- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Sát Thủ Nữ Vương
- Chương 139: Đồng nhân 15
Sát Thủ Nữ Vương
Chương 139: Đồng nhân 15
Đồng nhân 15
"Nói! tất cả mọi chuyện là ngươi bày trò?" trong tầng hầm tối đen thỉnh thỏang truyền đến tiếng roi da quất vào người, sau đó là một trận tiếng rêи ɾỉ không khống chế được từ miệng tràn ra, Lạc Nhất đã một đêm dùng hình tiểu Dung, bao nhiêu thủ đoạn hắn đều dùng hết nhưng đến cùng người kia vẫn không hé răng nói một lời
Bởi vì cô ấy biết chính mình nếu như nói ra sự thật thì kế hoạch của cô ta nát bét hết, thế lực của Lạc gia đủ mạnh để cứu Lạc Vũ ra khỏi mớ bồng bông này
Tối qua khi tận mắt thấy được Lạc Hàn bỏ mặt Lạc Vũ để cảnh sát đưa nàng đi, cô ta trong lòng hả hê, muốn cho Lạc Hàn trơ mắt thấy được sự mất mác khi mất đi người thân là thế nào. Nào ngờ không bao nhiêu công phu kế hoạch đã bị lộ
"Ta đã tra rồi, người có thể để máy ghi âm trong phòng chủ nhân ngoài thiếu chủ ra chỉ có ngươi, ngươi luôn lấy lòng thiếu chủ để tìm cơ hội này có phải không?"
"Không có...a..."
"Phải không?" Tiếng nói lạnh lẽo của nữ vương vang lên để tiểu Dung hoảng hốt lên
"Ngươi là muốn trả thù cho em gái ngươi, nên ngươi mới tiếp cận tiểu Vũ" Chuyện này trước đó cô đã cho người điều tra, sau khi biết chính mình quay lại thời điểm của ba năm trước, cô chỉ đành kìm lòng để Lạc Vũ bị cảnh sát đưa đi, vì cô biết hiện tại không thể nào trực tiếp đối kháng cùng cảnh sát trước mặt phóng viên, mắt thấy đồ vật nhỏ chật vật đến khó tả, van xin, khóc lóc cầu xin cô khiến cô cũng không kìm được run lên thân thể, trong lòng tự trách chính mình khi đó ra tay đến quá nặng, chắc là sẽ đau lắm!
Sau khi cảnh sát đưa Lạc Vũ rời khỏi cô liền liên lạc các quan chức cấp cao kết nối với Lạc gia, đồng thời cho thuộc hạ tin cậy nhất lén lút tráo đổi hàng trắng, rồi lại lệnh Lạc 14 hủy đi tất cả chứng cứ chứng minh Lạc Vũ liên quan với cuộc giao dịch này, đặc biệt là hình ảnh Lạc Vũ liên quan đến vũ khí và gây tổn thương lực lượng cảnh sát, cô không muốn chính mình mắc cùng một sai lầm như ba năm trước nữa, cô muốn...thay đổi số phận của cả hai, khi ông trời đang cho cô một cơ hội làm lại từ đầu, một cơ hội để cô bù đắp cho tiểu Vũ
"Ngươi nói gì ta không hiểu!" tiểu Dung vẫn cứ bình lặng như nước không một tia gợn sóng trả lời
"Ngươi cho rằng cái chết của em gái ngươi là do ta hại chết, nên muốn trả thù ta, muốn ta cũng nếm trãi cảm giác đau đớn như ngươi từng chịu?" Lời Lạc Hàn vừa thốt ra khiến Lạc Nhất và tiểu Dung cũng một phen bất ngờ, không phải tin tức này Lạc Nhất vẫn đang cho người điều tra sao, không thể nào có phản hồi nhanh như thế, còn về tiểu Dung, họ chỉ là nghi ngờ mà thôi
"Ha ha...thật không thẹn là gia chủ của Lạc gia, ngay cả chuyện này cô cũng nắm rõ trong lòng bàn tay..."
