Chương 52: Pn4

Hợp Thời Tuyển đang trên đường hộc tốc chạy về.

Chưa vào cửa đã nghe thấy từ trong phòng phát ra tiếng nói cười rất vui sướиɠ, Hợp Thời Tuyển hơi yên lòng một chút, là công lao của ai khỏi cần nghĩ cũng biết rồi. Nghĩ như vậy, nỗi oán hận của hắn đối với cái bóng đèn nào đó cũng nguôi bớt hơn phân nửa. May mắn thay là có một tên lắm mồm dẻo mỏ chống đỡ.

“Chị gái, ngồi máy bay lâu như vậy có mệt không, để em xoa bóp cho nhé? Kỹ thuật của em đây không tệ đâu, trước kia em đi theo chuyên gia học đấy.”

… Chị… chị gái?

Hợp Thời Tuyển nhìn mẫu hậu đang cười không ngậm được mồm, vừa từ chối vừa bày ra tư thế thoải mái chờ người tới hầu hạ, quả thực đúng là nghiện lại còn ngại.

“Mẹ, sao mẹ chưa nói gì đã trở lại vậy?” Hợp Thời Tuyển thoáng đưa mắt nhìn Kiều đang ngồi một góc yên tĩnh như con gà luộc, trực tiếp đi tới chỗ mẹ Hợp.

Y ở sau lưng mẹ Hợp trừng mắt làm ám hiệu.

Thật xin lỗi. Hợp Thời Tuyển tỏ ra bất lực không hiểu gì.

“Chị gái, ấn thế này đủ mạnh chứ?”

“Ai da, con trai người ta đã về rồi, đừng gọi chị nữa, ngại lắm ngại lắm… Đúng đúng, ấn mạnh như vậy ấy, dễ chịu ghê cơ.”

Hợp Thời Tuyển:... Xem ra hắn không nên trở về mới đúng. “Mẹ, chúng ta vào thư phòng nói chuyện nhé?”

Mẹ Hợp vỗ vỗ tay Y ra hiệu dừng lại, sau đó phủi phủi áo khoác vốn không có một nếp nhăn nào, đưa mắt thoáng nhìn Kiều, nói, “Vậy thì đi thôi.”

“Má ơi, vậy là định come out đấy à?” Y nhìn hai người lên lầu, đau lòng nhức óc, sớm biết thế thì đã lắp sẵn cái camera livestream rồi.

Kiều từ đầu đến cuối ngồi ngay ngắn ở một bên sofa, chỉ nhìn một chút là biết vị này là ai. Thì ra Hợp Thời Tuyển giống mẹ hắn như vậy.

“Ê, coi chừng nếu mà bị bổng đả uyên ương thì cũng phải chịu đựng nha.” Y đùa đùa thật thật cợt nhả.

Ừm. Kiều chỉ ở trong lòng yên lặng lên tiếng. (ngoan vậy xoa đầu một cái nào~~~)

Kỳ thật mẹ Hợp không có ý bổng đả uyên ương, mặc dù con dâu tự dưng biến thành nam, nhưng nàng là người đã quen với dông tố cuộc đời, sao có thể bị chút chuyện này hù dọa được. Coi như bị hù thì cũng phải giả vờ bình thản như không.

Nhưng mà, thằng bé này từ khi đi nhà trẻ đã bắt đầu biết tặng hoa cho con gái nhà người ta, sao giờ nói cong là cong rồi? Mẹ Hợp nghĩ mãi mà không hiểu nổi.

“Aiza, bây giờ con tự biết phải lựa chọn thế nào rồi. Mẹ sẽ không ngang ngược can thiệp, chỉ hi vọng con hiểu rõ cái giá của nó.” Mẹ Hợp nói lời thấm thía.

“Vâng, con đã biết.”

“Ôn gia đến trước một bước rồi sao?” “Năm sau con sẽ bắt đầu thu lưới, trước đó sẽ sớm phối hợp cùng cảnh sát chặt đứt con đường phía Tây Nam của hắn.”

Mẹ Hợp gật gật đầu, “Vậy là tốt rồi.”

“Mẹ, còn bố thì...”

Mẹ Hợp trừng mắt liếc hắn một cái, “Bố ai người nấy lo.”

“Mỹ nhân, mỹ nhân, thôi mà...”

