Chương 3: Trên đường gặp kẻ ăn vạ, có gái tương trợ

Bất luận nói như thế nào, căn biệt thự này, sau khi Triệu Thiết Trụ đến, rốt cuộc cũng đã xuất hiện người thứ hai, và còn là một cảnh sát xinh đẹp nữa chứ. Nhìn thấy Tô Nhạn Ny móc ra mười ngàn tệ trong ví đưa cho mình, Triệu Thiết Trụ cảm thấy rất là vui sướиɠ, bởi đây là khoản tiền đầu tiên hắn kiếm được ngoài số tiền kiếm được từ việc gϊếŧ người, cũng là khoản tiền thuê nhà đầu tiên mà hắn là chủ nhà.

Phòng của Tô Nhạn Ny ở ngay cạnh phòng của Triệu Thiết Trụ, hai người dùng chung một ban công. Đây đều là do Tô Nhạn Ny chỉ định, Tô Nhạn Ny thầm tính, để cho tên ‘đạo tặc nội y’ này phải lộ đuôi cáo ra thì phải lấy mình ra để làm mồi nhử, cô không tin, bản thân mình ở ngay cạnh Triệu Thiết Trụ mà hắn có thể chịu được.

Trông Triệu Thiết Trụ giúp mình chuyển hành lý, khóe miệng Tô Nhạn Ny hiện lên một nụ cười đắc ý.

Triệu Thiết Trụ đang hát ‘bài ca nô ɭệ nông dân đổi đời’ đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng, xoay người lại thì bắt gặp ngay nụ cười ‘dâʍ đãиɠ’ của Tô Nhạn Ny, hắn không khỏi rùng mình một cái. Người phụ nữ này sống chết đòi ở cạnh phòng mình, chẳng lẽ cô nàng đã chết gục trước vẻ anh minh thần võ của mình rồi sao? Hay là sùng bái tiểu Thiết Trụ của mình? Xem ra buổi tối khi ngủ mình phải mở cửa sổ ngoài ban công ra mới được, như vậy mới có thể tạo cơ hội cho Tô Nhạn Ny làm chuyện ‘cầm thú’ với mình. Nghĩ đến cảm xúc mãnh liệt kia, Triệu Thiết Trụ không khỏi nhộn nhạo trong lòng.

“Da^ʍ tặc, mi cứ vui đi, hừ.” Tô Nhạn Ny nhìn thấy điệu cười dâʍ đãиɠ của Triệu Thiết Trụ, không khỏi nghĩ ác.

Chuyển hành lý xong, Triệu Thiết Trụ nói với Tô Nhạn Ny:

- Cửa có hệ thống phân biệt vân tay, tôi sẽ không đưa chìa khóa cho cô nữa. Lát nữa cô hãy lưu vân tay của mình lại, tôi phải đi ra ngoài sửa cánh cửa chính. Đều tại cô cả, không có chuyện gì sao bạo lực như vậy, cánh cửa đang yên đang lành, haiz.

- Hừm, anh còn chém tôi những bốn ngàn cơ đấy, mau đi đi, tôi còn phải sửa sang lại căn phòng một chút.

Tô Nhạn Ny đuổi Triệu Thiết Trụ ra khỏi phòng, nhìn nhìn căn phòng của mình, môi trường cũng khá là tốt, Tô Nhạn Ny hừ một tiếng sau đó lấy quần áo từ trong va li ra.

Triệu Thiết Trụ ra khỏi phòng, đi xuống lầu, nhấc cánh cửa dưới đất lên vác lên vai, sau đó ra khỏi căn biệt thự. Quan sát xung quanh một chút, ở đây xảy ra động tĩnh lớn như vậy mà chẳng có một nhân viên bảo vệ nào đến, hệ thống bảo an ở đây thật chẳng ra gì. Triệu Thiết Trụ nghĩ thầm trong bụng, hắn đâu có biết bảo vệ ở xung quanh đây đã được Tô Nhạn Ny mượn cớ cho ra ngoài hết rồi.

Ra khỏi tiểu khu, Triệu Thiết Trụ nhìn tấm ván cửa trên vai, thứ này không biết có tìm được chỗ để sửa không, hiện tại mình đã là chủ cho thuê nhà rồi, thu nhập không nhiều nên không thể tiêu tiền như nước giống trước kia được nữa.

Hắn chạy ra chắn một chiếc xe lại, Triệu Thiết Trụ đi đến một khu chợ bán vật liệu xây dựng.

Triệu Thiết Trụ không am hiểu lắm về cánh cửa này, nếu là mở khóa thì lúc còn làm sát thủ hắn đã từng học qua, còn việc sửa cửa thì ngay cả việc đem đến đâu sửa thôi hắn cũng chẳng biết. Vác cánh cửa gỗ đi đi lại trong chợ, bởi vì bên trong có rất nhiều người mang vác cửa kính ra ra vào vào, vì vậy mà chẳng mấy chốc sự có mặt của hắn đã thu hút sự chú ý của người khác.

Bộp…!