"Không sai, tất cả đều do ta sắp xếp, ta muốn ngươi dùng mạng của Lạc Vũ đền mạng cho em gái ta, chỉ tiếc là kế hoạch bị vạch trần rồi, ngươi muốn giết thì giết, dù sao Lạc Vũ cũng sẽ bị gán tội không nhẹ...ha ha..." Tiểu Dung lúc này cũng không cần che giấu nữa, vừa điên cuồng cười vừa thét vào mặt nữ vương, vừa muốn giãy giụa thoát khỏi xích sắt, nhưng vô dụng
"Ta không muốn nghe thấy tiếng cô ta nữa, tự ngươi xử lý!" Lạc Hàn chỉ lạnh lùng nói một tiếng liền rời khỏi, bỏ lại phía sau là một thanh âm thống khổ lan tràn cả tầng hầm
Hai tháng sau
Theo bộ luật hình sự của nước cộng hòa dân chủ nhân dân XX, phạm nhân Lạc Vũ phạm vào tội sử dụng vũ khí trái pháp luật làm bị thương nhiều cảnh sát, nhưng là lần đầu phạm tội, vì thế bổn tòa tuyên án 3 năm tù giam, thời than thi hành án bắt đầu từ ngày bắt giam đến hết kỳ hạn, bãi tòa
Khi tiếng búa của chủ tòa vang lên những người vây quanh xem đều chỉ chỉ trỏ trỏ Lạc Vũ hai tay bị còng ép giải vào xe tù, Lạc Hàn ở hiện trường cũng bất ngờ với kết quả hiện tại, rõ ràng cô đã cho người xử lý sạch sẽ bằng chứng nhưng tại sao đến cuối cùng trước khi kết thúc phiên tòa lại xuất hiện bằng chứng chứ, là do cô quá sơ xuất hay là cô không cách nào thay đổi số phận, phải lần nữa muốn cô chứng kiến người mình thương yêu nhất chết ở trước mặt mình?
"Chủ nhân, chứng cứ tố cáo thiếu chủ là bắt nguồn từ người bên Thất Nguyệt Thập Ngũ!"
"Thất Nguyệt Thập Ngũ?"
"Thuộc hạ đã điều tra, tiểu Dung và Nguyệt Dạ có quan hệ mập mờ, trước khi tiểu Dung bị bắt cô ấy đã giao bằng chứng cho Nguyệt Dạ, nói với hắn nếu cô ta xảy ra bất trắc thì hắn đem chứng cứ này giao ra!"
Lạc Nhất vừa bẩm báo vừa lau mồ hôi thay chính mình, ngay cả hắn cũng không suy nghĩ sự việc lại phức tạp như vậy, thảo nào trước khi tiểu Dung chết cô ta lại nói ra lời như thế, thì ra cô ta đã sắp đặt tất cả rồi
"Khi nào có thể kháng cáo?"
"Trong vòng một tháng sau khi tuyên án"
"Xử lý đi"
"Vâng"
Ba ngày sau đó Lạc gia cho người sang bằng tất cả địa bàng của Thất Nguyệt Thập Ngũ, ngay cả Nguyệt Dạ cũng không trốn khỏi ma trảo của nữ vương, đến cuối cùng trước khi chết hắn mới biết thì ra bản thân chỉ là một con cờ mặc cho người khác thao túng, vì tình yêu mà bán đứng người từng cứu mạng mình, lấy ân báo oán, đến khi chết hắn cũng không thể nhắm mắt
Một tuần sau đó, Lạc Hàn mang theo mệt mỏi trong người vì chuyện kháng cáo cho Lạc Vũ mà bôn ba khắp nơi lảo đảo chạy đến bệnh viện chỉ vì một cuộc điện thoại
"Các ngươi làm ăn như vậy sao? một người đang tốt lành lại bị thương nặng như vậy, bây giờ còn chưa tỉnh?"
Một đám bác sĩ y tá cúi đầu nghe Lạc Nhất một trận trách mắng, họ biết người tới là tai to mặt lớn thế nào nên chỉ im lặng chịu trận không dám lên tiếng
"Tình trạng thế nào?" Lạc Hàn đứng ngoài phòng bệnh cách một lớp kính mỏng nhìn thân thể gầy ốm nằm trên giường, cổ tay phải bị một tầng băng gạc thật dày quấn chặt, vì là phạm nhân nên phải bị còng trên lan can giường, khiến cho cả băng gạc trắng tinh cũng dần dần hiện lên những vệt vết đỏ máu, có lẽ là vết thương quá nặng nên khiến cho người ngủ trên giường cũng nhíu cả mày
"Vết thương cũ trên người chưa lành lại chịu phải vết thương mới, chúng tôi đã xử lý tốt rồi, chỉ có điều vết thương trên cổ tay...."
"Nói..."