Người đẹp họ Hợp bị dỗ vui vẻ, “Giới thiệu đứa bé kia cho mẹ đi.”

Thế là Hợp Thời Tuyển bắt đầu bịa chuyện, nửa thật nửa giả, nghề nghiệp là giả, thân thế là thật, nghe mẹ Hợp thở dài, “Đã quyết định rồi thì phải đối xử như người nhà với người ta. Dáng dấp tuấn tú như vậy, so với con còn đẹp mắt hơn nhiều.”

Hợp Thời Tuyển cười cười, chân chó gật đầu, Kiều đương nhiên là đẹp mắt.

Buổi tối Hợp Thời Tuyển xuống bếp làm tiệc cho mẫu hậu tẩy trần, Kiều và y cũng chưa ăn bao nhiêu, bởi vì, cục diện rối rắm trên bàn vẫn do Hợp Thời Tuyển thu thập.

Mẹ Hợp nhìn ra được Kiều khó thả lỏng với người lạ, cung không cưỡng cầu, lại được Y dỗ dành nên bầu không khí coi như cũng hài hòa.

Suốt cả bữa cơm, Hợp Thời Tuyển từ dưới bàn nắm chặt tay Kiều, nắm chặt lại buông ra, lúc buông ra thấy cậu mấp máy môi, liền lại một lần nữa siết lấy tay không buông.

Mẹ Hợp làm bộ như không thấy chút động tác nhỏ của hai người, trong lòng thầm than thở. Nàng có thể tiếp nhận chuyện này là dựa vào lý trí rèn giũa trên thương trường, nhưng làm một người mẹ, không thể nói là không bị kích động. Thấy hai người ở chung, trong lòng nàng ngũ vị tạp trần. Tính cách của Hợp Thời Tuyển nàng quá rõ ràng, từ nhỏ đến lớn giáo dưỡng thế nào là một chuyện, trong ánh mắt nhìn đứa bé kia không chút nào che giấu sự cưng chiều lại là một chuyện khác. Xưa nay hắn luôn ôn hòa hữu lễ, chưa từng thấy hắn bộc lộ sự yêu thích rõ ràng đến thế với bất kì ai.

Hợp Thời Tuyển trong lòng vui vẻ, trước khi ngủ lại ỡm ờ để cho Kiều hỗ trợ thư giải một lần. Độ dày da mặt hắn không tệ chút nào, nếu Kiều đã có thể chủ động giúp hắn, vậy dĩ nhiên là không còn gì bằng. Lúc này hắn cảm giác được Kiều cũng có phản ứng, trong lòng càng thêm mở cờ, nhẹ giọng dỗ dành, giữa những nụ hôn ướŧ áŧ không ngừng cuối cùng cũng đã đạt được mục tiêu, đạt được dấu mốc thắng lợi đầu tiên của cuộc đời cách mạng.

Xong việc Kiều đưa lưng về phía Hợp Thời Tuyển, nhích nhích ra xa một chút. Dù cậu đang hờn dỗi hay là đang xấu hổ, HợpThời Tuyển đều mãn nguyện không chịu nổi, chờ người nọ ngủ rồi mới nhích qua ôm lấy người, ngủ thật say.

Nửa đêm lúc tỉnh lại thấy trong ngực trống vắng, cảm giác khủng hoảng ập đến khiến cơn buồn ngủ lập tức bay sạch sành sanh.

May mà áo khoác và giày đều còn trong phòng, Hợp Thời Tuyển nhẹ nhàng thở phào, khoác áo rồi cầm áo khoác của Kiều đi sang biệt thự sát vách tìm người.

Kiều bị đói tỉnh. Buổi chiều ăn đồ ăn nhanh mặc dù thuận tiện, nhưng cũng không hợp khẩu vị. Bởi vì đồ ăn nhiều dầu nhiều muối, bữa tối lại cũng không ăn gì mấy, nửa đêm đói đến khó chịu, lúc này mới dậy lục tung nhà tìm cái ăn.

Nhưng Hợp Thời Tuyển đã vứt sạch đồ ăn thừa vào thùng rác. Kiều chưa từng có lúc nào oán niệm thói quen lãng phí này của hắn đến vậy.

Ngay lúc cậu đang đấu tranh tư tưởng có nên dựa vào tay nghề tệ lậu của mình để làm chút gì ăn không, thì đèn cảm ứng bật sáng.

