Chương 11
* Tóm tắt nội dung chương trước :
Có 1 học sinh trai đẹp chuyển vào lớp 11A1, ngang nhiên tranh giành nó với hắn.
Thấy giáo mới chuyển tới lớp rất đẹp trai và còn quen với Blux và Mind.
Giờ ra chơi, nó ngất đi do bệnh cũ tái phát.
°~°~°~°~°~°~°~°~°~°
-FLORA !!! - hắn hét lên, vội đỡ lấy nó đang ngã xuống.
Khuông mặt nóng bừng của nó tựa nhẹ vào l*иg ngực nơi trái tim thổn thức của hắn. Hơi đỏ mặt, một chút xao động dâng lên trong lòng hắn nhưng dù gì cũng gắng bước đưa nó đi bệnh viện.
Blux lấy điện thoại , gọi cho bác sĩ riêng của nó. Là viện trưởng của khá nhiều bệnh viện nổi tiếng trên thế giới, đồng thời cũng là bạn học của nó hồi còn học y. Cô hiện đang là một trong những bác sĩ giỏi nhất thế giới.
- Alo ! Pi hả ?
- // Alo . Là Blux ? Có chuyện gì vậy ? //
- Florah nó lại đổ bệnh rồi.
- // Sao ? Nó đang ở đâu ? //
- Bệnh viện xyz .
- // Tao đang ở gần đó, tao sẽ tới liền. //
Cúp máy, mọi người lo lắng nhìn nó nằm yên trên giường, cả người nóng hực, hôn mê chưa tỉnh.
*Cạch.
Cửa mở, một cô gái xinh đẹp hớt hải chạy vào. Tay bày ra dụng cụ và bắt đầu khám bệnh. Khám xong, cô khẽ thở dài.
- Cô ấy sao rồi?- Hắn mở miệng, có chút lo lắng.
- Mấy anh ở đây đợi chút đi. Mind, Blux tao cần nói một vài chuyện. Theo tao.
Cả ba người bước ra khỏi phòng , rẽ vào một căn phòng ở cuối hành lang. Bước vào trong, Pi ( bác sĩ tên là Pi ) ngồi xuống ghế, thở dài một hơi. Ba nhỏ ngồi ghế đối diện , lo lắng nhìn Pi.
- Pi, rốt cuộc là nó bị sao? - Blux mở miệng.
- Nó bị thiếu dinh dưỡng, lao lực quá nhiều, không ngủ đủ giấc, đúng hơn là không ngù hai đêm liền rồi , hơn nữa nó lại nhớ về đoạn kí ức đó nên gây tác động mạnh tới não bộ. Nó chị bị ngất thôi nên không sao, cũng không gây tổn thương nhiều tới cơ thể. Nên truyền thêm nước biển cho nó để bổ sung thêm dinh dưỡng.
- Chị ấy lại không nghe lời tao, không chịu sinh hoạt cho hợp lí. Ai đời một ngày chỉ ngũ 4 tiếng chứ. - Laura cúi gằm mặt
- Trước khi tao quen nó thì nó đã như vậy rồi.
- Tao biết, tao cũng muốn giúp chị ấy chứ, nhưng bản thân lại vô dụng.
- Thôi đi, nó không sao là tốt rồi. Tao hiểu mày lo lắng cho nó, tao cũng dằn vặt nhiều lắm vì không giúp đỡ được nó. Dù vậy nhưng trách nhiệm này chẳng ai làm nổi ngoài nó. - Blux khẽ vỗ vai Laura an ủi.
...
Không gian yên tĩnh xâm chiếm lấy nơi đây, người trong phòng chỉ ngồi bất động không nói. Tấm màn cửa khẽ bung lên vì trận gió mạnh, vài chiếc lá theo đó bay vào phòng. Pi đứng dậy, bước đến gần cửa sổ hưởng thụ làn không khí mát lạnh lăn nhẹ trên má. Tâm hồn cô nặng trĩu, có chút đau đớn thay đứa bạn thân. Dòng kí ức theo cơn gió ùa đến làm những giọt nước mắt đồng cảm và đau đớn nhẹ lăn trên má mọi người...
...
------ Dải phân cách thời gian, trở về 13 năm trước.. ------
- Ba mẹ xem này, cái váy này con mặc đẹp không ? - một cô bé 4 tuổi, khuông mặt lanh lợi, đáng yêu khẽ nháy mắt tinh nghịch. Ai biết được không, đó chính là cô sát thủ vô cảm lạnh lùng kia ở hiện tại.
- Con gái mẹ xinh đẹp thế này, mặc gì mà chẳng đẹp cho được chứ.- mẹ nó đang đem bánh lên bàn liền mỉm cười vui vẻ nhìn nó đầy yêu thương, vuốt tóc nó.
