Triệu Thiết Trụ suy nghĩ suốt cả buổi tối về kế hoạch phát triển bang, rốt cuộc chìm vào giấc ngủ một cách nặng nề. Ngày hôm sau, sau khi thức dậy, hắn phát hiện hôm nay không ngờ Tô Nhạn Ny lại đích thân làm điểm tâm. Điều này làm cho Triệu Thiết Trụ không khỏi nghi hoặc, không biết mặt trời có mọc hướng tây? Hay là cô ta bỏ thuốc trừ sâu DDVP vào đó? Sau khi ăn điểm tâm xong, Triệu Thiết Trụ vội vàng chở Lý Linh Nhi đến trường học. Điều này làm cho Tô Nhạn Ny rất buồn bực. “Mình đã vất vả làm điểm tâm, vậy mà hắn chẳng phát biểu ý kiến nào”. Suy nghĩ như vậy, trong lòng cô mơ hồ có chút mất mát.
Tào Tử Di bên cạnh mỉm cười nhìn Tô Nhạn Ny khiến sắc mặt Tô Nhạn Ny hồng lên, gắt giọng nói:
- Tử Di, cô nhìn cái gì vậy?
- Ha ha, không có, chỉ có điều tôi thấy hôm nay mặt cô như nở hoa. Tôi đi vẽ tranh đây. Ha ha.
Khó được câu nói đùa của Tào Tử Di, khiến Tô Nhạn Ny như muốn tìm cái lỗ chui vào.
- Em nói Nhạn Ny sáng nay làm sao?
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Còn sao nữa, xuân tâm bừng bừng. Anh Thiết Trụ, Nhạn Ny chắc là thích anh đấy.
Lý Linh Nhi cười hề hề như kẻ trộm.
- Đừng nói giỡn. Cô ấy hận không thể bắt anh đến cục Cảnh sát đấy.
Triệu Thiết Trụ cười xòa, không tin là thật.
Trên đường đến trường, Triệu Thiết Trụ nhận được điện thoại của Phạm Kiến. Hàn huyên vài câu, Triệu Thiết Trụ liền bật cười cúp điện thoại, sau đó cười nói với Lý Linh Nhi:
- Bạn gái của Phạm Kiến hôm nay muốn đến trường học của chúng ta. Ha ha.
- Cái gì? Phạm Kiến có bạn gái? Em thấy bộ dạng của cậu ta đáng khinh như vậy, không ngờ cậu ta lại có thể tìm được bạn gái?
Lý Linh Nhi có phần không thể tin được.
- Cắt, có lẽ người ta bề ngoài lỗ mãng nhưng nội tâm lại vô cùng điềm đạm, trưởng thành. Không được khinh thường người ta.
Triệu Thiết Trụ trêu ghẹo nói:
- Em đến lớp trước đi, anh ở đây chờ Phạm Kiến rồi đi đón bạn gái của cậu ấy. Cậu ấy nói là muốn tới nhà ga.
Lý Linh Nhi gật đầu, bước xuống xe. Triệu Thiết Trụ tìm một chỗ đậu xe. Không bao lâu sau thì Phạm Kiến đến.
- Tiểu tử cậu, có bạn gái rồi mà ngày nào cũng lăng nhăng với mấy muội muội?
Triệu Thiết Trụ ném điếu thuốc, Phạm Kiến tiếp lấy, cười khổ nói:
- Kỳ thật, cả ngày mình nói nói tán tán, nhưng đều chỉ tán qua loa thôi. Mình là người chung tình nhất đấy.
Triệu Thiết Trụ nhớ lại, đúng là, Phạm Kiến tuy ba hoa nhưng chỉ là ngoài miệng.
- Lên xe đi!
Triệu Thiết Trụ lên tiếng, Phạm Kiến liền nhanh chóng nhảy lên xe.
Triệu Thiết Trụ lái xe chạy thẳng.
- Bạn gái cậu sao hôm nay lại tìm tới cậu thế?
