Triệu Thiết Trụ chỉ tốn năm phút lái xe chạy đến trường đại học FJ. Tuy rằng xe QQ chất lượng không tốt, nhưng kỹ thuật lái xe của Triệu Thiết Trụ là siêu hạng. Lúc trước hắn ở nước ngoài làm lính đánh thuê, xe tăng đại pháo gì cũng đều lái qua.
Tới trường học, Triệu Thiết Trụ chạy thẳng đến khu ký túc xá nam, tốc độ cực nhanh, không biết là đã băng qua mấy cặp uyên ương.
Triệu Thiết Trụ đã mơ hồ nhìn thấy ký túc xá nam sinh, một bóng dáng mập mạp đang đứng trên mái nhà. Không phải Phạm Kiến là ai? Phía sau lưng Phạm Kiến còn có vài người, đều là những nam sinh viên sống trong ký túc xá. Triệu Thiết Trụ chạy nhanh lên cầu thang, trực tiếp lên trên tầng lầu cao nhất.
- Thiết Trụ, hãy giúp mình khuyên giải cậu ta. Tối nay cậu ấy đi ra ngoài uống rượu, uống xong rồi lại đi lên đây ồn ào không muốn sống.
Chu Thiệu đang rất lo lắng nói.
Triệu Thiết Trụ chậm rãi bước về phía trước vài bước. Lúc này Phạm Kiến đang đứng bên cạnh mái nhà, dưới chân là một khoảng không, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
- Phạm Kiến, cậu đang làm gì đấy? Lại đây.
Triệu Thiết Trụ nhẹ nhàng nói.
- Thiết Trụ à, mình thật là chó chết mà. Đê tiện.
Phạm Kiến nhìn Triệu Thiết Trụ, hét lớn một tiếng, nước mắt không ngừng chảy ra.
- Ngọc Nhi, Ngọc Nhi….Tối nay đã chia tay với mình rồi.
Triệu Thiết Trụ nhíu mày:
- Có lẽ cô ấy chỉ nhất thời nói thế thôi. Cậu xuống đây trước đi, chúng ta nói chuyện với nhau.
- Ngọc Nhi cô ấy không cần mình nữa. Cô ấy không cần mình thì mình sống còn có ý nghĩa gì chứ.
Phạm Kiến tự trách bản thân. Trong chốc lát, Lynda cũng đã tới, đứng đằng sau Triệu Thiết Trụ, khẩn trương nhìn Phạm Kiến.
- Có chuyện gì thì chúng ta từ từ ngồi xuống nói chuyện. Cậu chết như vậy có đáng là đàn ông không?
Triệu Thiết Trụ kêu lên.
- Mình…Mình không đáng làm đàn ông. Mình thật sự không đáng làm đàn ông. Hôm nay, mình sẽ làm người đàn ông một lần cho mọi người xem. Thiết Trụ, tiền mình nợ cậu kiếp này, kiếp sau mình sẽ trả.
Phạm Kiến hét to một tiếng, rồi thả người rơi xuống.
- A!!!!!!!
Lynda kêu lên sợ hãi.
Triệu Thiết Trụ không có thời gian để suy nghĩ. Khi Phạm Kiến vừa mới có động tác, Triệu Thiết Trụ liền xông ra ngoài, gần như lúc thân hình Phạm Kiến vừa mới rời khỏi mái nhà thì Triệu Thiết Trụ đã nhảy đến bên người Phạm Kiến. Chỉ có điều, Phạm Kiến người béo múp, lực nhảy lại lớn, Triệu Thiết Trụ một mình kéo không nổi, cũng bị kéo khỏi mái nhà.
A!!!!!!!!Một tiếng kêu lớn hơn nữa lại vang lên.
Triệu Thiết Trụ dồn lực vào tay, ném Phạm Kiến lên trên. Thân hình của Phạm Kiến bị ném trở lại mái nhà, còn Triệu Thiết Trụ như đạn pháo trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Tòa nhà này tổng cộng có sáu tầng. Dưới lầu là một bãi cỏ. Triệu Thiết Trụ trên không vặn mình một cái. Bịch! Thân hình của hắn rơi xuống bãi cỏ, trên mặt đất trong nháy mắt xuất hiện một cái hố to.
Một vài người trên mái nhà bắt lấy Phạm Kiến, một vài người chạy xuống dưới lầu. Lynda là người nhanh nhất. Triệu Thiết Trụ nằm bẹp trên mặt đất, không nhúc nhích. Do lưng chạp đất, mặt đất lại là đất mềm và cỏ. Hơn nữa, thân thể Triệu Thiết Trụ khỏe hơn người thường, nên không bị nội thương.
