Nói thật, nhà máy của cha dượng Lynda cũng khá to lớn, ít ra cũng có tiếng tăm ở thành phố FJ này, ngay cả tổng giám đốc công ty Lâm Thị là Lâm Bá Đạo cũng không thể nào bằng một cuộc gọi mà có thể cho đóng cửa nhà máy này được, ở đây liên quan đến rất nhiều thứ, rồi trật tự kinh tế của xã hội, cho nên Lâm Tu chỉ dựa vào những mặt khác để đối phó với cha dượng của Lynda, như là gây áp lực cho công ty của Hoắc Vĩ, hoặc ít ra là âm thần ngăn chặn việc kinh doanh của ông.
- Ai, tôi cũng biết cậu ra mặt vì tôi, nhưng... Ai...
Lynda cũng không biết phải làm sao nữa, dù sao, cô cũng chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp đại học mà thôi.
Hai người cứ trầm mặc đi tới xe của Lynda.
Đi vào xe, vẫn chưa nổ máy, đằng xa ngang hướng liền có tiếng hô lớn vang lên:
- Lynda, đợi đã, đợi đã...
Vừa nhìn, hiển nhiên chính là cha dượng của Lynda, Hoắc Vĩ.
Lynda cau mày lại, nói với Triệu Thiết Trụ:
- Lát nữa có chuyện gì cứ để tôi nói, cậu đừng xem vào.
Triệu Thiết Trụ lại mỉm cười, không nói gì.
- Ai dà, Lynda, làm gì mà đi nhanh vậy, con tới chỗ cha đây, còn chưa kịp uống ngụm nước đã đi rồi, cứ như cha dượng này không biết yêu thương con gái vậy.
Lúc này sắc mặt Hoắc Vĩ tươi cười hớn hở, nhìn nụ cười đó có bao nhiêu hiền hòa và nhân ái, giống như hồi nhỏ thường được nghe thầy cố giáo giảng bài, sự hiền hòa khi ông bà nội thấy cháu đeo khăn quàng đỏ vậy.
- Tôi nói cậu này, vừa nãy tính tình sao nóng vội vậy chứ, dù gì tôi cũng là cha dượng của Lynda, Lynda có bạn trai, thì tôi cũng phải quan tâm hỏi han chứ, vừa nãy cũng chỉ là chút khảo nghiệm đối với cậu mà thôi, thật vui, cậu cho tôi thấy cậu là người có thể bảo vệ được Lynda, từ giờ tôi cũng yên tâm giao Lynda cho cậu rồi.
Lynda tỏ vẻ không thể tin nổi những lời nói của người cha dượng hiền từ trước mắt mình, rồi lại ngoái đầu nhìn khuôn mặt đang cười của Triệu Thiết Trụ, trong đầu cứ thấy mông lung.
Tới lúc hai người bị Hoắc Vĩ lôi thẳng vào phòng làm việc của ổng, Lynda vẫn mang bộ dạng mông lung, đây mà là người cha dượng thường ngày vẫn nhìn cô như cô nợ ông hàng trăm ngàn tệ sao?
- Đồng chí thanh niên này, cậu vẫn chưa nói cho tôi biết cậu tên gì nữa, tới thăm cha của bạn gái mình, cũng không biết giới thiệu tên tuổi sao? Điểm này cậu không lễ phép rồi đó.
Những lời nói của Hoắc Vĩ như đang giáo huấn Triệu Thiết Trụ vậy, nhưng ngữ điệu thì lại rất thân thiết, cái này thì ngay cả thằng ngốc cũng hiểu được.
- Như thế nào? Chẳng phải vừa nãy ông nói tôi phá hoại hạnh phúc bình yên của người khác à? Lần này tôi đã làm người thứ ba rồi, tôi còn mặt mũi gì nói tên tuổi chứ?
Vẻ mặt Triệu Thiết Trụ đầy trêu chọc nói.
- Bây giờ là thời nào rồi, phải tự do yêu đương chứ, cho dù là kẻ thứ ba, nhưng nếu thực lòng yêu nhau, thì cũng không thể trách người ta được, mỗi người đều có quyền theo đuổi người mình yêu mà.
- Ha ha, tôi tên là Triệu Thiết Trụ.
- Tên hay đấy, vừa giản dị vừa khí phách. Bố mẹ cậu quả thật biết cách đặt tên con cái.
Những lời này của Hoắc Vĩ khiến Triệu Thiết Trụ nổi hết cả da gà, người này đúng là vô sỉ, quả đúng là vô địch vô sỉ luôn.
- Cha, thế này, thế này là thế nào ạ.
Lynda nghi hoặc hỏi.
- Ai, con cũng không nói với cha là con kết giao với một anh chàng thanh niên anh tuấn thế này, nếu biết trước thì cha đã để con đính hôn với Lâm Tu rồi, cha cũng vì muốn tốt cho con thôi, bao nhiêu người muốn lấy Lâm Tu còn không được nữa là, chỉ có điều hiện tại Thiết Trụ cũng có năng lực để chăm sóc cho con, vậy thì cha cũng không quản chuyện của hai con nữa, bây giờ là thời đại của những người trẻ tuổi các con, cuối cùng cha cũng có thể yên tâm rồi.
Hoắc Vĩ nói xong, lộ ra vẻ mặt trấn an.
Lynda càng thêm nghi hoặc hơn, hỏi:
- Cái này...
Hoắc Vĩ không để ý tới Lynda, liền nói với Triệu Thiết Trụ:
- Cậu thanh niên, nếu cậu đã muốn cùng với con gái tôi, vậy cậu còn chưa nói lai lịch của mình cho nhạc phục tương lai biết đấy?
