Chương 37

Giây trước Đinh Thừa Phong vừa muốn ôm cô gái ngủ cùng, giây sau ông trời thương xót ban cho phép màu.

Cô gái vừa nhắm mắt lại, dưới chân cô liền xuất hiện hố sâu không đáy, cả cơ thể của cô rơi tự do trong màn đêm vô tận không biết đâu là bờ đâu là đáy.

Bỗng nhiên trong bóng tối vươn ra một bàn tay nhuốm đầy máu, bắt lấy mắt cá chân của cô, không nói một nào mà khéo cả cơ thể cô xuống vùng viển chết chóc những máu là máu.

Bạch Tú Sa lại vùng vẫy trong cơn ác mộng, chân tay không ngừng quơ quơ, dường như đang tìm kiếm chiếc phao cứu sinh mạng này.

"Không... đừng mà... Thừa Phong..."

Không hiểu tại sao, trong nỗi sợ hãi tuyệt vọng ấy, Bạch Tú Sa bất giác gọi tên của người đàn ông, người chỉ mới làm chồng cô chưa đầy một ngày, nhưng khi ở bên cạnh hắn, cô lại có cảm giác an toàn đến lạ thường.

"Thừa Phong... cứu em... giúp em... hức..."

Bạch Tú Sa quơ quơ tay trước mặt, cuống họng thoát ra một âm thanh be bé.

Do người đàn ông đã thiu thiu ngủ, hắn căn bản không nghe thấy những gì cô cầu cứu.

"Không... Phong... cứu em... bọn họ... không... đừng đến đây..."

Giọng nói của cô khàn khàn đứt tiếng, đến khi tuyệt vọng vẫn gọi tên hắn ta.

Lần này cô không cầu cứu ai kia, không gọi tên mẹ, tên ông nội, rồi đến tên người bố, mà hiện tại cô vẫn gọi tên người chồng của mình.

Phải đến khi bàn tay run rẩy của cô chạm vào l*иg ngực của người đàn ông, Bạch Tú Sa ngay lập tức trở mình lại, lòng bàn tay cuộn chặt một mớ áo ngủ của hắn vô tình lại tạo ra một viết xước dài ước chừng khoảng mười centimet trên da thịt hắn, cổ họng thoát ra âm thanh yếu ớt, sợ hãi.

"Phong... đừng bỏ em... em hứa... hứa sẽ không... lạnh... lạnh nhạt... với anh..."



Đinh Thừa Phong bàng hoàng mở mắt, hắn hơi rướn người ngồi dậy, ánh mắt rơi vào bàn tay run rẩy đang níu giữ thật chặt bên vạt áo ngủ của mình.

"Tú Sa!"

Hắn vuốt ve sống lưng cô gái, giọng nói dịu dàng như đang chấn an tinh thần của cô.

"Đừng... Phong... em sợ... đừng rời xa em..."

"Ngoan, có tôi ở đây! Tuyệt đối không có một kẻ nào dám hại em!"

Động tác của người đàn ông trở nên yêu chiều, vuốt ve an ủi cô nàng.

"Em sẽ không giấu giếm tôi về việc em không phải là người câm chứ?"

Lần này xác định không phải nhầm lẫm, mà là sự thật một trăm phần trăm, cô gái này đang giả vờ bị câm.

Đinh Thừa Phong cũng không đắn đo hoài nghi gì nữa, hắn trực tiếp ôm cô gái vào lòng.

Cả cơ thể của cô vô cùng gọn gàng, thon thả, nằm gọn trong vòng ôm ấm áp, xung quanh bao phủ một mùi hương nam tính.

Đó là mùi hoocmone đàn ông, cộng thêm mùi hương thơm của cây gỗ tùng. Hai thứ mùi này hoà quyện lại với nhau, tạo ra một mùi hương đặc trưng chỉ có riêng trên người của hắn. Hương thơm ấy quấn quýt lấy cơ thể của người thiếu nữ, một phần khác đưa hương đến khoang mũi. Hô hấp của cô dần dần ổn định lại, nhịp hít vào thở ra đã đều đặn hơn. Mùi hương nam tính ấy đã thành công dẫn dụ cô gái chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Trong giấc mộng của cô không còn là bóng tối đen khịt bao phủ như mọi khi mà thay vào đó là một bầu trời vô cùng trong xanh, cả cơ thể Bạch Tú Sa nhẹ tênh đi lướt qua trên mặt nước biển, phía cuối chân trời là dãy núi nhấp nhô, cánh cò sải cánh di cư về hướng Tây Nam.

Từ trên bầu trời, vô vàn cánh hoa hồng do thiên nhiên tạo hoá ra, rơi xuống hệt như mưa rơi tí tách, nhẹ nhàng đáp xuống mái tóc óng mượt như nhung của cô, sau đó trượt xuống mà đậu trên bả vai gợi cảm, lại một đường trượt xuống tiếp xúc với mặt nước biển trong vắt.

Có lẽ đây là đêm đầu tiên cô lại có một giấc mộng đẹp đẽ đến như vậy, chẳng khác nào cô lại có cảm giác bện hơi nhanh chóng với người đàn ông chỉ gặp mặt mới một ngày được.



Đinh Thừa Phong thấy cô gái cuối cùng đã chịu ngủ yên, hắn thả lỏng toàn thân, sau đó trút một hơi thở nặng nề xuống.

Chưa bao giờ hắn cảm thấy áp lực như hiện tại.

Chỉ cần người con gái gối đầu lên bắp tay một thời gian, cánh tay hắn liền truyền đến cơn tê nhức.

Vốn một người lăn nội trong giới gian hồ, Đinh Thừa Phong không cho phép bản thân mình chịu lùi bước.

Hắn nhẫn nhịn đến phút cuối cùng, đến khi cô gái nhỏ chịu trở mình sang một bên khác, khi ấy đầu của cô rời khỏi bắp tay của hắn, hắn mới có cơ hội nắn bóp một bên tay đã tê cứng như tảng đá của mình.

Lần đầu trải nghiệm làm gối đầu cho con gái, đúng là một cỗ cảm xúc khó tả, vừa hận lại vừa chán nản.

Nhỡ đâu... vào một ngày nào đó hắn rung động trước người con gái này thì sao đây?

Nếu như nhà họ Bạch không dính dáng đến vụ phóng hoả thiêu cháy nhà họ Ảnh, có lẽ hắn đối với cô có chút nhân tình.

Chỉ sợ cô gái này cuốn vào vòng xoáy trả thù, hắn cũng có chút áy náy.

"Nha đầu này... tôi hy vọng gia tộc nhà em không phạm phải lỗi, không dính dáng đến vụ hoả hoạn nhà họ Ảnh. Tôi cam đoan chắc chắn rằng, sau khi rửa sạch mối thù gia tộc, tôi nhất định sẽ đem cả tính mạng này che chở cuộc đời sau này của em. Sẽ cho em một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc như bao người phụ nữ khác."

Hương thơm dịu nhẹ trên người của cô gái nhỏ truyền đến khoang mũi, Đinh Thừa Phong hít hà một hơi thật sâu, nội tâm hắn dằn vặt vô cùng.

Giữa hận thù và hôn nhân, hắn nên chọn cái nào đây?

Đinh Thừa Phong cúi xuống nhìn cô nàng đang say giấc nồng, nằm gọn trong vòm ngực của mình, bất giác hắn mỉm cười một cách hiếm hoi.

"Thật đáng yêu!"