Nước mắt của Lynda chảy ra như mưa, chạy đến bên cạnh Triệu Thiết Trụ, ôm hắn vào trong lòng:
- Thiết Trụ, Thiết Trụ, cậu không sao chứ? Cậu không được dọa cô giáo a.
Đầu Triệu Thiết Trụ bị ép chặt vào bộ ngực của Lynda, hắn cảm thấy có chút khó thở. Nhưng cảm giác đó chỉ có trong chốc lát rồi biến mất, chỉ còn lại mùi thơm trên cơ thể của Lynda. Ôi, thật sự là hạnh phúc mà!
- Thiết Trụ, Thiết Trụ, sao cậu lại chảy máu mũi.
Lynda cả kinh kêu lên.
Triệu Thiết Trụ vội giả bộ yếu ớt, một tay lau máu mũi, một tay run rẩy nâng lên, ý đồ đặt lên trên vai Lynda. Chỉ có điều có ý mà không có lực, chỉ nâng đến một nửa, liền lảo đảo tựa vào bộ ngực của Lynda. Đôi mắt Triệu Thiết Trụ nheo lại. Xúc cảm này….
Lúc này Lynda hoàn toàn không nghĩ đến người bị ngã từ lầu sáu xuống đất lại còn muốn “ăn đậu hũ”, mang theo vẻ mặt đầy nước mắt, giống như bất cứ lúc nào Triệu Thiết Trụ cũng có khả năng tắt thở.
- Thiết Trụ, chờ một chút, bác sĩ lập tức đến ngay. Cậu phải ráng chịu đựng.
Triệu Thiết Trụ mỉm cười vô lực, tay kia nâng lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lynda, trong mắt lộ ra vẻ yếu ớt.
- Tôi…Tôi rất hối hận….Ngày đó….Cô….Lúc cô khóc….không có hôn…Cô.
Triệu Thiết Trụ cất giọng đứt quãng, hơi thở càng lúc càng yếu.
- Tôi….Tôi có thể….Hôn cô một cái được không?
Lynda khóc gật đầu. Triệu Thiết Trụ hơi nhướng người lên thăm dò.
Rất không đúng lúc, chính vào lúc này, xe cứu thương đã chạy đến.
Triệu Thiết Trụ uất hận trong lòng. Đôi môi trĩu mọng trước mắt kia cách chưa đầy 10cm thể mà không chạm tới được. Người ta hay nói xe cứu thương lúc nào cũng đến muộn, tại sao hôm nay lại đến nhanh như vậy.
Trong tiếng còi xe cứu thương, chiếc xe lao tới, rồi một vài nhân viên mặc áo trắng chạy xuống, chạy về phía Triệu Thiết Trụ, đỡ hắn lên cáng. Phạm Kiến lúc này cũng được đỡ xuống. Vừa rồi, cái ném của Triệu Thiết Trụ đã khiến cậu ta bị hôn mê bất tỉnh. Lynda đi theo bên cạnh Triệu Thiết Trụ lên xe cứu thương. Thầy thuốc trên xe khẩn cấp thực hiện biện pháp cấp cứu cho Triệu Thiết Trụ.
- Nhịp tim?
- Bình thường.
- Huyết áp?
- Bình thường!
- Hô hấp?
- Bình thường!
…
Mọi người không dám tin vào ánh mắt của mình. Triệu Thiết Trụ trải qua một loạt kiểm tra, hết thảy chỉ tiêu sức khỏe đều bình thường, thậm chí có thể dùng từ “khỏe” để hình dung.
- Bậy bạ! Ai nói cậu ta rơi từ tầng bảy xuống?
Bác sĩ bực dọc nói.
Triệu Thiết Trụ lúc này đang ngồi trên cáng cứu thương, vẻ mặt vô tội nhìn Lynda, ánh mắt cô nàng đang tỏa đầy hung quang.
- Muốn chết à?
- Này….!
- Tay không còn sức lực à?
- Lynda…!
- Muốn gạt tôi nữa hả?
- Kỳ thật….!
- Triệu Thiết Trụ, cậu đi chết đi!
Lynda hét to một tiếng, vơ lấy vật gì đó bên cạnh rồi đập vào người Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ trốn tránh. Nếu sớm biết, thành thật giả chết không thu được đặc ân hưởng thụ mùi hương thơm ngát từ người mỹ nhân. Triệu Thiết Trụ liền một trận ảo nảo.
