Trước khi gặp Jung YunHo, tôi không thể nhớ được một cái tên của người nào mà tôi gϊếŧ chết cả.
Thế nhưng tôi nhớ tên của hắn, không phải bởi vì hắn là con trai của quan lớn viện kiểm sát tối cao của thủ đô, cũng không phải bởi vì tư liệu trong sạch không hề có chiến tích đáng nói, mà là bởi vì hắn là người đầu tiên tôi có thể tự quyết định quyền sống chết.
Thứ nhất, quyền sống chết của con người đều nằm trong tay tôi.
Lúc tiếng phanh xe vang lên, phản ứng đầu tiên của tôi là nắm chặt dụng cụ vẽ tranh trong tay mà không phải là né tránh.
Tôi tưởng rằng, tôi đã bất tỉnh.
Xung quanh lập tức bắt đầu vang lên những thanh âm ồn ào, hai nam sinh đang đánh lộn không cẩn thận mà đẩy tôi ra đường cái kia sợ đến mức không dám kéo tôi dậy, càng không ngừng khom lưng nói xin lỗi. Tôi liếc bọn nó một cái, đang muốn nổi giận, tay trái không biết bị ai kéo lên.
Ai vậy? Tôi cau mày vung tay.
“Đừng nhúc nhích, tay cậu chảy máu rồi.” Giọng nói đó chính là Jung YunHo, tôi lập tức nhận ra khuôn mặt đó.
Tôi đυ.ng phải xe hắn?
Lướt qua nhìn phía đằng sau hắn, phát hiện chiếc xe kia đúng là chiếc xe mà tôi đang theo dõi. Ban đầu nghĩ rằng đợi đến khi nào chạm mặt hắn rồi sau đó mới tiếp tục nghĩ biện pháp tiếp cận, mà hiện tại lại đυ.ng phải.
Đây chính là vận mệnh? Tôi đột nhiên quái đản nghĩ đến câu này. Bất quá, thật sự vô cùng may mắn khi tôi đứng bên đường cái mà suy nghĩ, may mắn là tôi có thói quen suy nghĩ đến ngây người. Còn hai cậu nam sinh phía sau kia, các cậu đánh lộn, không cẩn thận mà đẩy ngã tôi xuống đường thật đúng lúc.
Bây giờ tốt rồi, tiết kiệm được không ít thời gian.
“Có đau lắm không?” Thấy tôi không nói gì, hắn lại hỏi.
Tôi nhìn hắn, đột nhiên vầng sáng chợt lóe lên: tôi phải giả làm kẻ câm. Sáng kiến đột nhiên nảy lên khiến chính tôi cũng cảm thấy thật buồn cười, đang lúc tôi do dự là cuối cùng có nên mở miệng hay không, Jung YunHo lại lên tiếng.
“Cậu… không thể nói?” Hắn suy đoán hỏi.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy con ngươi như đá vỏ chai của hắn.
Quên đi, tương kế tựu kế.
Tôi gật đầu, tận lực khiến chính mình thoạt nhìn có chút đáng thương. Thông cảm, thương hại, nếu như hắn có nhiều thứ đó một chút, tôi liền có thể tiết kiệm không ít thời gian.
Hắn lập tức đứng dậy đỡ tôi vào xe, thấy tôi nắm chặt dụng cụ vẽ tranh, lại đưa tay ra, “Tôi giúp cậu cầm cho.”
“Rất quan trọng sao?” Tiếp nhận dụng cụ vẽ tranh, hắn lại hỏi.
Tôi gật đầu.
Cái này không phải là giả dối, dừng nghĩ rằng tôi rảnh rỗi đi vác dụng cũ vẽ tranh sau lưng chỉ là làm bộ làm tịch,cũng đừng tưởng rằng sát thủ đều là toàn thân độc một màu đen, áo da đen, quần da đen, mắt kính siêu đen, tiếp đó tất cả đều lãnh khốc như vừa mới từ trong phòng đông lạnh bước ra. Đó là trong phim, ở ngoài đời, chúng tôi trong khi ăn uống ngủ nghỉ còn phải thỏa mãn du͙© vọиɠ của chính mình. Đừng tưởng rằng tôi cái gì cũng không giỏi. Bức tranh của tôi thật sự đã từng được một người họa sĩ tán thưởng, nếu như không làm nghề sát thủ, có thể tôi sẽ suy nghĩ về việc trở thành họa sĩ không chừng.
Thấy tôi gật đầu, hắn cười rộ lên, thật ôn nhu.
Trong nháy mắt, một kết luận đầy quái lạ hiện lên trong đầu tôi: ông chú kia không phải vì cái tên nhìn trông đẹp mắt này nên mới muốn gϊếŧ hắn chứ.
—— Xem ra, người ta bảo uống nhiều zaleplon1
sẽ dẫn đến việc tư duy không phát triển, thì ra là sự thật.
Tay trái chỉ bị thương ở da, bôi thuốc nhiều nhất là một tuần sẽ khỏi hẳn. Bất quá dưới sự chăm sóc của cha, bác sĩ vẫn ân cần bó thạch cao cho tôi, cũng dựa theo chỉ thị của cha mà đem tấm ảnh X-quang của cái xương bị nứt không biết là của ai ra đưa đến tay Jung YunHo.