Hợp Thời Tuyển tay cầm một cái áo khoác, ngoài áo ngủ cũng chỉ khoác một cái áo mỏng, xỏ dép lông xám đứng dưới ánh đèn vàng ấm nhìn cậu mỉm cười.

Hắn làm cho Kiều một bát mì thanh đạm. Buổi tối trở về nhìn thấy cả bàn hỗn độn, trong lòng hắn còn lộp bộp một tiếng, nghĩ đến nguyên nhân đằng sau thì chút hảo cảm thật vất vả mới nặn ra được đối với Y liền lập tức đốt thành tro bụi. Con hàng này, cuối cùng vẫn để cho Kiều phát hiện ra sự tồn tại của đồ ăn ngoài.

“Anh nấu ngon hơn hay đồ ăn nhanh ngon hơn?” Hợp Thời Tuyển nhìn Kiều sì sụp húp mì, bỗng nhiên bị quỷ ngây thơ nhập vào người.

Kiều trong lúc vội ăn cũng lười liếc mắt nhìn tên dở hơi này, cũng lười trả lời một vấn đề thiếu dinh dưỡng như thế.

“Aiz, thôi được rồi. Đồ ăn ngoài thuận tiện biết bao. Anh cũng bớt phải làm ô sin bếp bếp núc núc, về sau chúng ta cứ gọi đồ ăn ngoài đi.”

Kiều:...

Tên này có phải bị bệnh hay không? Kiều cũng không phải là nghe không ra ý tứ của hắn, nhưng Hợp Thời Tuyển thật sự có chút “cậy sủng mà kiêu”, cứng rắn muốn Kiều trả lời cái loại này vấn đề biết rõ còn cố hỏi thế này, lại còn dám uy hϊếp, thực sự là muốn tìm đường chết rồi.

Kiều ăn hết mì xong cũng không thèm phản ứng, rửa xong bát đĩa liền về đi ngủ.

“Aiz.” Hợp Thời Tuyển cầm áo khoác đi qua giữ chặt cậu, Kiều cũng không tránh né, bị hắn đυ.ng vào liền chủ động dừng bước lại. Hắn đem áo khoác lên cho cậu, mới cười nói, “Không thể nói vài câu dỗ anh vui vẻ được à?”

Hợp Thời Tuyển nửa thật nửa giả oán trách, tay vuốt ve ngón cái của Kiều, thân mật không chịu nổi.

Kiều thật không ngờ hắn còn có một bộ mặt như vậy, ấu trĩ đến mức khiến người ta líu lưỡi, nhưng cậu cũng thật sự khiến cậu không biết làm sao cho phải.

“Thôi vậy.” Quỷ ngây thơ họ Hợp có lẽ cũng cảm thấy mình có chút không bình thường, lắc đầu kéo người đi ra cổng, trên mặt lộ ra vẻ cô đơn, cũng không biết là thật là giả.

Nhưng mặc kệ là thật là giả, Kiều thấy thế trong lòng lại có chút khó chịu, lúng túng một chút, ở phía sau hắn nói, “Anh làm ngon hơn.”

Ách. Hợp Thời Tuyển nhếch lên khóe môi cười khẽ một tiếng, mềm lòng đến xoắn xuýt cả lên.

Hắn ngoảnh lại ôm lấy Kiều, trong lòng thầm nhủ thật là ngốc, trên mặt lại càng cười đến thỏa mãn.

Mẹ Hợp ở lại chưa được mấy ngày đã đi, cũng tiện thể chúc Tết thay hắn.

Hai ngày sau Y cũng đi, không để lại lời nào, y như lúc tới. Kiều không có cảm giác gì, luôn cảm thấy Y tùy thời sẽ lại xuất hiện, bởi vì từ nhỏ đến lớn vốn là như vậy.

Một năm mới bắt đầu, trên thế giới này thiếu đi một tên sát thủ gọi là Kiều, kỳ thật cũng không có thay đổi gì.

Nhưng giữa ngàn ngàn vạn vạn người tên Kiều, có một người từ nay trở đi mới dần dần phát hiện ra những điều tuyệt vời trong sinh hoạt thường ngày, đương nhiên, mãi mãi sau này sinh hoạt cũng sẽ luôn tốt đẹp như vậy.