Chiếc xe cứu thương vẫn chạy về phía bệnh viện. Phạm Kiến bị trầy xước ngoài da, vẫn còn hôn mê, được bệnh viện sắp xếp nằm trong một phòng bệnh nào đó.
Phạm Kiến nửa đêm mới tỉnh lại. Câu đầu tiên khi tỉnh lại là hỏi thăm Triệu Thiết Trụ như thế nào rồi. Nghe được Triệu Thiết Trụ không có việc gì, mới thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Thiết Trụ cũng không quay trở lại biệt thự. Nghe nói Phạm Kiến đã tỉnh lại, liền tới phòng bệnh của hắn.
Không khí trầm mặc.
- Thiết Trụ, thành thật xin lỗi. Mình….
- Đừng nói nữa.
Triệu Thiết Trụ lắc đầu, lấy ra một điếu thuốc ném cho Phạm Kiến. Hai người hút thuốc trong phòng bệnh làm cho sương khói lượn lờ.
- Ngày hôm qua không phải còn rất tốt à, sao lại ra nông nỗi này.
Triệu Thiết Trụ hỏi.
Phạm Kiến nhìn tàn thuốc, trầm mặc không nói.
Cũng không biết qua bao lâu, Phạm Kiến mới thở dài nói:
- Cô ấy sau khi trở về trường liền gọi điện nói chia tay mình. Cô ấy nói lần này đến FJ chính là để chia tay với mình. Chỉ có điều, sau lại sợ mình bị tổn thương nên không nói.
Triệu Thiết Trụ khinh thường cười:
- Tiền xài hết rồi à.
Phạm Kiến gật đầu.
- Biết cô ấy vì sao lại chia tay với cậu không?
Triệu Thiết Trụ gạt tàn thuốc xuống sàn, nói.
- Không biết!
Phạm Kiến cảm thấy mờ mịt. Triệu Thiết Trụ cầm lấy điện thoại gọi cho Thiết Thủ. Lúc này Thiết Thủ đang nằm trên người một cô gái “chiến đấu hăng hái”. Đơn giản cũng chỉ vì tiền. Cô gái này là người y thích từ lâu, ra giá cao mới được. Trong lúc đang hưng phấn tưng bừng, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, khiến y ảo não phải dừng cuộc chơi, cầm lấy điện thoại nhìn, là số của Triệu Thiết Trụ, Thiết Thủ liền vội vàng nghe máy, cung kính nói:
- Thiết Trụ ca!
Cô gái đang cao hứng, chợt thấy Thiết Thủ đột ngột ngừng công tác, bất mãn lôi kéo Thiết Thủ, Thiết Thủ quay lại tát cho một cái, cô ta đành im lặng.
- Không quấy rầy anh chứ?
Triệu Thiết Trụ thản nhiên hỏi.
- Không có, không có! Anh Thiết Trụ có gì chỉ bảo ạ?
- Đến trường đại học XXX điều tra một cô gái tên là Lý Ngọc, xem cô ấy có bạn trai hay chưa?
- Lý Ngọc? Anh Thiết Trụ, anh quen cô ta?
- Anh cứ đi điều tra cho tôi là được.
Cúp điện thoại, nhìn vẻ mặt hoài nghi của Phạm Kiến, Triệu Thiết Trụ lắc đầu. Quả nhiên, tình yêu làm cho con người ta chết lặng.
Hiệu suất làm việc của Thiết Thủ rất cao. Hơn nữa, đối phương chỉ là một người bình thường. Điều tra cũng không khó lắm.
Sáng sớm hôm sau, Thiết Thủ đã gọi điện thoại hồi báo.
- Tra được rồi, cô ta có bạn trai học chung lớp. Nghe nói là rất có tiền.
Triệu Thiết Trụ cúp điện thoại, bình tĩnh nhìn Phạm Kiến.
Phạm Kiến đỏ bừng mặt mày, lửa giận bùng cháy trong mắt dường như có thể thiêu đốt hết thảy.- Thiết Trụ, cậu nói, vì sao phụ nữ lại phản bội?
Phạn Kiến mắt đỏ hồng, hung hăng hút điếu thuốc.
- Đầu năm nay, dụ hoặc quá nhiều!
Triệu Thiết Trụ thở dài.