"...Có lẽ sau này sẽ để lại di chứng, không thể hồi phục như trạng thái ban đầu..." Một nam bác sĩ run lẩy bẩy báo cáo
"Nếu như các người không chữa trị tốt cho thiếu chủ thì các người đừng hòng sống tốt!" Lạc Nhất tóm lấy cổ áo tên bác sĩ kia không ngưng thét lên, Lạc Hàn chỉ im lặng nhìn chằm chằm Lạc Vũ, lần nữa suy nghĩ lại tất cả mọi chuyện trước đó
Trước khi cô quay về quá khứ không có chuyện như vậy xảy ra? chung quy là chuyện gì đây
'Reng reng reng' đột nhiên một tiếng chuông điện thoại đâu đó đánh thức cô. Cô nhớ khi xưa cũng ở khoảng thời gian 1 tuần sau khi Lạc Vũ bị tuyên án, cô nhớ Lạc Nhất khi đó thấp tha thấp thỏm nhắc đến Lạc Vũ, nhưng lúc đó cô cấm tất cả người Lạc gia nhắc đến tên Lạc Vũ, kết quả Lạc Nhất phá đi mệnh lệnh của cô, bị cô phạt một trận liệt giường cả tuần, chuyện sau đó cũng không nghe Lạc Nhất nhắc đến nữa, chẳng lẽ lúc đó đã xảy ra chuyện này sao? thảo nào trước đó cô luôn nhìn thấy tay phải Lạc Vũ luôn run, cô cho rằng nàng sợ cô, đâu biết.... rốt cuộc cô đã bỏ lỡ cái gì rồi!
"Có thể vào thăm không?"
"Xin lỗi, phạm nhân trước mắt không có sự cho phép của ngục trưởng không thể vào thăm"
Nghe được đáp án đã đoán được Lạc Hàn lần nữa nhìn Lạc Vũ một chút rồi liền dẫn Lạc Nhất trở về Lạc gia sắp xếp tốt cuộc kháng cáo sau đó
Sáng sớm ngày hôm sau
"Nước....nước....nước.....ngô" Người nằm trên giường vì suốt đêm không ai chăm sóc, một giọt nước cũng không có người đút, cả môi cũng khô nứt đi. Cho đến khi có một ly nước đặt trên tay trái không bị còng kia, Lạc Vũ theo bản năng nắm lấy, một giây sau ly nước từ từ rời khỏi tay nàng, nàng theo bản năng vươn tay đi nắm lấy, đến khi bàn tay nắm chặt lấy ly nước thì một lực đạo rút mạnh ly nước đi, Lạc Vũ bị sức mạnh này mạnh mẽ kéo ngã xuống giường, nhưng tay phải lại bị còng sắt lạnh lẽo kéo lại, đau đến nàng triệt để thanh tỉnh
"Khát nước?..."một giọng châm chọc vang lên, tay phải cầm lấy ly nước lắc lắc trước mặt, Lạc Vũ cũng không thèm quan tâm cô ta, đang muốn cố sức bò lên trên giường, thế nhưng sức lực của nàng đã tiêu hao vì trận bệnh này rồi, cả động một chút cũng mồ hôi đầy đầu, tay phải vì hết thuốc tê mà bắt đầu đau nhứt
Tất cả hình hình vừa rồi lại vô tình đâm đau mắt người vừa đến đứng ngoài cửa đã không kìm được tay nắm chặt quả đấm đến phát ra tiếng răng rắc
Tên nữ ngục trưởng liếc thấy Lạc Hàn mặt đã tức đến phát đen trong lòng lại vô cùng hả dạ, đem ly nước trong tay xối lên đầu Lạc Vũ, để người sau không ngừng run rẩy cuộn tròn lại thân thể, Lạc Vũ chưa kịp thích nghi với dòng nước lạnh trên người thì tay trái liền đau đớn kịch liệt, đưa mắt nhìn thì thấy tay trái lại bị giày cao gót chà đạp không thương tiếc
"Ách...a..." Lạc Vũ không ngừng hét thảm, muốn vươn lấy tay phải đẩy ra bàn chân kia lại bị còng sắt giữ lấy mất rồi, nàng không muốn cả hai tay đều phải bị đôi giày đáng ghét này phế đi, tay trái không ngừng dùng sức kéo lấy tay trái về, nữ nhân kia miệng treo nụ cười càng sâu, mắt nhìn về phía khiêu khích Lạc Hàn, dưới chân lại tăng thêm lực đạo, cho đến khí mùi máu tanh pha loãng với không khí bay khắp phòng
"Ta khuyên ngươi không nên làm bừa! Đến khi đó lại thêm một tội, thì đứng hối hận! Ha ha!" Tên ngục trưởng đó vừa nói vừa liếc nhìn Lạc Hàn đang muốn động thủ, bề ngoài tuy nói cho Lạc Vũ nghe, nhưng tựa hồ là đang nói cho cô nghe, khiến động tác trên tay của nữ vương cứng ngắc
