- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Sát Thủ Nữ Vương
- Chương 137: Đồng nhân 13
Sát Thủ Nữ Vương
Chương 137: Đồng nhân 13
Đồng nhân 13
"Bốp!" một tiếng lanh lanh vang khắp cả phòng, gương mặt Lạc Vũ nghiêng qua một bên, tuy lực đạo không quá lớn nhưng cũng khiến cho bên gò má phải đỏ ửng năm dấu bàn tay, bàn tay phồng rộp lần nữa bưng lấy chén cháo trắng lên phòng vẫn ổn định không lay
Lạc Hàn lần nữa giơ tay lên chưa kịp hạ xuống bất chợt cổ tay đau đến kịch liệt, đau đến như ai đó lấy dao từng miếng từng miếng cắt đi thịt trên người rồi lại có cảm giác như có ngàn vạn cái răng ngâu nghiến lấy khiến cho Lạc Hàn phải nhíu mày, tay trái ôm chặt lấy cổ tay phải, đau đớn này xác thực vượt xa giới hạn chịu đựng của cô, không bao lâu cả người đều toát ra mồ hôi, khiến quần áo trên người ướt sũng đi
Lạc Vũ tay cầm chén cháo cũng không biết cô rốt cuộc xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Lạc Hàn một thân chật vật trước nay nàng chưa từng thấy qua, trong nhất thời không biết làm gì chỉ có thể bỏ chén cháo sang một bên, leo lên giường ôm chặt lấy cô, nhưng tự tôn của Lạc Hàn quá cao cô vươn chân đá Lạc Vũ ngã lăn xuống đất
Không khí cứng nhắc duy trì khoảng 2 phút, một người đau đớn nằm trên giường chịu đựng, một người ngồi trên đất lăng lăng nhìn người trên giường chịu giày vò mà không biết nên làm sao, không phải nàng muốn trả thù cô sao, muốn cô chịu giày vò đau khổ sao, nhưng tại sao nàng lại không cảm thấy vui sướиɠ, hài lòng, thỏa mãn, ngược lại chỉ có đau khổ, khó chịu, áy náy
"Alo....ta biết rồi!" trong thất thần điện thoại của Lạc Vũ vang lên, nhìn theo tên hiện lên trên màn hình nàng cũng cảm thấy khó hiểu rồi lại ra khỏi phòng bỏ lại Lạc Hàn đau đến mơ mơ hồ hồ ngủ đi
....
Sao lại như vậy! tại sao chuyện lại xảy ra như vậy, bây giờ phải làm sao đây, tất cả những sự việc trước đó đều là nàng nghĩ quá nhiều? nàng sai rồi, nàng thật sự sai rồi
"A....ha ha...xin lỗi...xin lỗi...ô ô...xin lỗi..." Một tiếng thét lớn như kẻ điên vang vọng giữa đường phố vắng lặng, sau đó thì một trận cười vang rồi lại khóc nức nở xin lỗi, nàng như kẻ tâm thần không ngừng trút giận một cây cổ thụ ven đường, đến khi cả hai tay quả đấm đều đang rướm máu nàng mới tựa theo gốc cây trượt xuống ôm lấy hai chân cuộn ở nơi gốc cây không ngừng khóc lóc xin lỗi, nàng không biết tâm trạng của chính mình lúc này là thế nào, là áy náy, là hối hận sao?
Nhìn theo hạt mưa lất phất trung bay giữa bầu trời mang đầy vẻ thê lương thảm thiết, nàng chợt nhận ra con đường nàng ngày ngày đi qua giờ khắc này xa lạ như vậy, cũng giống như nữ vương, người cũng nàng sống chung với nhau hai mươi mấy năm bây giờ lại phát hiện tựa hồ từ trước giờ nàng chưa từng hiểu cô, cũng như cô đã từng không tin tưởng mình. Hình như...Hình như thế giới này không giành cho nàng, nàng trước giờ không thuộc về thế giới này...