Đột nhiên, có một người va vào Triệu Thiết Trụ, Triệu Thiết Trụ chỉ động nhẹ, người đó đã bật ra ngã ngoài, nằm sõng soài ra đất. Triệu Thiết Trụ đang định đỡ người đó dậy, không ngờ người này ôm lấy cánh tay mình lăn đi lăn lại, miệng kêu la:

- Ôi ôi, cánh tay của tôi, cánh tay của tôi bị đứt rồi, ôi, đau chết mất, mọi người đến xem này, đâm chết người rồi đây này.

Triệu Thiết Trụ sửng sốt, sau đó nhìn chằm chằm vào tên đang lăn lộn trên mặt đất, nhếch miệng cười nhạt, vừa nãy người đó đâm vào mình lực mạnh yếu như thế nào thì hắn là người biết rõ nhất, căn bản không thể có chuyện đứt lìa cánh tay, đây là ăn vạ mà thôi.

Mấy thương gia xung quanh nhìn thấy, chỉ có điều đều tỏ ra lạnh nhạt nhìn kẻ đang lăn lộn dưới đất. Bọn họ vừa nhìn là biết ngay người này đang cố ăn vạ. Bản thân mình ở chợ vật liệu này bao nhiêu năm, không biết đã gặp bao nhiêu lần tình cảnh này rồi, những kẻ này chuyên đi bắt nạt những người mới đến chợ này. Tuy biết như vậy nhưng đám thương nhân này cũng chẳng nói ra, bởi nếu đắc tội với những người này thì việc làm ăn của họ cũng vì thế mà gặp đen đủi, những ngày tháng mua bán của mình chắc chắn sẽ không được dễ chịu.

Sau khi người này kêu chán chê thì có mấy người dáng vẻ lực lưỡng xuất hiện, trong đó có một tên đầu cua vẻ mặt bi thương ngồi xổm xuống bên cạnh người kia nói lớn:

- Hầu Tử, Hầu Tử cậu sao rồi? Ai chém đứt tay của cậu vậy? Nói cho anh biết đi.

- Là anh ta, chính là người vác tấm cửa kia kìa, chính là anh ta làm gãy tay em. Anh, anh đừng để cho hắn chạy mất đấy.

Hầu Tử vừa nói, vừa quyệt nước mắt nước mũi.

Thời buổi này, bọn ăn vạ cũng chuyên nghiệp thật. Triệu Thiết Trụ không khỏi ngán ngẩm.

Tên đầu cua kia liền trợn mắt nhìn Triệu Thiết Trụ, rồi y đứng dậy đi đến trước Triệu Thiết Trụ, gằn giọng nói:

- Người anh em, làm gãy tay thằng em tôi rồi, cố ý hả?

Câu đầu tiên của tên đầu cua cũng thật hay biết bao. Nếu như chưa gì đã nói đền tiền thì chắc chắn người ta sẽ nghi ngờ mình là kẻ ăn vạ, còn đằng này y nói cố ý làm gãy tay người anh em của y để khiến cho đối phương hoảng loạn, sau đó ra sức uy hϊếp để hù dọa đối phương, chút nữa cho một tên đồng bọn đứng ra làm người giảng hòa, đến lúc đó người bị ăn vạ vừa phải mang ơn vừa phải ngoan ngoãn đưa tiền ra. Vừa nghĩ đến phương pháp này trước kia trăm lần nghiệm cả trăm, tên đầu trọc cảm thấy mình không hổ là người đã tốt nghiệp cấp hai, người có trình độ văn hóa có khác.

Quả nhiên, một thanh niên gầy gò khoảng hai mươi tuổi vừa nghe thấy mình nói xong, trong ánh mắt lộ ra nét hoảng sợ, đây là bước thứ nhất, tên đầu trọc âm thầm ra hiệu cho đồng bọn đứng bên cạnh, ngay lập tức ba bốn người liền đứng vây quanh Triệu Thiết Trụ.

- Tôi…Tôi không phải cố ý.

Triệu Thiết Trụ “hoảng sợ” nói.

- Không phải cố ý? Cậu đâm đồ vào người khác, làm gãy cánh tay thằng em tôi mà cậu còn nói là không cố ý? Thằng nhóc này, tưởng chúng tao dễ bị bắt nạt phải không?

Tên đầy trọc hơi gồng người lên, các khối cơ ngực nổi lên cuồn cuộn.

- Đại ca, tôi không cố ý thật mà.

Triệu Thiết Trụ chậm rãi lùi về phía sau, giống như muốn chạy trốn vậy, một tên lách ra phía sau hắn chặn lại.

- Đâm vào người ta rồi còn muốn bỏ chạy à? Xem ra mày định bắt nạt bọn tao rồi? Không dạy cho mày một bài học thì mày không biết thế nào là lễ độ.

Tên đầu trọc nắm chặt nắm tay, tiếng răng rắc của các khớp xương vang lên.

Đúng lúc này, một người với dáng vẻ mập mạp từ trong đám người đi ra, nhìn tên ăn vạ một cái, rồi nói với tên đầu trọc:

- Triệu lão lục, đừng có gây rối ở địa bàn của tôi nữa.