Hay đó, trong chốc lát đã tự thăng lên chuẩn nhạc phụ rồi.
Sắc mặt Lynda ửng hồng xấu hổ, không phản bác.
- Tôi chỉ là học sinh của Lynda.
Triệu Thiết Trụ tỏ vẻ bình tĩnh nói.
- Vậy cậu... Vậy cậu và chủ nhiệm Lưu có quan hệ thế nào?
Hoắc Vĩ hỏi, đây cũng là nghi hoặc của lão, khi nãy hai ngươi Triệu Thiết Trụ vừa đi không lâu, bản thân ông nhận được một cuộc điện thoại của người thân quen trên tỉnh, nói chủ nhiệm Lưu của ủy ban mậu dịch tỉnh có chút không hài lòng về công ty của ông, cũng đã phái người tới để kiểm tra công ty rồi, hỏi lão có đắc tội với ai không?
Hoắc Vĩ nghe vậy sắc mặt tái nhợt cắt không ra giọt máu, làm nghề như lão, cho dù không có vi phạm pháp luật, nhưng nếu người ta đã cố tình điều tra mình, thử nói xem, dù có hay không thì cũng rất khó an ổn để làm ăn.
Lão cũng đã thấy một lần, một người bạn bị bắt phải phá nhà, bạn lão không phá, được thôi, người ta cũng không dùng bạo lực chấp pháp, trực tiếp tới nhà ngồi đó, rồi nói chuyện, lợi dụng lúc cậu ấy không để ý đút cái gì không sạch sẽ vào trong nhà, bọn họ vừa bước chân đi thì cảnh sát ập tới luôn, còn mang theo cả máy quay nữa, lập tức bắt cậu ấy với tội trạng chứa chất đồ cấm gì đó, tới lúc đó, anh có phá thì chúng tôi sẽ thả anh ra, anh không phá, thì coi như anh sẽ phải ngồi tù. Cũng như vậy thôi, người ta được ủy ban tỉnh phái tới điều tra, như vậy là cũng đã nể mặt mình lắm rồi, thường thì ủy ban thành phố tới kiểm tra, như vậy cũng là đã ghê gớm lắm rồi.
Chỉ trong chốc lát Hoắc Vĩ đã nghĩ tới Lâm Tu, nhưng trong điện thoại lão bạn lại mơ hồ có nhắc tới mối quan hệ của người trẻ tuổi họ Triệu với chủ nhiệm Lưu của ủy ban mậu dịch tỉnh, Hoắc Vĩ liền nghĩ ngay tới Triệu Thiết Trụ vừa nãy cùng con gái mình tới đây, những người làm kinh doanh thì đầu óc rất linh hoạt, vừa nãy cậu thanh niên này nói sẽ làm cho nhà máy của ông biến mất, có lẽ đó không phải là lời nói khoác, chỉ cần một cú điện thoại đã khiến cho một vị chủ nhiệm ủy ban mậu dịch tỉnh hành động ngay, cái này chứng tỏ người này rất có thế lực, ít ra trong tỉnh này, phải nói là một nhân vật không hề bình thường.
- Chủ nhiệm Lưu của ủy ban mậu dịch?
Triệu Thiết Trụ hỏi.
- Đúng vậy, Lưu đại chủ nhiệm của ủy ban mậu dịch tỉnh.
Hoắc Vĩ gật gật đầu.
- Cũng không có quan hệ gì, chỉ lưu số điện thoại cho tôi thôi, hi vọng có chuyện gì tôi cần ông ấy giúp đỡ thì trực tiếp gọi điện cho ông ấy.
Sắc mặt Triệu Thiết Trụ rất thản nhiên, dường như đang nói một chuyện rất bình thường.
Còn Hoắc Vĩ thì như hít một hơi khí lạnh vậy:
- “Mẹ nó, từ lúc nào mà một vị chủ nhiệm ủy ban mậu dịch tỉnh lại không đáng giá như vậy chứ? Hắn cũng không phải là một lão trung y chữa bệnh qua đường hoặc là người làm chứng gì, số điện thoại có thể cho bừa bãi được sao? Nếu ở thời cổ đại, thì đó cũng phải là chức quan tam phẩm tứ phẩm gì đó, rất có tiếng nói, để cầu xin người ta đã khó, đằng này người ta còn chủ động để ngươi tìm người ta nữa chứ.”
Chỉ có điều nụ cười trên khuôn mặt của Hoắc Vĩ lại rất sáng lạng, nói:
- Vậy thân gia bên đó làm nghề gì?
Chưa gì đã nhắc tới thân gia rồi.... Triệu Thiết Trụ, không nói gì.
- Chỉ có một mình tôi thôi.
Triệu Thiết Trụ đáp gọn lỏn.
Hoắc Vĩ đoán rằng Triệu Thiết Trụ không muốn nói ra thân phận thực sự của nhà hắn, thầm nghĩ chắc chắn sau lưng Triệu Thiết Trụ có một gia tộc rất hoành tráng, mà Triệu Thiết Trụ là người xuất sắc nhất trong cái gia tộc đó, nếu không làm sao giải thích được chuyện một vị chủ nhiệm ủy ban mậu dịch tỉnh lại đi cầu cạnh hắn chứ?
- Còn nữa, khi nào thì hai con tổ chức kết hôn đây?
Triệu Thiết Trụ nháy mắt xem thường, sau đó trực tiếp lôi Lynda ra khỏi phòng làm việc.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (https://adf.ly/C4xmH)