Mắt thấy tình hình không giương cung bạt kiếm như thế nữa, tên ngục trưởng lúc này mới buông tha bàn tay nhỏ đã nhuốm máu của Lạc Vũ, cô ta cũng không dám làm quá, dù sao thời gian còn dài, từ từ thôi
"Cô là đến thăm 3216? Mời vào, các người chỉ có 15 phút, cố gắng tranh thủ thời gian! Ha ha" Cô ta nói xong gương mặt đắc ý lướt qua người Lạc Hàn, trong lòng hả hê vô cùng
Lạc Hàn chỉ đứng như khúc gỗ mặc cho người ta coi thường, cô cũng không để ý, con mắt cứ chăm chăm nhìn Lạc Vũ đau đến rụt vào bên chân giường không ngừng nức nở
Đợi đến khi tên kia đi mất, cô mới vội đến gần ôm lấy đồ vật nhỏ. "Không sao, không sao rồi....có ta ở đây" Lạc Hàn thì thầm bên tai phải dỗ dành đồ vật nhỏ, nào ngờ nàng lại ngẩng đầu sang trái nhìn, sau khi tìm kiếm không được gương mặt của Lạc Hàn thì lại quay sang phải, liền thấy gương mặt quan tâm trước giờ chưa từng hiện ra trước mặt nàng
"Mẫu thân?" Lạc Vũ đầy mặt nghi ngoặc nhìn nữ vương, trước đó không phải luôn không nhận nàng sao, bây giờ lại quan tâm nàng như vậy, nàng cho rằng chính mình đang nằm mơ một giấc mơ đẹp
"Làm sao vậy? Bị đánh ngốc rồi sao?" Lạc Hàn nhìn thấy Lạc Vũ mắt to trắng đen rõ ràng còn chớp chớp nhìn mình như vậy, nói có bao nhiêu ngốc thì có bấy nhiêu ngốc, lần đầu tiên cô lại cảm thấy Lạc Vũ như bây giờ đáng yêu vô cùng mà trước đó chính mình không nhận thấy
Lạc Vũ bị lời nói này của Lạc Hàn hồi phục tinh thần, sao đó lại vùi vào trong ngực Lạc Hàn khóc như mưa, như muốn trút hết ủy khuất trước đó phải chịu, nếu như không phải hai tay bất tiện thì nàng đã dùng quả đấm nhỏ tấn công ngực của nữ vương rồi
"Không sao...không sao...rất nhanh thì sẽ qua đi thôi...hãy tin tưởng ta..." Lạc Hàn mặc cho Lạc Vũ khóc lóc đến ước cả một mảng ngực, cô chỉ biết lắc đầu ôm lấy đồ vật nhỏ lên giường, kiểm tra vết thương trên tay cho nàng
Lạc Vũ bị đau rụt tay lại cất vào trong lòng, không cho nữ vương chạm đến, mãi đến khi dưới sự đe dọa dụ dỗ của nữ vương mới đem tay đưa đến trước mặt cô
"Đau...đau..." Vết thương trên tay tuy không ảnh hưởng đến gân cốt nhưng nhìn qua cũng là mất đi một lớp da, máu thịt bê bát, nhìn đến Lạc Hàn cũng nhíu cả mày, vội đưa miệng thổi phù phù cho vết thương, lần đầu tiên cô cảm thấy thời gian ở cung với Lạc Vũ là tươi đẹp là hạnh phúc đến dường nào, trong bất tri bất giác một giọt nước từ khóe mắt không biết là đau xót hay là vui vẻ mà rơi xuống, cô hy vọng thời khắc này có thể mãi mãi dừng lại ở giây phút này, nhưng tựa hồ ông trời lại không muốn...
"Hàn...tỉnh tỉnh..." Bên tai vang vọng tiếng gọi quan tâm của Tịnh Kỳ, cô giương mắt mở ra, rồi lại liếc nhìn xung quanh, phát hiện chính mình đang ở trong bệnh viện, người xung quanh đều dùng cặp mắt quan tâm cô, nhưng lại thiếu đi cặp mắt của Lạc Vũ
"Tiểu Vũ...tiểu Vũ đâu?" Lạc Hàn ngồi bật dậy dò hỏi mọi người, ai cũng một mặt thương cảm không ai trả lời, trong tình trạng cấp bách cô vươn tay rút đi ống dịch truyền trên tay, vội xuống giường, chạy thẳng đến phòng bệnh của Lạc Vũ
'Ông trời, ta trước giờ không tin thần không tin quỷ, nhưng mà giờ phút này ta hy vọng trên đời này có thần linh có ma quỷ, chỉ cần có thể phù hộ nàng bảo vệ nàng, cho dù lấy tính mạng của ta để trao đổi, ta cũng cam tâm, xin người đừng để ta mất đi người đó, làm ơn...'
Hết đồng nhân 15
Edit: tui có lời muốn nói: :) hết
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Sát Thủ Nữ Vương
- Chương 139: Đồng nhân 15