- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sát Thủ Ngại Xã Giao Và Gã Hàng Xóm Trăng Hoa
- Chương 7: Kiều là một sát thủ tự tin
Sát Thủ Ngại Xã Giao Và Gã Hàng Xóm Trăng Hoa
Chương 7: Kiều là một sát thủ tự tin
Không chỉ ưa sạch, Kiều còn tự tin trên mọi phương diện. Bất kể là liên quan tới nghiệp vụ hay không.
Lúc về nhà tay trái cầm quyển sách kia, tay phải xách túi lớn túi nhỏ toàn nguyên liệu nấu ăn.
Trên đường người xe đi lại như mắc cửi, Kiều từng bước một khiêng đồ về phòng.
Còn chưa lên bậc thang, Kiều đã thấy cái thảm bị mất trở về rồi, sạch sẽ ngay ngắn bày giữa cửa chính.
Lúc này Kiều mới nhớ ra hôm nay quên mua thảm.
Cậu đem túi nilon để xuống đất, xoay người cầm lên cái thảm đã được giặt còn sạch hơn so với lúc trước, ghét bỏ vứt qua một bên.
Câu đã không còn muốn cái thảm mất tích đã lâu mới lại xuất hiện này ở cửa nhà mình nữa.
Tính cố chấp của cậu đã đạt tới mức đáng sợ.
“Chào.” Kiều không thèm để ý thanh âm này, mặc dù biết là người ta đang nói chuyện với cậu.
“Sáng nay gõ cửa hình như ngươi không ở nhà. Thảm hôm qua nhờ Dương Viên đem đi giặt, ta rất xin lỗi.”
Quả nhiên giọng nói quấy nhiễu giấc ngủ hồi sáng lại là của người này. Kiều không ngạc nhiên chút nào.
Hợp Thời Tuyển đi tới cạnh hàng rào giữa hai nhà. Hàng rào này hiển nhiên là để phục vụ căn biệt thự lớn, cách phòng của Kiều rất gần, không hề cân đối chút nào.
Kiều cực kỳ không thích Hợp Thời Tuyển tới gần, hận không thể lập tức lấy chìa khoá vào nhà đóng cửa, nhưng mà trên tay cậu có sách, bên chân còn cả đống đồ ăn, tốc độ không nhanh nổi.
“Ngươi muốn xuống bếp? Đồ ăn trong sách này trông có vẻ không món nào dễ làm.” Hợp Thời Tuyển tựa như không cảm nhận được sự tránh né của Kiều, mặt dày mày dạn dây dưa mãi không thôi.
Liên quan gì đến ngươi. Kiều lạnh lùng ung dung nhìn thoáng qua bộ mặt tủm tỉm cười kia.
Hợp Thời Tuyển mặc một bộ đồ hưu nhàn, cổ áo mở hai cúc trên, lộ ra xương quai xanh gợi cảm, tay áo cũng xắn cao lên lộ ra gần nửa cẳng tay trắng trẻo.
Kiều cảm thấy người này thoạt nhìn thuận mắt nhưng quá thích xen vào việc của người khác.
Tự mình lấy thảm của cậu đi giặt chính là một ví dụ. Cậu có bảo hắn lấy đi sao? Còn khiến cậu mất công đi một chuyến cũng không tìm được.
Kiều không biết nguyên nhân nào khiến mình bất mãn hơn. Tóm lại cậu rất không cao hứng.
“Ta làm tiramisu, ngươi muốn ăn một ít không, xem như ta tạ tội?”
Kiều mặt không đổi sắc hơi chớp mắt, tiramisu?
“Cứ như vậy đi, đợi chút nữa ta mang cho ngươi một ít, ngươi mở cửa cho ta được chứ?”
Kiều quay đầu nhìn hắn một cái, Hợp Thời Tuyển vẫn treo lên ý cười nhợt nhạt, chờ cậu trả lời.
“Ừm.”
Giọng xa cách, trong trẻo lại lạnh lùng, Kiều nói câu đầu tiên trong ngày với hắn, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn một chữ.
Ý cười trên mặt Hợp Thời Tuyển càng sâu sắc, cao hứng gật đầu, “Muốn ta giúp mang đồ vào nhà không?”
Kiều không phản hồi gì nữa, xách đồ lên vào nhà, cạch một tiếng đem người ngăn ở ngoài.
Cậu đâu phải không có tay.
Kiều vừa nghiêm túc nghiên cứu thực đơn trên sách, vừa để ý xem có ai tới gõ cửa không, thỉnh thoảng lại nhìn một chút sang nhà bên kia xem có động tĩnh gì không.
Rất yên tĩnh.
Kiều bỗng nhiên phát hiện mình chỉ vì một đĩa tiramisu chưa ăn tới miệng mà quan tâm tới tên hàng xóm thích tự mình quyết định kia, liền tức giận không nghĩ nữa.
Cậu tiện tay lật một trang, “tiền tài tơ vương”?
Trình bày trông rất ổn, Kiều có thấy khá ưng.