Tên đầu trọc nhìn thấy người này, vội cười nói:

- Trưởng phòng Lý, tôi không phải gây rối, ở đây không phải có người làm gãy cánh tay của Hầu Tử hay sao? Ông nhìn xem, chính là người này, vừa nãy anh ta còn muốn bỏ chạy nữa đấy.

Tên đầu trọc được gọi là Triệu lão lục chỉ tay vào Triệu Thiết Trụ nói.

- Hả? Đồng chí này, cậu lỡ làm gãy cánh tay của người ta rồi còn muốn bỏ chạy sao?

Trưởng phòng Lý xoay người nhìn chằm chằm Triệu Thiết Trụ hỏi.

- Đâu có, trưởng phòng Lý, vừa nãy tôi đang đi trên đường, người đó đột nhiên lao tới, sau đó nói tôi làm gãy cánh tay của anh ta, tôi thực sự không cố ý mà.

Triệu Thiết Trụ “thần sắc kích động” nói.

- Haiz, không cần biết là anh có cố ý hay không, cuối cùng cũng làm gãy cánh tay của người ta rồi, mau đưa người ta đi bệnh viện đi.

Trưởng phòng Lý nói, nhưng sau đó ‘dường như’ nhìn thấy tấm cửa của Triệu Thiết Trụ, nói:

- Cậu đi sửa cánh cửa à?

- Đúng vậy, cánh cửa nhà tôi hỏng rồi, vốn định đem đi sửa, không ngờ gặp phải chuyện này.

Triệu Thiết Trụ thở dài nói.

- Vậy nghe tôi nói thế này nhé, cậu cũng có chuyện. Chi bằng cứ ‘hữu ý’ một chút, tôi cho họ tự đi bệnh viện là được rồi. Triệu lão lục, nể mặt tôi một tý, người anh em này hiện không đi theo được, các cậu tự đi bệnh viện nhé.

Trưởng phòng Lý nói.

- Cái này…Phải bao nhiêu mới được coi là hữu ý đây?

Triệu Thiết Trụ khó hiểu hỏi.

- Cứ đưa một ngàn đi, đi nối xương, sau đó mua mấy thứ tầm bổ là được rồi.

Trưởng phòng Lý đáp.

- Nhưng túi tôi chỉ còn có bảy trăm thôi.

Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ nói.

- Bảy trăm? Bảy trăm thì bảy trăm vậy. Mau đưa Hầu Tử đi bệnh viện đi.

Nhìn màn biểu diễn của những người này, Triệu Thiết Trụ không khỏi buồn cười. Chính mình phối hợp với họ biểu diễn, cũng thấy hứng thú, tuy nhiên màn khôi hài này cũng nên kết thúc được rồi. Triệu Thiết Trụ không khỏi lắc đầu, vừa muốn nổi bão thì liền thấy một bóng hình yểu nhược đi ra từ đám người, là một nữ sinh trông rất thanh tú tuổi khoảng hai mươi. Nữ sinh nói:

- Tôi biết nối xương, để cho tôi xem nào.

Nói xong, cô ngồi xổm xuống định xem cánh tay của tên Hầu Tử kia.

Triệu lão lục biến sắc, nói:

- Cô bé, đừng có lộn xộn, động chạm lung tung vào cánh tay của bạn tôi, nếu có chuyện gì xảy ra cô có gánh nổi trách nhiệm không? Đứng ra một bên đi.

Nét mặt của nữ sinh thanh tú biến đổi, hạ giọng nói:

- Có chịu hay không thì đứng lên rồi tính sau, còn người này, tôi thấy….

Chưa nói xong, tay cô gái giơ ra lôi mạnh cánh tay của Hầu Tử, ấn nhẹ một cái.

- Tôi chỉ biết tay của anh ta căn bản không bị gãy chỗ nào, các người rõ ràng đang giở trò xảo trá.

Nữ sinh thanh tú phẫn nộ quát.

- Mẹ kiếp, ai bảo mày đến đây xen vào chuyện của người khác.

Gặp phải người hiểu biết, tên Hầu Tử đang nằm dưới đất liền gạt tay của nữ sinh ra, tay kia định đánh vào mặt cô.

Nhẹ nhàng tránh cú đấm, sau đó lộn người về phía sau, ra thế thủ vô cùng đẹp mắt, cô nữ sinh nhìn mọi người xung quanh nói:

- Giữa thanh thiên bạch nhật, các người làm như vậy là phạm tội.

- Hừ, phạm tội, con mắt nào của cô nhìn thấy chúng tôi phạm tội? Tôi lại nhìn thấy vừa rồi cô đánh gãy tay của người anh em tôi thì có. Cô bé, anh em của Triệu lão lục này không phải ai cũng động vào được đâu.

Triệu lão lục nói xong, sau đó nháy mắt ra hiệu cho bọn đàn em, sắc mặt hằm hằm đi về phía cô nữ sinh kia, chỉ để lại một người đứng canh chừng Triệu Thiết Trụ, đề phòng hắn chạy trốn.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (https://adf.ly/C4xmH)