Cầm lấy tập giấy thông báo trúng tuyển, đếm xong, Lynda cười nói:
- Tất cả bạn học đều tới đủ cả rồi, tôi điểm danh nhé. Gọi đến tên ai người đó giới thiệu một chút về bản thân, cũng là để mọi người hiểu hơn về nhau.
- Số một, Lưu Dĩnh.
Một học sinh nữ đứng lên, khẽ nói:
- Chào mọi người, mình là Lưu Dĩnh, mình đến từ QJ, rất vui được làm quen với mọi người.
Từng người từng người được điểm danh. Triệu Thiết Trụ nằm bò trên bàn, đếm số cúc trên chiếc áo sơ mi của Lynda một cách vô thức, từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên, đếm đi đếm lại không biết bao nhiêu lần.
- Số ba mươi tám, Triệu Thiết Trụ.
Gọi đến Triệu Thiết Trụ, Triệu Thiết Trụ từ từ đứng lên, nói:
- Chào mọi người, mình tên là Triệu Thiết Trụ, là người FQ, cảm ơn.
Nói xong đang định ngồi xuống, đúng lúc này Lynda hỏi:
- Bạn Thiết Trụ, hãy kể một vài sở thích, ham mê của bạn đi.
Triệu Thiết Trụ trầm tư một lúc rồi đáp:
- Hình như không có sở thích ham mê gì đặc biệt cả.
Rồi sau đó không để ý tới Lynda nữa, ngồi xuống luôn.
Đôi mắt sáng đẹp của Lynda liếc xéo Triệu Thiết Trụ, Lý Linh Nhi nhìn thấy, cũng liếc mắt hắn một cái, Lynda bật cười, đành tiếp tục điểm danh.
- Số bốn mươi chín, Phạm…Kiến.
Rõ ràng Lynda có chút sửng sốt, cha mẹ của Phạm Kiên này đúng là dũng cảm thật, dám đặt cho con mình cái tên khí phách như vậy. Cứ tưởng cái tên Triệu Thiết Trụ đã là hay ho lắm rồi, thế mà so sánh với cái tên này, còn kém xa.
(Phạm Kiến nghĩa là ong thợ).
Phạm Kiến mỉm cười đứng lên, nói:
- Chào mọi người, tớ là Phạm Kiên, là người HB…
Năm phút sau.
Lynda chủ động mở miệng:
- Bạn Phạm Kiến, chúng tôi rất tò mò về việc dì bạn đi du học, nhưng thời gian có hạn, sau này có cơ hội bạn hãy kể cho chúng tôi nghe nhé.
Phạm Kiến tiếc nuối còn chưa ngậm hết miệng. Cậu ta bắt đầu kể từ gia tộc nhà mình, vừa kể xong về bố, mẹ, ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại, lúc này đang nói tới dì lớn, sau đó còn cả dì bé, còn chưa nói đến cậu lớn, cậu hai, cô chú, anh chị em họ. Thầm nghĩ sau này có cơ hội sẽ mở hẳn một cuộc tọa đàm để các bạn học hiểu rõ hơn về mình.
- Số tám mươi ba, Quách Tịnh.
Cô nữ sinh với chiếc túi xách hiệu LV, nghe điểm tên cô gái liền đặt chiếc IPHONE4 trong tay xuống, cao ngạo đứng lên, mặt hơi vênh nói:
- Tôi là Quách Tịnh.
Sau đó không ngờ ngồi xuống ngay, mọi người lập tức xôn xao bàn tán.
- Bạn Quách Tịnh, xem ra ngày trước bố mẹ bạn rất thích đọc truyện anh hùng xạ điêu.
Lynda trêu chọc. Quách Tịnh liếc nhìn Lynda, ánh mắt vô vị, rồi sau đó cầm lấy di động, không để ý tới Lynda nữa, tự nói một mình cũng chẳng có gì vui, cô giáo tiếp tục điểm danh.
- Số chín mươi bảy, Lý Linh Nhi.
- Chào mọi người, tớ là Lý Linh Nhi, tớ đến từ BJ, sở thích của tớ là xem phim, nghe nhạc, ăn đồ ăn ngon, không thích ăn cháo, haha. Hy vọng có thể cùng mọi người trải qua những tháng ngày đại học đáng nhớ.
Lý Linh Nhi cười nói, hơi gật đầu với các bạn học xung quanh, rồi mới ngồi xuống.