- Cô ấy nói trường nghỉ học, cảm thấy nhàm chán nên đến đây chơi. Dù sao ngồi tàu hỏa đến đây cũng chỉ có năm, sáu tiếng.
Phạm Kiến châm điếu thuốc rồi hít sâu một hơi.
Không bao lâu sau, chiếc xe đã chạy đến nhà ga. Phạm Kiến xuống xe, đi đến cửa hàng bách hóa bên đường mua một bó hoa tươi. Triệu Thiết Trụ không khỏi cảm thán. Tên tiểu mập mạp này cũng biết cách tạo lãng mạn a!
- Khi nào thì tàu đến?
- Khoảng một tiếng nữa.
Phạm Kiến nhìn đồng hồ.
- Mẹ kiếp, còn một tiếng nữa mà cậu hối tôi đưa cậu đến đây? Bộ làm bạn rồi không cần đi học à?
- Ai nha, cậu bình thường không phải cũng như vậy sao? Cùng lắm thì mời cậu một bữa cơm trưa. Tớ đây chỉ sợ cô ấy không đến thôi. Ha ha!
- Cậu đúng là một người đàn ông tốt!
Triệu Thiết Trụ hút điếu thuốc, không nói gì. Dù sao thì đến lớp hay không cũng không sao. Chỉ có điều Phạm Kiến có bạn gái, thật đúng là chuyện lạ.
Bởi vì tàu hỏa đi tối nên hai người chờ gần một tiếng rưỡi, bạn gái Phạm Kiến mới khoan thai bước ra ngoài. Đó là một cô gái diện mạo không tồi, chỉ có điều trang điểm hơi đậm.
Phạm Kiến vội chạy lên, đưa hoa cho cô gái, tiếp nhận hành lý trên tay cô, rồi đi đến trước mặt Triệu Thiết Trụ nói:
- Đây là bạn gái của tớ, Lý Ngọc. Còn đây là bạn của anh, Thiết Trụ.
Triệu Thiết Trụ gật đầu chào hỏi:
- Hẳn là còn chưa ăn sáng? Chúng ta tìm một chỗ ăn sáng trước đi.
Nói xong liền lái xe đến. Lý Ngọc nhìn chiếc QQ của Triệu Thiết Trụ, hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, đợi Phạm Kiến đem hành lý bỏ vào trong xe rồi cùng ngồi lên băng sau với Phạm Kiến.
- Muốn ăn cái gì đây?
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Tùy ý đi. Ngọc Nhi, em muốn ăn cái gì?
Phạm Kiến hỏi.
- Đồ ăn sáng tại khách sạn FJ không tồi. Chúng ta đến đó đi. Lý Ngọc nói.
- Nhưng chỗ đó khá đắt.
Phạm Kiến sờ túi tiền của mình.
- Người ta vất vả đến thăm anh, anh còn như vậy.
Nháy mắt mặt Lý Ngọc xị ra. Phạm Kiến đành phải gật đầu. Triệu Thiết Trụ thản nhiên nhìn qua kính chiếu hậu, chỉ thấy khuôn mặt của Lý Ngọc có vẻ càng lúc càng trắng.
Bữa ăn sáng tại khách sạn FJ khá đắt mặc dù thức ăn vô cùng đơn giản. Chỉ một bữa mà Phạm Kiến phải bỏ ra gần cả trăm đồng. Chỉ có điều, nhìn thấy Lý Ngọc cao hứng, Phạm Kiến cũng cảm thấy hạnh phúc. Sau khi ăn sáng xong, Lý Ngọc chọn một phòng sang tại khách sạn để nghỉ ngơi, lại tốn hơn năm trăm đồng. Lý Ngọc nói với Phạm Kiến cô muốn ngủ một lát, bảo Phạm Kiến về trường học trước, giữa trưa qua đón cô. Phạm Kiến liền mỉm cười đồng ý.
Rời khỏi khách sạn, Triệu Thiết Trụ thở dài, không nói gì. Phạm Kiến chỉ biết cười khổ nói:
- Cô ấy vẫn luôn như vậy. Ai!
- Ha ha, cậu không chịu thiệt là được rồi.