Cậu mua tôm. Đây là nguyên liệu không có trong danh mục. Hình ảnh chỉ mang tính minh họa, mấy chữ này Kiều còn chưa lĩnh hội được ý nghĩa là gì, cho nên cậu rất dễ dàng bị hình ảnh quảng cáo thuyết phục.
Kiều không thiếu tiền, cậu không biết tôm có thể làm món gì, chỉ biết người khác làm trông rất ngon mắt. Ít khi mua sắm nên đây là tiêu chuẩn duy nhất để chọn đồ của cậu.
Trên hình nhìn ngon mắt là được.
Cậu mua cả đống nguyên liệu nấu ăn, trong đó thật là không có thứ cậu biết xử lý thế nào.
Kiều còn không biết trù nghệ của cậu cũng chỉ có đao pháp là còn được. Từng con tôm bị cậu lưu loát xử lý sạch sẽ, bỏ chung với thịt heo băm vụn, thêm lòng đỏ trứng số lượng vừa phải trộn với nhau. Kiều cảm thấy cực kỳ đơn giản.
Cậu say sưa làm, khóe miệng cũng nhếch lên ý cười.
Cậu là một sát thủ tự tin, nấu cơm là cái thá gì, quả nhiên không phải chuyện lớn.
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Kiều đang suy nghĩ làm sao làm nóng dầu.
Tiramisu đến rồi.
Kiều lập tức nghĩ ra, bỏ lại chảo dầu đang đun, chạy ngay tới mở cửa.
Hợp Thời Tuyển không ngờ lúc này đối phương mở cửa nhanh như vậy, một tay còn đang giơ lên định gõ, thấy người mở cửa lộ ra nửa người, cười cũng chưa cười.
“Vừa mới lạnh lên, hương vị vừa vặn.”
Kiều nhìn thoáng qua điểm tâm ngọt chứa rượu đỏ bên trong, thận trọng gật đầu, chờ đối phương chủ động đưa cho mình.
Hợp Thời Tuyển cứ như không hiểu ý, bưng điểm tâm ngọt bắt chuyện, không có động tác như cậu mong muốn.
“Đang làm cơm tối à? Hay là bữa ăn khuya?”
Kiều mất kiên nhẫn, nhưng trên mặt vẫn lạnh nhạt không biểu lộ gì.
Theo đồng hồ sinh học của cậu thì đây là bữa sáng.
Một bữa sáng “Mãn Hán ẩm thực” do sát thủ chuẩn bị.
Kiều không thạo xã giao hơn nhiều so với Hợp Thời Tuyển tưởng tượng, không thể bắt được ý tứ muốn trao đổi đôi câu qua lại trong giọng của hắn.
Kiều lắc đầu, ý muốn nói cả hai đều sai, sau đó ánh mắt nhìn xuống đồ ăn trên tay hắn.
“Ngươi chưa tắt bếp sao? Giống như có cái gì bốc khói rồi?”
Khói xông ra từ trong nhà khiến Hợp Thời Tuyển thu liễm ý cười.
Kiều nhìn lại, không đợi hắn thò đầu vào nhìn một chút xem có chuyện gì, cạch một tiếng lại đóng cửa vào.
Chảo dầu bốc khói.
Kiều hoàn mỹ kiểm tra độ nóng, lại đem đồ ăn gọn gàng linh hoạt trút vào. Tiếp đó, dù tay chân nhanh nhẹn như kiều, cũng không thể nào ứng phó kịp.
Một đám trong chảo lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được lập tức biến thành màu đen.
Kiều ở trong nhà lạch cạch tìm nồi bát, tiếng động hỗn độn hòa với tiếng gõ cửa bên ngoài, thật sự là rất lâu rồi không huyên náo như thế.
“Muốn ta giúp không? Ngươi mở máy hút khói ra, cửa sổ cũng mở ra.”
Giọng nói của Hợp Thời Tuyển cách cửa truyền đến, Kiều trong lúc cấp bách nghĩ nghĩ một chút máy hút khói là cái gì, không biết, tiếp tục luống cuống tay chân.
“Ngươi tắt bếp chưa?”
Tắt bếp? Chưa. Kiều bất giác tắt lửa.
Thật lâu sau, Kiều mới lần nữa mở cửa ra.
Hợp Thời Tuyển sâu xa đánh giá xem khe cửa mở ra lần này hẹp hơn lúc trước bao nhiêu, cười nói, “Chú ý an toàn, cho ngươi này, ta về trước đây.”
Kiều hết sức nhanh chóng nhận lấy đĩa tiramisu tinh xảo xinh đẹp kia, lại đóng cửa lại.
Hợp Thời Tuyển lắc lắc đầu, cách cửa lại nói, “Phải rồi, trước khi nấu ăn nhớ bỏ gạo vào nồi cơm điện.”
Kiều nghe nói như thế, bỏ đồ ngọt xuống, trầm tư một lát, cậu hình như quên mua gạo.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sát Thủ Ngại Xã Giao Và Gã Hàng Xóm Trăng Hoa
- Chương 7: Kiều là một sát thủ tự tin