- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sát Thủ Của Mùi Hương
- Chương 12: Anh là đồ Biếи ŧɦái
Sát Thủ Của Mùi Hương
Chương 12: Anh là đồ Biếи ŧɦái
Cô quay trở về phòng làm việc của mình ngồi xuống thở phào vui vẻ ngẫm nghĩ
(Không ngờ Quân Tổng lại làm vậy, chỉ nghe qua suy nghĩ của mình mà anh ấy có thể từ bỏ hương liệu hoa hồng cho sản phẩm của mình mà lại đi chọn loài hoa oải hương do mình đề xuất làm hương liệu cho sản phẩm mới)
Màn đêm buông xuống dần tại một nhà hàng sang trọng, Khiết Tường ngồi đối diện Vô Dao, anh chống tay suy nghĩ một hồi khiến Vô Dao ngạc nhiên hỏi
"Anh sao vậy Tường? Sao anh không ăn đi"
Khiết Tường nhìn Vô Dao rồi bật cười nhẹ
" Vô Dao, em nghĩ sao về hoa oải hương?"
Vô Dao ngạc nhiên
"Hoa oải hương? Sao anh lại hỏi em?"
Khiết Tường tiếp lời
"Anh muốn hỏi ý kiến của em về loài hoa này, vì anh muốn từ bỏ tư liệu về hoa hồng và chuyển sang chọn hoa oải hương làm hương liệu cho sản phẩm mới"
Vô Dao bật ngạc nhiên đặt chiếc đĩa ăn đang cầm trên tay xuống dưới bàn hỏi
"Gì chứ? Sao anh lại thay đổi một cách đột ngột vậy? Chẳng phải chúng ta đã thống nhất chọn hoa hồng làm hương liệu sao? Sao đột nhiên anh lại chọn hoa oải hương?"
Khiết Tường tiếp lời
" À... đột nhiên có người cho anh ý tưởng này thôi vì cô ấy nói hoa oải hương có mùi hương dịu nhẹ gây cảm giác thoải mái cho người dùng so với hoa hồng nồng nặc"
Vô Dao ngạc nhiên dựa người ra ghế ngồi chéo chân khoanh tay nhắm mắt bật cười nhẹ
"Em rất tò mò về người cho anh ý tưởng đó đấy,có thể làm công sức của các nhân viên chúng ta trong 2 tháng nay đổ sông đổ biển vì cố gắng đi nghiên cứu nguyên liệu về hoa hồng, đột nhiên anh lại bỏ hết mấy tư liệu này để chuyển sang một loài hoa khác, làm cất công chúng ta phải đi làm lại mọi thứ, anh thật là"
Khiết Tường bật cười
"hư hư...anh chỉ quan tâm đến chất lượng của nước hoa nhằm để cho người dùng yêu thích hơn thôi"
Tại chung cư,Tinh Nhiên bước trên dãy hành lang, cô vừa đi vừa nghĩ
(Phải rồi, lúc sáng tên lưu manh kia có bảo mình gì đó nhưng mình vội quá nên chạy đi mất không biết anh ta có tức điên lên không?)
Cô dừng trước cửa căn hộ mình tay cầm chìa khóa phòng định mở cửa thì bật ngạc nhiên.
Cánh cửa không được khóa chặt mà lại bị mở hé một ít, cô nhíu mày lẩm bẩm
"Gì thế này? Lúc sáng mình nhớ là đã khóa cửa cẩn thận rồi mà, không lẽ có trộm?"
Cô bật run mở nhẹ cánh cửa ra nhìn phía bên trong, căn phòng tối om im lặng, cô chìa tay bật công tắc đèn ở phía tường gần cửa.
Ánh đèn dần dần được bật lên, cô ngạc nhiên nhìn xung quanh căn phòng lẩm bẩm
"không có gì bất thường cả hay lúc sáng mình sơ ý quá nên không khóa chặt cửa nhỉ?"
Cô bước vào căn phòng mình, vứt chiếc túi xách lên bàn rồi thở dài
"may quá, căn phòng không có dấu hiệu bị trộm"
Đột nhiên có tiếng nước chảy "róc rách" trong phòng tắm khiến cô giật mình nghĩ
"Gì vậy? Nước chảy từ đâu thế? Hay là bị hỏng ống nước rồi?"
Cô đi lại gần phòng tắm mình,bên trong là một màu tối đen
Cô sờ tay lên công tắc đèn bật nhưng đèn không sáng, tiếng nước rõn rẽn cứ rơi xuống sàn gần bồn tắm của cô,cô nghĩ thầm
(Bóng đèn nhà tắm bị hỏng rồi sao? Chắc mai phải nhờ thợ đến sửa, mà nước rơi từ đâu ấy nhỉ? Hay đường ống nước ở bồn tắm bị rỉ)
Cô bước đến gần bồn tắm trong bóng tối, nhẹ nhàng sờ tay vào bồn tắm nhíu mày nghĩ
(Thật là bóng đèn hỏng làm mình chẳng thấy gì cả)
Cô sờ tay vào làn nước nóng dưới bồn tắm thì bật ngạc nhiên
( Bồn tắm có nước từ lúc nào vậy? Mà còn lại là nước ấm nữa)
Bàn tay cô chìm sâu vào làn nước dưới bồn tắm thì đυ.ng phải một vật cưng cứng gì đó, cô giật mình nghĩ
(Cái gì dưới bồn tắm vậy? Không phải xác chết đấy chứ? Nhưng nó cưng cứng)
Cô đưa tay sờ thử xem để xác định nó là cái gì thì một giọng nói vang lên bên cạnh cô cáo hỏi
"Cô sờ mó cái gì thế hả?"
