Chương 41: Học trưởng, thật ngại quá!

Đại lý Mercedes-Benz thoạt nhìn so với đại lý Chery sang trọng hơn rất nhiều. Trong đại sảnh rộng lớn trưng bày rất nhiều loại xe, thân xe với đường cong mỹ lệ, bóng đèn tỏa ra ánh sáng nhu hòa càng tôn thêm khí chất tao nhã. Người trong đại lý cũng không đông lắm. Dù sao người có thể mua được Mercedes-Benz so với người mua QQ đương nhiên ít hơn

Hướng dẫn viên kia có vẻ làm rất tốt công việc thường ngày của mình, mỗi khi đi qua một chiếc xe hắn đều giới thiệu tỉ mỉ, mà Trần Triết ở bên cạnh vừa nghe, lại vừa đưa ra một vài giải thích của bản thân. Thỉnh thoảng Trần Triết còn bồi thêm một vài kiến thức chuyên nghiệp, khiến ngay cả hướng dẫn viên kia nghe xong cũng liên tục gật đầu. Đám người Triệu Thiết Trụ đi theo phía sau, cũng không nói gì chỉ nghe hai người bọn họ ở một bên trò chuyện:

- Chiếc Mercedes-Benz SLK200 quả thực rất tốt, rất tương xứng với khí chất của bạn gái ngài.

Đi đến trước một chiếc xe thể thao hình giọt nước, hướng dẫn viên liền đề cử.

Trần Triết tỉ mỉ quan sát chiếc xe này, quay đầu nói với Quách Tịnh:

- Em thấy chiếc xe này thế nào?

Quách Tịnh nhẹ giọng đáp:

- Tất cả đều nghe theo ý anh.

Trần Triết nói với hướng dẫn viên kia:

- Vậy lấy chiếc xe này đi.

- Trần tổng quả nhiên là người đàn ông tốt. Tôi ở đây đã bao năm rồi, mới lần đầu tiên thấy một người hào phóng với bạn gái như Trần tổng đây. Tiểu thư thực sự là có phúc a.

Hướng dẫn viên tán thưởng nói. Về phần lời nói có thực sự xuất phát từ đáy lòng hay không, cũng không quan trọng. Trong khi chờ hướng dẫn viên đi chuẩn bị hợp đồng và các loại giấy tờ, Trần Triết nói với đám người Triệu Thiết Trụ:

- Mọi người nhìn xung quanh xem. Xe ở đây đều rất tốt. Tôi đã đến đây mua vài lần.

- Xe này mắc quá, chúng ta chạm vào, nếu làm xước cũng không đền nổi đâu.

Triệu Thiết Trụ sờ sờ đầu, thật thà nói.

- Không có gì đâu. Cứ việc xem đi. Nếu thích có thể lên thử một chút. Mọi người đều là đồng học của tôi, nếu lỡ làm hỏng, đã có tôi đây.

Trần Triết hào phóng nói, nhất thời làm ánh mắt Lý Linh Nhi và Tô Nhạn Ny cùng tỏa sáng.

Triệu Thiết Trụ mừng thầm. Ta chính đang chờ ngươi nói những lời này đây.

Thấy mấy người nông dân như vậy, Quách Tịnh hừ nhẹ một tiếng:

- Quê mùa!

- Ha ha ha!

Trần Triết cười lớn một tiếng, bàn tay khẽ vuốt vuốt mông Quách Tịnh. Quách Tịnh yêu kiều trừng mắt trách hắn, nhẹ giọng nói:

- Lưu manh! Tối nay anh phải giúp người ta dập tắt lửa đó.

- Ha ha ha! Em không biết vật này của anh phòng cháy chữa cháy rất tốt sao? Dập tắt ngọn lửa ấy của em là điều rất dễ dàng.

Trần Triết làm bộ bóp bóp một chút, cười nói.

- Ôi, anh mạnh quá ha! Người ta hiện tại đang muốn đây!

Quách Tịnh ghé vào bên tai Trần Triết, đầu lưỡi khẽ liếʍ liếʍ lên vành tai hắn. Người trong này vốn cũng không nhiều, cho nên cũng không sợ ai nhìn thấy.

- Em thật dâʍ đãиɠ nha…

Trần Triết đang muốn làm mấy động tác nữa, hướng dẫn viên kia đã cầm hợp đồng đi ra nên đành phải thôi. Mọi người đi tới một chiếc bàn, nơi ký hợp đồng.

Đúng lúc này, đột nhiên ở cách đó không xa truyền đến một tiếng nổ thật lớn. Chỉ thấy nửa người Triệu Thiết Trụ đang nằm gục trên một chiếc Mercedes-Benz CL600 kiểu xe thể thao. Triệu Thiết Trụ cuống quít lấy tay đỡ trước mui xe, cố gắng đứng lên, ngượng ngùng ra hiệu với Trần Triết đang đi về phía bên này, ý nói sàn nhà quá trơn, không cẩn thận nên trượt chân.

Vài nhân viên bán hàng ở xung quanh vội vã chạy tới trước mặt hắn. Một nhân viên kêu lên:

- Nga, trời ạ! Làm sao anh lại chộp lõm cả mui xe vào thế kia?

Trần Triết vội vã đứng dậy đi tới bên cạnh Triệu Thiết Trụ, chỉ thấy mui xe phía trước đã bị Triệu Thiết Trụ đυ.ng cho lõm vào một hõm.

- Móa! Tên Triệu Thiết Trụ này thật đúng là đồ phá hoại mà!