Triệu Thiết Trụ cười ha hả.
- Không có chuyện đó đâu. Cô ấy rất yêu tôi.
Phạm Kiến kiên định gật đầu, Triệu Thiết Trụ cũng không tiện nói nhiều. Chỉ có điều khi thấy Phạm Kiến đang có bộ dạng muốn nói gì lại thôi, liền hỏi:
- Làm sao vậy?
- Này, có thể cho tớ mượn chút tiền được không? Tháng này tiền sinh hoạt không đủ.
Phạm Kiến hơi đỏ mặt nói.
Triệu Thiết Trụ cũng không nói gì, lấy ví ra, móc khoảng hơn một ngàn đồng đưa cho Phạm Kiến:
- Cầm lấy dùng đi.
- Tháng sau nhất định sẽ trả lại cho cậu.
Khi hai người trở lại trường học thì đã hơn 10h sáng. Ngồi không bao lâu thì tan lớp. Phạm Kiến lại vội vã đến đón Lý Ngọc. Triệu Thiết Trụ đưa chiếc xe cho Phạm Kiến mượn, còn mình thì đến ăn cơm trưa cùng Lý Linh Nhi tại căntin. Lý Linh Nhi theo lệ thường đi ngủ trưa ở ký túc xá nữ, còn Triệu Thiết Trụ thì ra ngoài trường học tìm Thiết Thủ nói chuyện.
Việc xâm chiếm địa bàn Bạch Ưng bang đang chậm rãi triển khai. Thu nhập từ địa bàn mình quản lý cũng không tồi. Triệu Thiết Trụ yêu cầu, tất cả các sản nghiệp đều không được dính dáng đến thuốc phiện. Trần Vệ Quốc đã từng nói với hắn, hắn muốn làm thế nào cũng được, nhưng điểm cấm kỵ của quốc gia là không thể đυ.ng vào. Nếu chạm vào, thì anh sẽ bị xóa sổ. Đây là vì sao trong xã hội, có rất nhiều bang phái tồn tại rất lâu, sau đó đột nhiên có một ngày lại bị xóa sạch. Nhất định là bang phái đó đã chạm phải điểm cấm kỵ của quốc gia, hoặc là đυ.ng chạm lợi ích nào đấy.
Thiết Thủ cũng rất nghe lời, chỉnh đốn và hợp hai bang lại với nhau. Không đến nửa tháng, hiệu quả và lợi ích đã nâng cao đáng kể. Dù sao, trước kia hai địa bàn hoạt động riêng rẻ, chi phí trung gian quá nhiều, mà hiện tại đã hợp thành một thể thống nhất nên tránh được tiêu hao phần nào.
Triệu Thiết Trụ thích ý hút thuốc nói:
- Mau chóng thâu tóm địa bàn của Bạch Ưng bang, đem tất cả thế lực xung quanh FJ hợp thành một bang. Có như vậy thì chúng ta mới có tư cách tiến vào trung tâm thành phố.
Thiết Thủ gật đầu, đồng thời cũng đưa ra vấn đề. Địa bàn càng lúc càng lớn, bọn tiểu đệ căn bản là không có biện pháp tập trung lại trong những trường hợp lớn, cần chiêu mộ thêm một vài nòng cốt. Còn hiện tại, với số lượng người như bây giờ, đã khiến cho Thiết Thủ và Liên Định Sơn hai người bận đến không thoát thân ra được.
Triệu Thiết Trụ gật đầu:
- Điều này mọi người không cần quan tâm. Qua vài ngày nữa sẽ có người đến.
Hai người đều cả kinh, không nghĩ tới Triệu Thiết Trụ đã sớm có chuẩn bị rồi.
Hắn nhìn thời gian, thấy cũng đến giờ vào lớp. Triệu Thiết Trụ cáo biệt hai người, trở lại trường học. Trên đường đi, không biết Triệu Thiết Trụ gọi điện thoại cho ai. Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, rồi trả lời một tiếng:
- Được!
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (https://adf.ly/C4xmH)