Hình ảnh hai tên coi ngục bị tra tấn đến không còn hơi thở, từng lời từng chữ mà Lạc Tuyết nói đều vang vọng bên tai, nàng còn gì không hài lòng, vì muốn mua chuột người thay đổi hàng trắng thành bột mì mà cô đã bỏ ra một số tiền khổng lồ, cắt nhiều địa bàn để hối lộ, vì sợ nàng trong tù bị người khi dễ mà phái người tiếp cận làm bạn chăm sóc nàng, vì không muốn để bản thân nhẹ dạ muốn nàng cai nghiện nên mới đem nàng nhốt xuống tầng hầm, nhiều trận giao chiến không ngừng nương tay không muốn tổn hại nàng, vì nàng bị thương, nàng còn gì không hài lòng đây
Còn nàng thì sao, không chỉ thành lập Thất Nguyệt Thập Ngũ khắp nơi chống đối Lạc gia, không quản được thuộc hạ nhiều lần gây tổn hại Lạc gia, bây giờ lại còn làm ra chuyện như vậy đối với cô, bao nhiêu nuôi nấng, chở che, bảo ban của cô so với những việc mấy năm này nàng chịu thì tính là gì?
Chẳng qua chỉ có thể dùng ba chữ "không hiểu nhau" để hình dung quan hệ của họ, nàng không hiểu Lạc Hàn, Lạc Hàn cũng không hiểu nàng mới dẫn đến kết cục như bây giờ mà thôi
"Xin lỗi...thật xin lỗi...."
......
"Chuẩn bị xong rồi chưa, không hối hận?"
"Ít nói nhảm đi, nhanh tay chút!"
Sáng hôm sau, sau khi chỉnh lý xong tâm trạng của chính mình, Lạc Vũ lần nữa hẹn gặp Lạc Tuyết, hôm qua Lạc Tuyết nói với nàng rất nhiều vấn đề, ngay cả chuyện trong người Lạc Hàn chứa ấu trùng của cổ trùng cũng nói cho nàng biết, tối đó mang theo thân thể mệt mỏi lê vào trong phòng, nhìn thấy nữ vương vẫn cứ mê man ngủ, mà cả người đều ươn ướt, nàng chỉ nhẹ tay nhẹ chân cởi đi quần áo trên người cô, thay cho cô một bộ thoải mái hơn
Liếc nhìn khối thịt thừa và đường chỉ máu trên cổ tay cô đã biến mất, Lạc Vũ liền đem chuyện này nói cho Lạc Tuyết biết, thảo nào đêm qua cô đau đến như vậy, thì ra hôm qua là ngày ấy trùng phát triển thành cổ trùng con, đang dần dần theo đường máu đến buồng tim làm ổ, lấy lượng máu đến nuôi tim làm chất dinh dưỡng phát triển thành cổ trùng hoàn chỉnh, cuối cùng phá thể mà ra, vật bị ký sinh cũng vì thế mà chết
Lạc Tuyết cũng vì chuyện này hao tâm khổ trí một phen, ban đầu cô ấy cũng muốn tìm một vật ký chủ khác nuôi ấu trùng như cách thức Lạc Hàn bị cổ trùng cắn, rồi dựa vào đặc tính cùng giới thì hút nhau của cổ trùng là có thể dẫn dụ cổ trùng trong người Lạc Hàn ra, thế nhưng cách thức này quá chậm, sợ là Lạc Hàn chịu đựng không được đến ngày đó. Hơn nữa điều quan trọng là cô ấy không xác định được giống đực cái của cổ trùng, việc này rất mạo hiểm
Đến cuối cùng mới tìm được cách thiện toàn nhất chính là dựa vào cổ trùng mẹ dẫn dụ cổ trùng con, chỉ cần đưa cổ trùng mẹ vào vật ký sinh mới rồi dẫn dụ cổ trùng con ra, chỉ có điều vật ký sinh này phải có cùng huyết thống với ngươi kia, mà ngoài Lạc Vũ ra cũng không còn ai khác phù hợp hơn, chỉ có điều, cơ thể con người là có giới hạn, thời gian lưu lại trong người của cổ trùng là một tháng, nếu hai cổ trùng ở cùng một cơ thể, chỉ sợ thời gian chỉ còn lại phân nữa
Mắt nhìn the lưỡi dao từ từ rạch đứt đi da thịt trên cổ tay trái, máu từ từ tràn ra ngoài, đau đớn này đối với nàng mà nói đâu tính là gì, nhưng mà khi cổ trùng mẹ từ từ chui vào theo mạch máu vào trong cơ thể người, đau đớn này khiến nàng không còn khống chế được nữa, cả người chao đảo vung tay quơ đi tất cả những đồ vật trên bàn, rồi lại như phát điên lật tung toàn bộ căn phòng, giãy giụa kịch liệt, răng cắn chặt môi dưới đến ra máu vẫn không giảm được một chút đau đớn kia, cho đến khi nàng không còn sức lực ngã trên đất, máu hai bên tai cũng chảy ra, tầm mắt mất đi tiêu cự từ từ thϊếp đi
....