- Thiết Trụ, kỳ thật nhà mình chẳng giàu có gì. Ba mẹ mình chỉ là công nhân viên bình thường. Ông bà nội mình cũng thế. Tuy là gia đình bậc trung, nhưng bọn họ đều công tác trong cơ quan nhà nước, không có kiếm chác được gì nhiều nhưng mỗi tháng cũng cho mình được một ngàn đồng. Mình và Lý Ngọc quen nhau nửa năm nay. Vừa mới bắt đầu mình đã sợ cô ấy khinh thường gia thế của mình, liền nói với cô ấy nhà mình giàu có đến cỡ nào. Ha ha, sau này, cô ấy tiêu tiền của mình ít nhất là trên năm chữ số. Cô ấy nói rằng muốn giữ mình trong sạch cho đến ngày kết hôn. Con mẹ đó, mình đã hoàn toàn tin tưởng mù quàng vào cô ấy. Chính là tự làm tự chịu mà.
Đôi mắt Phạm Kiến mơ hồ rưng rưng nước. Triệu Thiết Trụ không nói gì, chỉ biết vỗ vai của hắn. Hai người đàn ông ngồi tâm sự với nhau hơn hai tiếng đồng hồ. Phạm Kiến nói rất nhiều chuyện cũ của hắn và bạn gái. Triệu Thiết Trụ không đáp lời, không đánh giá, chỉ lắng nghe.
- Thiết Trụ, mình nghĩ mình phải thật hoành tráng xuất hiện trước mặt cô ấy để cô ấy hối hận vì đã bỏ mình.
Ánh mắt Phạm Kiến hiện lên một sự kiên định.
- Làm thế nào để tạo ra cảnh tượng đó?
- Ha ha, mình nghĩ đến có một ngày, mình có thể dẫn theo một cô gái xinh đẹp tuyệt thế, đi xe hàng hiệu xuất hiện trước mặt cô ấy, sau đó hung hăng miệt thị, nói cô ấy bỏ mình là một sai lầm lớn nhất. Thế nào, mình có phải rất vô liêm sỉ không? Ha ha…
Phạm Kiến hút thuốc, tự chế giễu mình. Dưới mặt đất không biết là bao nhiêu tàn thuốc. Bọn họ đang chứng kiến một người đàn ông đang chậm rãi trưởng thành.
Trưởng thành luôn đồng hành với đau khổ. Chúng ta không thể phản kháng, chỉ có thể làm cho chính bản thân mình từ trong thống khổ đi đến trưởng thành. Cho đến một ngày, chúng ta có thể ung dung đối mặt với tất cả khó khăn. Có lẽ, đến lúc đó chúng ta đã chân chính trưởng thành rồi.
- Đơn giản thôi!
Triệu Thiết Trụ cầm điện thoại.
- Thiết Thủ, chuẩn bị cho tôi mấy chiếc xe tốt. Ngoài ra còn tìm cho tôi một cô gái thật đẹp. Tốt nhất là loại có thể “hại nước hại dân” ấy.
Cúp điện thoại, Triệu Thiết Trụ nhún vai nói:
- Thấy không, hết thảy đều đơn giản như vậy.
Phạm Kiến nhìn chằm chằm vào Triệu Thiết Trụ, chỉ chốc lát sau, cười khổ:
- Cậu đừng có an ủi tôi!
8h sáng, hai người ngồi lên xe QQ của Triệu Thiết Trụ rời khỏi bệnh viện, quay trở lại trường học. Chỉ có điều, khi gần về đến cổng trường, Phạm Kiến kinh ngạc phát hiện, trước cổng có một vòng người, cũng không biết đang làm cái gì. Triệu Thiết Trụ ngừng xe, cùng Phạm Kiến đi vào trong đám người.
Thiết Thủ lúc này đang đứng trước cổng trường đại học FJ, nhìn thấy Triệu Thiết Trụ bước đến liền gật đầu. Trước mặt nhiều sinh viên như vậy, y cũng không tiện gọi Triệu Thiết Trụ là lão Đại. Đây là Triệu Thiết Trụ đã cảnh cáo nghiêm khắc.
Phạm Kiến đi đằng sau Triệu Thiết Trụ chen vào đám người. Cảnh tượng trước mắt khiến hắn biến sắc.