Sắc mặt Trần Triết khẽ biến. Chiếc xe này theo hắn biết, là một chiếc xe thể thao vô cùng xa hoa, giá trị ít nhất hơn hai trăm vạn. Một mảng lõm này, ít nhất cũng có mấy vạn đồng, căn bản là không thể thỏa thuận.

- Cái này, thật ngại quá! Học trưởng, anh xem, tôi chân tay vụng về, mang lại phiền toái cho anh rồi…

Triệu Thiết Trụ làm bộ vô cùng xấu hổ, Tô Nhạn Ny bên cạnh cũng tỏ ra ngượng ngùng, Lý Linh Nhi lại tội nghiệp nhìn Trần Triết.

Mắt Trần Triết cứng ngắc, khóe miệng giật giật, nói với một nhân viên bên cạnh:

- Không có việc gì. Tiểu Trương, tổn thất của chiếc xe này tính vào tài khoản của tôi.

Ngoài miệng nói thoải mái, thực ra trong lòng Trần Triết đang rỉ máu:

- Tên khốn kiếp nhà ngươi, sao không đi đứng cẩn thận một chút đi! Ngươi đυ.ng đâu không đυ.ng, thật sự là phá hoại mà! Đυ.ng lõm một vết lớn như vậy, không mất mấy vạn đồng là không xong rồi. Anh đây cũng không phải thừa tiền a. Mua chiếc xe 36 vạn mà đã phải nợ lâu lắm rồi. Mày đυ.ng một cái làm mất một phần mười tiền xe rồi. Tài sản công ty anh đúng là hơn một ngàn vạn, nhưng cổ đông chính lại là bố anh cơ. Anh đây mỗi năm cũng chỉ được chia có mấy chục vạn thôi. Tên Triệu Thiết Trụ khốn kiếp!

Chẳng qua thấy đám người Lý Linh Nhi đang nhìn mình hai mắt tỏa sáng, bộ dáng hận không thể lấy thân báo đáp, tâm tình Trần Triết dễ chịu hơn một chút. Ít ra cũng có thể chiếm được trái tim của các mỹ nhân, tới lúc thích hợp, mình bắt các nàng song phi, tam phi thần mã, mấy vạn đồng này cũng đáng.

- Thật ngại quá, học trưởng! Hại anh tốn kém rồi.

Ra khỏi đại lý Mercedes-Benz 4S, trên mặt Triệu Thiết Trụ vẫn đầy sự áy náy.

- Không có gì! Chúng ta là đồng học mà. Tôi không giúp cậu thì ai giúp đây?

Trần Triết thoải mái phất phất tay:

- Bây giờ cũng còn chưa muộn, chúng ta đi ăn khuya một chút đi.

- Vậy, lại khiến anh tốn kém nữa rồi…

Triệu Thiết Trụ vừa mở miệng liền chỉ định luôn người mời đi ăn khuya. Trần Triết hận đến nghiến răng ken két. Hắn vốn nghĩ mình đã chịu tiêu tốn như thế, dù thế nào cũng phải khiến Triệu Thiết Trụ xuất ra chút máu mới được. Theo lẽ thường mà nói, anh làm tôi mất nhiều tiền như vậy, mời một bữa ăn khuya hẳn là chuyện đương nhiên nên làm. Đến lúc đó, tôi kiên trì một chút, anh kiên trì một chút, cuối cùng nhường cho anh trả tiền. Không ngờ tên khốn kiếp ngươi còn không biết xẩu hổ, lại bắt ta mời đi ăn khuya. Tên khốn kiếp ngươi da mặt sao lại dày như thế a! Đạo lý đối nhân xử thế, ngươi có biết chút nào không vậy?

Bởi vì Triệu Thiết Trụ đã nói trước, tiếp theo Trần Triết không thể nói, hôm nay cậu làm tôi tốn kém như vậy cậu nên mời mới phải, đành phải nói:

- Không có gì, chút tiền này cũng không đáng gì, chúng ta đi ăn đại ở chỗ nào đó đi.

Vốn hắn tính bắt Triệu Thiết Trụ mời mấy người bọn họ đến nhà hàng năm sao nào đó ăn khuya, nhưng hiện tại mình là người mời khách, tất nhiên phải tính cách khác.

Tuy nhiên, Lý Linh Nhi ở bên cạnh lúc này lại mở miệng nói:

- Tôi không thích ăn quán bình dân đâu. Ôi chao!”

Tô Nhạn Ny lại nhanh miệng tiếp lời:

- Tôi cũng vậy. Tôi biết gần đây có một nhà hàng làm món ăn rất ngon. Không bằng chúng ta tới đó đi. Tôi dẫn đường.

Nói xong, Tô Nhạn Ny chủ động đi trước, đi được vài bước, dường như nhớ tới cái gì, liền quay đầu lại nói với Trần Triết:

- Trần đồng học, anh thấy có thể không?

Cô đã tiên phong dẫn đường, tôi còn có thể nói không sao? Trần Triết hào phóng nói:

- Ưu tiên phụ nữ quyết định, đi thôi!

- Trần đồng học, anh thực sự rất phong độ!

Tô Nhạn Ny cười nói, liền dẫn mọi người rẽ đông rẽ tây, đi tới một nơi.

Mẹ kiếp! Khách sạn năm sao mà cô gọi là nhà hàng à? Vậy khách sạn bốn sao có phải cô sẽ gọi là căntin không? Nhìn trên khách sạn trước mắt lấp lánh năm ngôi sao, Trần Triết lại âm thầm run rẩy một trận.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (https://adf.ly/C4xmH)