"Mẫu thân, người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi, làm con và mọi người một phen sửng sốt!" Lạc Hàn trong mơ mơ hồ hồ thì nghe được thanh âm quen thuộc, tiếng nói này là của Lạc...Lạc Tuyết, cô không thể tin lắc lắc đầu để tầm mắt rõ hơn một chút, thì thấy được Lạc Tuyết, một đám người Lạc Nhất Lạc Nhị, ngay cả Thẫm Mặc và Tịnh Kỳ cũng ở hiện trường, rồi lại liếc nhìn xung quanh mới nhận thức được ở đây là bệnh viện
"Lạc Hàn, ngươi đã hôn mê ba ngày rồi, bây giờ cảm thấy thế nào, có chỗ nào không khỏe không?" Thẫm Mặc vừa lên tiếng đã là liên lục hỏi, không cho cô cơ hội trả lời, mà Lạc Hàn cũng không dự định trả lời
Cô nhớ rất rõ, hôm đó Lạc Vũ cả người mệt mỏi bước vào phòng, tất cả những biểu hiện đều cho thấy nàng đang phạm nghiện, lần đầu tiên tận mắt thấy được nàng bơm lấy dịch thể trong suốt kia vào người mà cô chỉ có thể ở trên giường mở mắt nhìn theo, trong lòng cô có một loại cảm giác vô cùng bất lực trước nay chưa từng có
"Cảm thấy ghê tởm sao? Đúng vậy a, ta chính là như vậy!" Lạc Vũ cợt nhã nhích gương mặt của mình đến gần gương mặt của Lạc Hàn, ngửi lấy mùi hương trên người cô, Lạc Hàn chỉ có nhíu mày quay mặt qua không nhìn nàng nữa
"Trước nay không phải hai chúng ta từng nhiều lần làm yêu trên giường sao? Ngươi còn ngại cái gì, là chê con nghiện ta đây không đủ tư cách lên giường với ngươi?" Lạc Vũ càng nói càng khơi lên ngọn lửa tức giận trong lòng, cô đưa tay tóm lấy quần áo của Lạc Hàn mạnh bạo xé đi, chỉ còn lại qυầи ɭóŧ áσ ɭóŧ
"Dừng tay, mau dừng tay...ngô" Lạc Hàn không muốn nhìn Lạc Vũ chỉ đành nghiêng đầu qua, nhưng hành động này lại làm cho Lạc Vũ càng tức giận, vươn tay nắm lấy qυầи ɭóŧ nhỏ của cô, rồi lại làm càng phong bế lấy lời vừa định ra khỏi miệng của Lạc Hàn
Kết thúc nụ hôn, hai người đều cùng thở dốc nặng nề, vì thời gian dài thiếu dưỡng khí mà gương mặt đỏ ửng, riêng Lạc Hàn lại vì thêm tức giận mà đỏ hơn, từ trước đến giờ cô luôn cao cao tại thượng, không có một ai tiếp xúc đến giới hạn cuối cùng của cô, cũng chưa từng xúc phạm đến cô như vậy, tuy hai người đã từng làm yêu thế nhưng cô đều là phía chủ động, cũng chưa từng cho ai xâm phạm đến địa không không thể xâm phạm