Bộ dạng cau mày của hắn rất có bài bản, giống như đang tự hỏi toàn bộ chuyện khó khăn nhất trên thế giới, thâm trầm mà nghiêm túc. Không hổ là quý công tử của kiểm sát trưởng, vậy là phẩm chất tốt đẹp của người cha sợ rằng đã di truyền đúng chỗ.
Tay trái của tôi bị vướng bởi thạch cao, vừa nhìn liền trào lên nhiều cảm xúc.
Bác sĩ nghiêm túc tỉ mỉ nói tình hình thương tích của tôi cho hắn, thương ở đâu, có nghiêm trọng hay không, có nên làm phẫu thuật hay không, lúc nào thì có thể gỡ thạch cao, có thể có di chứng hay không, vân vân và vân vân.
“Có thể ảnh hưởng đến việc vẽ của cậu ấy không?” Cuối cùng cũng nhịn không được mà cắt ngang lời bác sĩ nói.
“Điều này…” Bác sĩ quay đầu nhìn tôi, “Ngài thuận tay nào?”
Tôi giơ tay phải lên.
“Vậy sẽ không có vấn đề gì cả, nhưng có thể bình phục tốt nhất, trong thời gian này chú ý đừng động vào nó.”
Tiếp theo lại bắt đầu nói về những việc cần chú ý, Jung YunHo nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật gật đầu. Rốt cuộc dặn dò đã hoàn tất, bác sĩ trước khi đi còn dè dặt nhìn tôi một cái, tôi hướng ông ta mỉm cười, ông ta sợ tới mức lập tức xoay người bước đi.
“Cậu có muốn gọi điện cho ba mẹ không?” Ngồi xuống ghế ở cạnh hàng lang bệnh viện, hắn trưng cầu ý kiến tôi.
Tôi nhìn hắn lắc đầu.
“Sợ bọn họ lo lắng sao? Không sao đâu, tôi sẽ giải thích cho.”
Xuống dưới đất mà giải thích à?
Tôi nén lại nụ cười lạnh và nhẫn xuống sự kích động muốn mở miệng, nhìn bên cạnh lại chẳng thấy gì có thể đem ra viết. Vì vậy liền lấy điện thoại bắt đầu đánh chữ, sau đó đưa cho hắn.
“Ba mẹ tôi đều đã qua đời rồi.”
Đây cũng là sự thật, tôi không cố ý dùng điều này để lừa gạt trái tim đầy sự cảm thông của hắn.
“Như vậy a…” Hắn xấu hổ đứng dậy, chợt hướng y tá xin giấy và bút.
“Vậy trong nhà cậu còn người nào không?”
”Không.”
“Vậy… cậu sống một mình?”Vẻ mặt của hắn có điểm ứ đọng, chuyện của tôi hiển nhiên đã vượt qua suy nghĩ phỏng đoán của hắn.
“Ừ.”
Tôi quả thực là sống một mình,lâu lâu mới có thể chạy đến nơi ở của cha. Những lời tôi nói đều là sự thật, tôi cảm thấy mình hôm nay thật thành thật.
Hắn không nói nữa, nhíu mày suy xét vấn đề. Vẻ mặt này trông thật nghiêm trang, tôi lại bắt đầu cảm thấy thích thú.
Vậy thì, ngài cảm thấy mình nên làm gì đây, Jung thiếu gia?
Một tháng, một tháng sau, tôi có thể quyết định anh còn sống hay đã chết.
Anh chắc chắn sẽ không ngờ rằng, cái kẻ câm điếc cầm dụng cụ vẽ tranh đã đυ.ng vào xe anh là một sát thủ. Nếu như một tháng sau, tôi quyết định sẽ gϊếŧ anh, ngay trước đó, anh có thể hay không cũng cau mày nhìn tôi.
Dùng vẻ mặt nặng nề mà nghiêm túc, còn có con ngươi như đá vỏ chai.
“Cậu xem như vậy có được không?” Xem ra kết quả của việc suy xét đã xuất hiện.
Tôi nhìn hắn.
“Cậu dọn đến nhà tôi, thẳng đến khi tay cậu khỏi rồi mới thôi.”
Gì cơ?
Phỏng chừng là do vẻ mặt ngạc nhiên của tôi quá rõ ràng, hắn lại tiếp tục giải thích: “Xe tôi đυ.ng thương cậu, vốn phải có trách nhiệm. Hơn nữa cậu nói cậu chỉ sống một mình, bị thương thật sự là rất bất tiện.”
Này này, tùy tiện như vậy thực sự không có vấn đề gì sao?
“Cậu yên tâm đi… Dọn đến nhà tôi, tôi có thể chăm sóc cậu.”
Này… Quá dễ dàng rồi đấy.
“Cậu cảm thấy sao?”
Tôi cảm thấy? Tôi cảm thấy khóe miệng tôi đều co giật lên.
Jung YunHo, anh là một chú thỏ trắng to lớn, hay là cô bé quàng khăn đỏ đầy ngây thơ vậy?
Anh có biết cái gì gọi là dẫn sói vào nhà không?
____________
(1) Zaleplon:
Một loại thuốc an thần gây ngủ.