩnh nhìn xung quanh, Sa Sa đã không kiên nhẫn được nữa, mắt thấy Gia Minh lao tới, hai cô gái đều hưng phấn chạy tới, nếu như không phải là hành động đâm đá tiếp theo, thì người khác có lẽ là nghĩ tới chuyện người thân lâu ngày gặp lại.
"Nói, cậu đi đâu!"
Đây là Sa Sa chất vấn, trong lúc chất vấn cũng không thể bỏ qua hành động đấm, đá vài cái.
"Sao cậu lại chạy từ kia ra."
Linh Tĩnh thì tương đối ôn nhu một chút, giúp hắn phủi bụi trên người, sau đó kỳ quái nhìn ngõ cụt.
"Ai nha, 3h, 3h, tớ liều mạng chạy tới đấy, Sa Sa đừng đánh nữa, nhìn xem, 2h59’!"
Gia Minh vươn tay ra, hào hùng nói.
"Ba giờ quá một phút rồi."
Linh Tĩnh đưa tay nói.
"Đã quá hai phút!"
Sa Sa cũng chìa đồng hồ đeo tay ra.
"Ách, là do đồng hồ… không phải lỗi của tớ."
Gia Minh cười khổ.
Sa Sa vẫn chưa trả lời, mà học theo Linh Tĩnh, nhìn vào ngõ cụt bên cạnh, nhất thời cả khuôn mặt đều đen sì:
"Ngõ cụt! Nói như vậy... cậu không tới muộn, mà muốn chúng tớ đợi ở nơi này?"
"A, chuyện này... người đâu cứu mạng..."
Gia Minh thấy tình thế không ổn, xoay người bỏ chạy, sau đó Sa Sa dương nanh múa vuốt, Linh Tĩnh vén váy xách quần, hai cô gái cười đuổi theo đánh đấm, màn rượt đuổi khắp thành phố Giang Hải lại tái hiện.
"Gϊếŧ chết cậu!"
"Đừng mà.