Có năm chiếc xe thể thao đang trước mặt. Một chiếc là Lamborghini Murcielago với sắc thái hoàn mỹ, hình dáng, góc cạnh sắc bén, có vẻ rất khí phách. Một chiếc là Aston Martin ONE-77, toàn thể giới chỉ sản xuất 77 chiếc. Một chiếc là Ferrari Enzo, tốc độ cao nhất có thể đạt tới 350KM/H. Một chiếc là Zonda Pagani, và chiếc còn lại là Porsche CarreraGT. Những chiếc xe này để ở bất cứ đâu cũng có thể tạo thành một cuộc triển lãm xe nhỏ. Một người trẻ tuổi thần sắc lạnh lùng, cao ngạo đứng bên cạnh chiếc Ferrari Enzo, nhìn thấy Triệu Thiết Trụ liền cười chào, không có động tác nào, nhưng thanh niên tà mị khác đi về phía Triệu Thiết Trụ, ôm một cái thật chặt:
- Rất vui khi gặp lại anh!
- Cáp Mô, đã lâu rồi không thấy cậu. Độc Cô Hoàng Thiên, cậu cũng vậy.
Triệu Thiết Trụ cười nói.
- Đã lâu không gặp.
Độc Cô Hoàng Thiên gật đầu, nhìn qua thì thấy lạnh lùng, nhưng trên mặt hiện lên niềm vui bất ngờ mà ai cũng thấy.
- Lão Đại, hôm nay muốn đi đâu tán gái vậy?
Cáp Mô nhỏ giọng bên tai Triệu Thiết Trụ.
Triệu Thiết Trụ chỉ Phạm Kiến:
- Đây là bạn của tôi. Hôm nay là cho cậu ấy đấy.
Cáp Mô mỉm cười với Phạm Kiến.
- Nếu đã là bạn của anh, cũng là bạn của Cáp Mô tôi.
Trên tay Cáp Mô xuất hiện một cái chìa khóa.
Lúc này, đầu óc Phạm Kiến đã trở nên mơ hồ. Tối hôm qua gã chỉ thuận miệng nói vui, không nghĩ tới hôm nay lại trở thành sự thật. Những chiếc xe này gã chỉ có thể nhìn thấy trên mạng, không ngờ lại có thể nhìn thấy rành rành trước mắt, lại còn dành cho mình nữa chứ?
Thiết Thủ nhìn cô gái xinh đẹp đứng một bên. Cô gái nhu thuận bước đến trước mặt Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ đánh giá một chút. Không tồi! Tuy so với Lý Linh Nhi và những cô gái ở biệt thự có kém một bậc, nhưng cũng có thể xem là một mỹ nữ rồi.
- Đi theo cậu ấy đi. Hôm nay, cô là bạn gái của cậu ấy.
Cô gái nhu thuận gật đầu. Cáp Mô nhìn Phạm Kiến đang sững sờ, liền đi tới, quàng lấy cổ Phạm Kiến nói:
- Này, chiếc Ferrari Enzo này không tồi. Rất thích hợp với cậu đấy. Cầm lấy đi, đây là chìa khóa xe.
Phạm Kiến ngây người tiếp nhận chìa khóa, nhìn Triệu Thiết Trụ. Cô gái một bên cũng đã giơ tay kéo Phạm Kiến.
- Đi thôi!
Triệu Thiết Trụ cười nói, cầm lấy chìa khóa xe QQ giao cho thủ hạ của Thiết Thụ. Tất nhiên là có người giúp hắn cất xe. Triệu Thiết Trụ ngồi lên chiếc Lamborghini Murcielago. Bởi vì hắn thấy, mình hợp với phong cách của chiếc xe này hơn so với những chiếc xe khác. Thiết Thủ, Độc Cô Hoàng Thiên, và Cáp Mô mỗi người cũng leo lên một chiếc. Còn Phạm Kiến được cô gái lôi vào chiếc xe Ferrari Enzo.
Lúc này, Phạm Kiến mới hồi phục lại tinh thần. Nhìn chiếc xe thể thao rực rỡ trước mắt, trong lòng hắn dâng lên một sự hưng phấn, còn thêm một phần kích động, hận không thể vọt ngay tới trường học của Lý Ngọc, để cô ta nhìn thấy bộ dáng của mình bây giờ. Nhìn cô gái xinh đẹp nũng nịu bên cạnh, Phạm Kiến cười lớn một tiếng, nhấn ga rồi phóng ra ngoài. Chiếc xe hùng mạnh như chiếc máy bay khiến cho Phạm Kiến nhiệt huyết sôi trào.
Năm chiếc xe thể thao cao cấp chạy vọt trên đường, tốc độ rất cao. Bàn tay Triệu Thiết Trụ chà mạnh vào tay lái. Đã bao lâu rồi hắn không lái xe thể thao nhỉ?