"Cứ hận ta đi, tận lực hận đi, ta muốn để ngươi tận mắt thấy được Lạc gia bị hủy diệt trong tay ta, hủy đi tất cả những thứ ngươi muốn gầy dựng!" Lạc Vũ gào thét đến khàn cả giọng, trong tay cũng không biết khi nào có thêm một ống tiêm
Cô chỉ nhớ trong lúc cô tức giận, trên vai truyền đến vết đau như con gì cắn, sau đó cô cái gì cũng không biết, lần nữa mở mắt ra chính là hiện trường như bây giờ
"Ta dẫn người Lạc gia tìm được chỗ ngươi bị nhốt, sau đó âm thầm phục kích cứu được ngươi ra ngoài, ta cũng nói rồi, lúc đầu ta khuyên ngươi đừng sinh ra tên xúc sinh kia, bây giờ biết hối hận chưa, ngay cả mẹ ruột của nó, nó cũng không buông tha, thật là uổng công ngươi hai mươi mấy năm nuôi không rồi!" lời này của Thẫm Mặc nói ra khiến Lạc Hàn cũng một phen suy nghĩ, cô có bắt đầu nghi ngờ quyết định chính mình năm đó bất chấp tất cả sinh ra Lạc Vũ sao?
"Người đâu?"
"Người đã chạy mất rồi! aiz..." Thẫm Mặc mang theo một cổ tức giận những gì Lạc Vũ gây nên cho Lạc Hàn, cô ấy hận đến muốn moi tim Lạc Vũ ra rốt cuộc có phải làm bằng đá hay không, đồ vật nhỏ không có lương tâm
"Bây giờ tình thế ra sao?"
"Cạnh tranh gay go, ta chết ngươi sống? rất may Lạc Nhị triệu tập một số tử sĩ âm thầm ám sát những người cấp cao và mấy tên trợ thủ đắt lực của nó, xem như thắng lợi chỉ trong trước mắt thôi!"
"Ta xem, đợi sau khi bắt được nó về ngươi xem ta làm sao lột da...á" Thẫm Mặc muốn nói thêm cho hả dạ nhưng bàn tay của Tịnh Kỳ đặt bên eo cô ấy càng thêm dùng sức, quay đầu nhìn Lạc Hàn mặt trắng bệch nên cũng không nói thêm, dặn dò người lui khỏi phòng bệnh để cô tận lực nghỉ ngơi
Không ngoài dự đoán, thân thể của Lạc Hàn cũng ở trong một tuần sau đó tốt lên rất nhanh, cả vết thương mới trên cổ tay phải cũng khép lại rất nhanh, cơ thể cũng không cảm thấy đau đớn nữa, hỏi chuyện thì Lạc Tuyết ánh mắt luôn né tránh ậm ờ nói trong lúc cô hôn mê đã dùng kỹ thuật mới nhập từ nước ngoài về bắt được cổ trùng ra ngoài. Lạc Hàn cũng không quá tin nhưng cũng không có cách truy hỏi, dù sao cổ trùng không ở trong người cô nữa cũng tính là tốt rồi
"Chủ nhân, lại xảy ra chuyện rồi, thiếu...Vụ đã bắt đi Tịnh Kỳ rồi!" Lạc Nhất hốt hoảng vào phòng làm việc báo cáo tình hình
"Tìm được tung tích chưa?"