Xung quanh mọi người lại xì xào, đều là những cô gái xinh đẹp sao lại khác nhau đến vậy. So với cô gái khoác lên mình toàn đồ hàng hiệu kia, vẻ cao ngạo chẳng coi ai ra gì như Quách Tịnh kia, nhiều người lại ưa thích một Lý Linh Nhi ăn mặc giản dị, trông như cô em gái hàng xóm này hơn. Chỉ vài câu ngắn ngủi, đã khiến Lý Linh Nhi trở thành bông hoa đẹp nhất của khoa ngoại ngữ. Còn Quách Tịnh, chỉ có vài người thích cô, đặc biệt là mấy cô nữ sinh ham vật, nhìn cái túi xách và chiếc di động mà mắt sáng hết cả lên.
- Diễn kịch cũng không tồi.
Triệu Thiết Trụ không thèm nhìn Lý Linh Nhi, nói.
- Cái gì, ai diễn kịch? Anh Thiết Trụ, anh không nên đổ oan cho người ta nha.
Lý Linh Nhi gắt giọng.
- Xì!
- Được rồi, đã điểm danh xong, sau đây cũng không có việc gì nữa, ngày mai bắt đầu tập quân sự, các bạn hãy nghỉ ngơi thật tốt, các bạn ngoại trú có thể về, các bạn ở trong trường thì ở lại.
Lynda nói.
Người đầu tiên đứng dậy đi ra khỏi phòng là Quách Tịnh, Lý Linh Nhi và Triệu Thiết Trụ cũng đi ra theo.
Chỉ là vừa đi ra ngoài phòng, Triệu Thiết Trụ bất đắc dĩ phát hiện trời bắt đầu mưa.
Buổi sáng trời nắng ráo, đương nhiên Triệu Thiết Trụ không mang theo dù, đành đứng dưới mái hiên đợi mưa tạnh.
Quách Tịnh khinh thường liếc nhìn hai người, cầm di động gọi:
- Trời mưa rồi, em không mang dù, anh có thể tới đón em không? Ừ, ừ, được, em ở đây chờ anh.
Rồi tắt máy, ánh mắt cao ngạo, khinh thường nhìn hai người.
Lý Linh Nhi căn bản chẳng để ý tới Quách Tịnh, chỉ lẳng lặng nhìn mưa rơi, khẽ nói:
- Anh Thiết Trụ, lúc bé mẹ hay nói với em, trời mưa là vì bầu trời không đành lòng nhìn mặt đất bị mặt trời thiêu cháy, nên mới hóa thân thành hạt mưa, dùng thân thể của chính mình để hạ nhiệt cho mặt đất, mặt đất hạ nhiệt, nhưng mưa kia cũng bị sức nóng của mặt trời biến thành hơi nước, tiêu tan trong không khí. Anh nói xem, sau này có ai vì Linh Nhi mà hy sinh cả mạng sống không.
- Sẽ có.
Triệu Thiết Trụ cũng cười nói.
Lý Linh Nhi quay người lại cười cười với Triệu Thiết Trụ, rồi xoay người lao vào trong màn mưa, nhảy múa trong mưa, giống như tinh linh nghịch ngợm, động tác nhẹ nhàng, vui vẻ hoạt bát, tầng tầng hơi nước bay lên khiến cho bóng hình Linh Nhi trở nên hư ảo, mông lung.
Quách Tinh khinh miệt nói:
- Bệnh thần kinh.
Triệu Thiết Trụ cười cười, cũng lao vào trong màn mưa.
Một chiếc Audi Q5 đỗ trước mặt Quách Tịnh, một anh chàng đẹp trai phong độ cầm dù ra đón, Quách Tịnh cười ngọt ngào, cầm tay chàng trai đi vào trong xe. Chỉ có điều ánh mắt chàng trai thoáng nhìn về phía Linh Nhi đang ở cách đó không xa.
Chiếc xe đi qua bên cạnh Lý Linh Nhi, tay chàng trai vuốt ve cặp đùi đẫy đà của Quách Tịnh, đôi mắt Quách Tịnh quyến rũ như tơ.
Lý Linh Nhi đột nhiên kéo tay Triệu Thiết Trụ chạy về phía trước.
Triệu Thiết Trụ bị Lý Linh Nhi kéo chạy đi, cảm nhận từng hạt mưa xối xả táp vào mặt, chỉ có điều nước mưa này, dường như trở nên mặn nhạt.
Triệu Thiết Trụ than nhẹ một tiếng, chạy nhanh thêm vài bước, hai tay ôm lấy Lý Linh Nhi, Triệu Thiết Trụ hạ giọng nói:
- Linh Nhi ngoan, đừng khóc.
Hai tay Lý Linh Nhi ôm quanh cổ Triệu Thiết Trụ, tựa đầu vào ngực Triệu Thiết Trụ, nghẹn ngào nức thành tiếng.
Cơn mưa này, càng lúc càng nặng hạt.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (https://adf.ly/C4xmH)