Cô giật mình sợ hãi té ngã ra sàn nhà tắm lấp mấp
"Ai...ai vậy? Sao lại ở trong bồn tắm của tôi?"
Anh lấy điện thoại trên thành bồn tắm rồi bật đèn pin soi vào mặt cô, cô chói mắt che mặt lên tiếng
"Á...chói mắt quá, anh là ai? Sao lại ở trong nhà tôi?"
Anh tiếp lời
" hết cách rồi, phòng của tôi không có nước nên đành sang phòng cô tắm đỡ"
Cô đứng dậy ngạc nhiên nói lớn
"Ra là anh, sao anh có thể vào được nhà tôi thế hả?"
Anh tiếp lời
"sáng nay cô vội vã không đóng cửa cẩn thận nên tôi vào được thôi,cũng lạ thật phòng tắm tôi thì mất nước, còn phòng tắm cô thì lại hỏng đèn"
Cô nhăn mặt quát
"Dù thế anh cũng không được phép vào nhà tôi, còn thản nhiên ngâm người trên bồn tắm của tôi nữa"
Anh bật cười nhạt trong bóng tối
"Thế cô nghĩ thế nào khi một ngày mà tôi không được tắm hả?"
Tinh Nhiên nhíu mày quay lưng ra sau khoanh hai tay nói
"tóm lại anh mau mặc nhanh quần áo rồi ra ngoài cho tôi"
Đột nhiên đèn bỗng chớp nhoáng vài cái trong phòng tắm, cô ngạc nhiên nhìn lẩm bẩm
"Hửm? Không phải đèn bị hỏng rồi sao? Sao nó cứ chớp chớp hoài thế?"
Cứ thế đèn đột nhiên bật sáng lên hiện rõ mọi cảnh vật trong phòng tắm, cô ngạc nhiên lẩm bẩm
"Sáng rồi, mà như thế thì không phải..."
Cô vừa lẩm bẩm vừa quay mặt ra sau, gương mặt cô hiện lên sự ngại ngùng dữ dội.
Anh ta ở trước mắt cô, lộ ra cả một thân hình săn chắc hoàn mĩ, anh thản nhiên đứng quấn chiếc khăn tắm quanh eo mình rồi nhìn tôi với ánh mắt vàng cam không một chút cảm xúc bật hỏi
"Nhìn đủ chưa hả?"
Cô nhăn mặt che mắt mình lại đỏ bừng mặt hét toáng vang trời
"Áaa...anh...anh đúng là bệnh hoạn, sao tự dưng bước ra khỏi bồn tắm mà không nói gì hả?"
Anh lướt ngang và người cô hất nhẹ mái tóc đen mượt của mình ra sau
"Chẳng phải cô bảo tôi mặc quần áo vào rồi ra ngoài sao?"
Cô vẫn đứng che mắt mình ngại ngùng nói
"Nhưng...nhưng anh ít nhất ra cũng phải nói cho tôi biết để tôi không quay mặt lại chứ?"
Anh cười nhạt rồi kéo tay cô khỏi mắt xuống
"Có sao đâu chứ? Cô cũng thấy hết cả rồi còn che mắt làm cái gì nữa"
Cô nhăn mặt nhìn anh quát lớn
"Bộ anh không biết ngượng sao? Sao có thể thản nhiên khi bị người khác thấy hết cơ thể của mình chứ?"
Anh quay lưng đi về phía cửa phòng tắm, ngoáy tay mình nói
"Cô ồn ào quá, thấy rồi cũng có mất gì đâu"
Anh đi ra ngoài rồi lấy một chiếc áσ ɭóŧ đưa cho Tinh Nhiên một cách thản nhiên
"Này, lúc nãy vào phòng cô tôi nhặt nó ở dưới giường"
Tinh Nhiên trố mắt nhìn đã ngượng còn ngượng thêm, cô đỏ bừng mặt giật lại chiếc áσ ɭóŧ của mình rồi nhíp mắt nói lớn
"Biếи ŧɦái, sao anh có thể nhặt mấy thứ đồ này thế hả?"
Anh vẫn thản nhiên mặc chiếc áo phông của mình vào người vừa nói
"Tại cô vứt lung tung nên tôi mới vô tình nhặt được, la hét ầm ĩ làm cái gì chứ?"
Cô nghiến răng đẩy anh ra cửa phòng căn hộ mình
"Mau về phòng anh đi, đừng ở phòng tôi nữa"
Cô đẩy anh ra rồi nhanh chóng đóng cửa lại một cái " rầm" lớn, anh lẩm bẩm tự hỏi
"Cô ta làm gì tức giận vậy?Phụ nữ đúng là những sinh vật khó hiểu"
Phía bên trong phòng Tinh Nhiên, cô rối tung mọi suy nghĩ của mình chửi rủa anh
"Anh ta đúng là đồ biếи ŧɦái, sao lại có thể thản nhiên cầm đồ lót của phụ nữ lên như vậy chứ? Hư hư...xấu hổ chết mất"
Cô lăn lộn trên giường lung tung vò đầu bứt tóc mình
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Sát Thủ Của Mùi Hương
- Chương 12: Anh là đồ Biếи ŧɦái