"Rất may trên người Tịnh Kỳ, Thẫm Mặc có gắn định vị, trước mắt định vị dừng ở trên núi"
"Dẫn người bao vây khu núi" Lạc Hàn kiểm tra dao găm, súng ngắn như mọi khi trước khi ra khỏi Lạc gia, liền nhanh chóng kéo Thẫm Mặc cùng đám người Lạc gia đến trên núi
Ánh mặt trời chiều chói lọi chiếu dài lấy hai bóng người một đứng một ngồi trên đất, giống như một cặp tình nhân đang hẹn hò ngắm mặt trời lặn, tiếng sóng vỗ nghe như một bản nhạc giao hưởng lại bị tiếng bước chân nhộn nhịp lộn xộn phá hủy đi
"Rốt cuộc ngươi quậy tới khi nào mới có thể dừng tay, bao nhiêu người của Lạc gia chết rồi ngươi còn chưa đủ hài lòng?" Lạc Hàn vừa đến hiện trường thì một cổ tức giận cả tuần không chỗ phát tiết đều phát tiết ra ngoài, cô dẫn người đến gần Lạc Vũ
Lạc Vũ liếc nhìn băng đạn trong súng mỉm cười, vươn tay tóm lấy cổ áo của Tịnh Kỳ đứng lên, che trước mặt của chính mình, súng trên tay nhắm lấy đầu cô ấy, Thẫm Mặc và Lạc Hàn cũng xanh mặt dừng lại hành động đến gần
"Là người của ngươi gài có phải không?... ha...ngay cả ở trong tù ngươi cũng không tin tưởng gài nội gián bên người ta? Ta trong lòng người tính là cái gì?" Mấy câu đầu tiên đều là chất vấn tức giận, nhưng câu cuối cùng lại mang theo mong chờ cô trả lời, nhưng nàng lại không đợi được
Hai bên đối súng, Lạc Hàn nhắm súng về phía Lạc Vũ, Lạc Vũ nhắm súng về phía Tịnh Kỳ, hai người là đang so ai nhanh hơn? Nhưng nếu xét về cự ly, Lạc Hàn cô cũng không có lòng tin cứu được Tịnh Kỳ
"Đồ vật nhỏ, có gì từ từ nói, ngươi thả người trước đi!" Thẫm Mặc thấy người yêu mình bị trói như cái bánh, miệng bị bịt chặt chỉ ô ô ra tiếng nhưng không hiểu cô ấy nói gì, Thẫm Mặc trước đó tuy rất tức giận muốn lột da nàng nhưng với tình trạng hiện tại cô ấy không thể không hạ giọng
"Ta nói lại lần cuối, thả người, đừng chạm đến giới hạn cuối cùng của ta!" Lạc Hàn tức đến tay cầm súng run run khi thấy Lạc Vũ dùng súng bắn trúng chân đang tiến lên của Thẫm Mặc khiến cô ấy che lấy chân ngã trê đất
"Đùng!" một tiếng vang, là tiếng súng Lạc Hàn bắn vào không trung, cho thấy cô đã đến giới hạn chịu đựng rời, nhưng tiếng súng này cũng không làm cho Lạc Vũ thả người
"Ta đã từng nói, ta muốn ngươi tận mắt thấy được ta hủy diệt Lạc gia, nhưng mà tình hình trước mắt coi như là hy vọng xa vời, nhưng chí ít, ta muốn ngươi tận mắt thấy được kết cục của tên nội gián ngươi cài bên người ta, muốn ngươi đau khổ!"
Tất cả người ở hiện trường mở to cặp mắt nhìn ngón trỏ của Lạc Vũ từ từ thu lại mà rét run cả người, Thẫm Mặc cũng mặt đầy nước mắt kêu gào đến khàn giọng
"Đùng!" một tiếng, viên đạn bay ra khỏi nòng súng đâm thật sâu vào bên trong da thịt
"Người....chưa bao...giờ...tin...ta!" Ngón tay bóp lấy cò súng của Lạc Vũ buông ra, lại không có một viên đạn bay ra, trên ngực nàng đỏ ửng một màu máu từ từ lan đậm, nàng vươn tay đẩy đi Tịnh Kỳ về phía trước, cơ thể lại mất khống chế lùi về phía sau, cho đến khi dưới chân trống rỗng, không còn chỗ tựa
Hết đồng nhân 13
Edit: gần hoàn nha, tui hao tổn trí lực quá, tui thiệt muốn SE hoặc BE ghê nơi
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Đô Thị
- Sát Thủ Nữ Vương
- Chương 137: Đồng nhân 13