Mấy chiếc xe chạy với tốc độ cao nên chỉ để lại những đạo ảo ảnh. Sau hơn một giờ đã đến trường học của Lý Ngọc. Mấy chiếc xe thể thao siêu cấp tiến vào một thành phố nho nhỏ đã làm nên một trận xôn sao chỉ trỏ, cũng có một số lượng xe nối đuôi theo đó.
Xe chạy đến bên ngoài trường học của Lý Ngọc. Bảo vệ cổng trường nhìn thấy nhiều xe thể thao như vậy, căn bản không có bất luận ngăn trở nào, trực tiếp mở cánh cổng điện tử. Tiếng ô tô gầm rú vang vọng khắp cả ngôi trường.
Mọi người đậu xe vào bãi đất trống trước tòa nhà dạy học. Năm chiếc xe đậu song song với nhau, hấp dẫn vô số ánh mắt người chạy ra xem.
Triệu Thiết Trụ ném một điếu thuốc sang cho Cáp Mô, rồi nhìn Độc Cô Hoàng Thiên. Độc Cô Hoàng Thiên lắc đầu, Triệu Thiết Trụ lại ném một điếu thuốc cho Thiết Thủ. Mọi người đứng dựa vào xe, phả khói thuốc. Độc Cô Hoàng Thiên lạnh lùng, cao ngạo, đẹp trai phong độ nhất thời khiến các nữ sinh hét lên một trận chói tai. Độc Cô Hoàng Thiên vẫn giữ nét mặt bình thường. Cáp Mô nói khẽ với Triệu Thiết Trụ:
- Hoàng Thiên tiểu tử này nếu đem bán ra ngoài, nhất định tương đương giá hoa khôi.
- Ừ, tôi cũng cảm thấy như vậy. Cậu ta lấy hết nổi bật của chúng ta rồi.
Triệu Thiết Trụ nhìn vào khoảng không, cực lực tạo dáng cô độc, tác dụng không tồi, hấp dẫn không ít ánh mắt mỹ nữ.
Phạm Kiến với thân hình mập mạp khó khăn bước ra khỏi xe. Cô gái được Thiết Thủ gọi đến liền nhu thuận nắm cánh tay Phạm Kiến.
- Phạm Kiến!
Đúng lúc này một tiếng kêu sợ hãi vang lên. Phạm Kiến ngẩng đầu nhìn, rõ ràng là Lý Ngọc. Cô đang ở tầng hai lớp học, sau khi kêu một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc chạy xuống dưới. Đi đằng sau cô là một người có bộ dạng rất xin lỗi người xem, cũng rất xin lỗi cha mẹ.
Lý Ngọc chạy xuống dưới giảng đường, dừng lại trước mặt Phạm Kiến, trong mắt lóe lên tình yêu:
- Anh đến tìm em sao?
Phạm Kiến hít một hơi thật sâu, nhìn Lý Ngọc không nói gì.
- Ngọc Nhi, là ai vậy?
Cái gã đi đằng sau Lý Ngọc lên tiếng hỏi.
- Đừng gọi thân thiết như vậy.
Lý Ngọc chán ghét nhìn qua gã bạn học vô danh đó.
- Không nghĩ tới anh còn yêu em như vậy. Em nghĩ rằng anh đã không còn thương em nữa. Em sợ anh sẽ vứt bỏ em. Phạm Kiến, chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé.
Lý Ngọc không hổ danh là người xem phim Quỳnh Dao quá nhiều. Cô ta vừa nói lại vừa chảy vài giọt nước mắt. Chỉ có điều Phạm Kiến trong lòng cũng không mảy may xúc động. Người con gái này là người mà mình đã yêu sao? Phạm Kiến lẳng lặng hút điếu thuốc, nhìn Lý Ngọc. Trên mặt Lý Ngọc hiện lên một áng hồng ngượng ngùng, giống như một cô gái bé nhỏ bước đến chỗ Phạm Kiến. Xung quanh truyền đến tiếng xôn xao của đám sinh viên. Lý Ngọc cảm thấy thỏa mãn trong lòng, nhưng tâm trạng của Phạm Kiến lại ngày càng chìm xuống.
Ai.
Phạm Kiến thở dài, giơ tay búng điếu thuốc rồi ngồi vào trong xe, lái đi. Bốn người khác cũng lần lượt đi theo. Tàn thuốc kia bay lên không trung, xoẹt thành một đường cong đẹp mắt, rơi xuống mặt đất, tàn lửa bắn ra tung tóe như một pháo hoa rồi sau đó tắt lịm.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (https://adf.ly/C4xmH)