- Ai da! Không biết sau này cha mẹ còn đủ tuổi thọ để ở bên con , nhìn con khôn lớn được không nữa đây ! - Cha nó đang đem mấy cái ly đặt lên bàn, khẽ cảm thán.
- Cha mẹ nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, tiểu Nguyệt chắc chắn luôn vì cha mẹ là người tốt mà ! - nó hồn nhiên nói. Theo quan niệm của nó lúc bấy giờ là ai làm điều tốt sẽ sống thọ.
Cha mẹ nó chỉ cười xòa. Hôm nay là sinh nhật nó, nói đúng hơn là ba chị em nó. Ba mẹ nó vì muốn có ngày sinh nhật thật ý nghĩa cho con nên đã tự tay mình chuẩn bị.
- À mà Tiểu Sương với tiểu Phong đâu rồi nhỉ ?- ba nó hỏi vì không thấy hai đứa em của nó đâu.
- Hai em đã chuẩn bị từ sớm. Dì Maria vừa đưa các em ấy đi thăm bạn bè rồi.- nó giải thích, đáy mắt thoáng buồn. Nó chỉ có duy nhất một người bạn, đa thời gian nó dành cho việc học tập nghiêng cứu. Chỉ vì có hai bộ não mà nó lại thành ra thế này. Mẹ nó bước tới , ngồi xổm xuống, nắm lấy dôi bàn tay nhỏ bé của nó.
- Con gái khi nào cảm thấy quá sức hay buồn phiến thì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ dẫn con đi chơi, cho con có nhiều bạn hơn. Con vẫn còn nhỏ, không cần phải học nhiều vậy,
- Con học là do con tự nguyện, mẹ không cần phải lo lắng, còn về bạn bè thì mình Dia là quá đủ với con. Con sẽ cố gắng để kế thừa cha mẹ, làm cho cha mẹ thật hãnh diện thật nhiều luôn. Con hứa đó.
- Con gái chỉ cần sống thật hạnh phúc là mẹ vui lắm rồi.- mẹ nó mỉm cười, ôm nó bào lòng.
“ Con gái cứ việc sống vui vẻ, mẹ và cha sẽ bảo vệ con, sẽ gánh giúp con cả bầu trời “
...
Trưng bày và trang trí xong, tất cà cùng quay quần bên bàn ăn, nói chuyện vui vẻ để chờ Laura và Kenny về.
- Sao hai em lâu về vậy mẹ? Trời đã tối rồi.
- Lát nữa em con sẽ về thôi, ta đợi thêm chút nữa nhé! - ba nó cười tươi
- Bẩm nữ hoàng, dưới tầng có người tới muốn gặp. - một thị vệ chạy vào bẩm báo với mẹ nó
- Là ai . - Chất giọng uy nghiêm của bà vang lên. Mẹ nó là một nữ hoàng anh minh nên được nhân dân hết mực yêu mến, kính trọng
- Thưa, họ không xưng tên.
- Bao người ?
- Một nam một nữ ạ.
- .. Thôi cứ gọi họ lên đây.
Thị vệ quay vào, lát sau liền có một cặp nam nữ bước tới. Cha và mẹ nó ngạc nhiên
- Sao lại là hai người ? Thủy, Bình .
- Tôi chỉ muốn đến thăm hỏi cô, tiện thể xem cuộc sớng hôn nhân hạnh phúc của cô thế nào rồi.- người phụ nữ tên Thủy bước lại gần hơn.
Bà ta chính là người tình cũ của ba nó. Năm đó, cha mẹ bắt phải lấy chồng, hai người đành xa nhau, không lâu sau cha nó cùng mẹ nó kết hôn. Đã bốn năm trôi qua mà vẫn còn thù hận sao?
- Dù gì cô cũng có con cái rồi, sao còn gây chuyện với tôi ? - Mẹ nó hơi lùi lại
- Là bởi vì ... tôi vẫn còn yêu .
========
Mọi người muốn truyện là HE hay BE đây ? Con tác giả nghĩ mình sẽ viết BE đó. Ai có ý kiến thì cho ta xin với !
Đây chỉ là một phần ký ức thôi , chap sau sẽ hé lộ toàn bộ. Sau hử, con tác giả siêng năng bất thường lên rồi đó. Ta phục ta ghê! À, từ bây giờ đầu mỡi chap sẽ có tóm tắt chương trước để các bạn nắm dược nội dung truyện nhé.
Ở đậy có ai là Otaku thì vô cmt bình luận trò chuyện với ta nhá. Có mấy bạn vẽ manga đẹp đẹp càng tốt :v ta ham mê cái đẹp mà.
Giờ thì điệp khúc quen thuộc bắt đầu : Ai đó làm ơn cmt về tui giùm cái đi, sao viết mà tui thấy hụt hẫng vì mấy người không chịu cmt cho thui cái à. Biểu tượng cãm xúc long lanh lấp lánh
Thôi, ta ngừng nói nhiều. Lượn đây !