Chương 11: Lôi Tử đến cứu viện

Tiếng xe ô tô ù ù liên tiếp cùng với những tiếng phanh xe gấp gáp.

Lý Tử Kỳ nhíu mày, y nói với viên cảnh sát đang đứng bên cạnh:

- Ra xem đi.

Viên cảnh sát tuân lệnh đi ra khỏi phòng. Chỉ một lúc sau liền chạy vào, kêu lên:

- Tử Kỳ, bên ngoài có rất nhiều binh lính.

- Cái gì?

Lý Tử Kỳ cả kinh, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy hai chiếc xe tải lớn dừng ở trước cửa, từng cặp binh lính vác súng trên vai nhảy xuống, chỉ trong chốc lát đã hình thành một đội ngũ chỉnh tề. Một người trung nhiên với quân hàm hai gạch ba sao từ một chiếc xe quân dụng nhảy xuống, thần sắc nghiêm túc đi vào trụ sở công an. Bên cạnh người trung niên là mấy binh lính súng ống đầy đủ, trong đó có một thanh niên cao chừng hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, trông nổi bật hơn cả, thỉnh thoảng người này lại nói với người trung niên cái gì đó.

- Xin chào, xin hỏi đồng chí Triệu Thiết Trụ đang ở đâu. Người Trung niên đi đến trước mặt Lý Tử Kỳ, trầm giọng hỏi.

- Cái này….Triệu Thiết Trụ là ai?

Lý Tử Kỳ giả bộ hỏi.

- Tôi nhớ giọng nói này của anh.

Người thanh niên cao lớn đứng bên cạnh người trung niên nói.

- Vừa nãy chính anh dùng điện thoại của anh Thiết Trụ.

- Cậu là ai?

- Lôi Tử.

Lý Tử Kỳ đột nhiên cảm thấy một dòng khí lạnh chạy dọc từ lòng bàn chân lên sống lưng, sau chốc lát lan ra toàn cơ thể.

- Lôi Tử, anh ở trong này.

Đột nhiên, giọng của Triệu Thiết Trụ vang lên.

Mặt Lôi Tử biến sắc, một tay túm lấy cổ Lý Tử Kỳ đi vào bên trong. Người trung niên vung tay lên, mấy binh sĩ liền theo sau Lôi Tử.

Bịch! Cánh cửa vốn đã được Lý Tử Kỳ chốt lại giờ bị một cước của Lôi Tử đá văng. Trong thấy Triệu Thiết Trụ bị trói hai tay ra phía sau, trước mặt còn có mộ chậu nước, Lôi Tử liền tức giận quát lớn một tiếng, sau đó ném Lý Tử Kỳ đập vào vách tường. Lý Tử Kỳ thật ‘đáng thương’, trong một thời gian ngắn ngủi bị người ta túm cổ quăng ngã hai lần.

Lôi Tử chạy đến chỗ Triệu Thiết Trụ, nhìn sắc mặt trắng bệch của viên cảnh sát kia, quát lớn:

- Còn không mở mau còng cho anh ấy?

Viên cảnh sát dè dặt lấy chìa khóa, mở còng tay cho Triệu Thiết Trụ, sau đó khép nép đi sang một bên. Gã thầm kinh ngạc, Triệu Thiết Trụ này là ai, làm sao lại có thể kinh động đến cả quân đội? Viên cảnh sát này có cảm giác rằng mình đã dây vào một người không nên dây rồi.

Triệu Thiết Trụ vặn vặn khớp xương, nhìn viên cảnh sát cười nói:

- Tôi nhớ là anh đã đạp tôi một cước.

Không đợi viên cảnh sát phản ứng, Triệu Thiết Trụ đã tung một cú đá, viên cảnh sát bị đá bay đập vào tường, cùng chỗ với Lý Tử Kỳ.

- Anh Thiết Trụ, em đã đến muộn.

Sắc mặt Lôi Tử trông hơi khó coi, có phần tự trách nói.

- Không muộn đâu, anh cũng vừa mới ấm người. Lâu rồi chưa bị ai đánh, ha ha.

Triệu Thiết Trụ vỗ vai Lôi Tử, sau đó kéo Lôi Tử về phía mình, thấp giọng nói:

- Bảo người của cậu ra đi, anh muốn hoạt động chân tay một chút.

Lôi Tử gật gật đầu đồng ý, ra hiệu cho mấy binh lính đi ra khỏi phòng, sau đó chốt cửa lại.

Triệu Thiết Trụ chậm rãi đi đến trước mặt Lý Tử Kỳ, ngồi xổm. Nhin thấy sắc mặt hoảng hốt của Lý Tử Kỳ, hắn đưa tay túm lấy áo y, sau đó nhấc y đứng dậy, cười nói:

- Vừa nãy tôi nhận được sự chăm sóc của anh. Giờ đến lượt tôi chiếu cố lại anh rồi.

Mấy binh lính ở ngoài chỉ nghe được những tiếng kêu thảm thiết truyền đến từng đợt, mấy người huýt sáo ‘ngắm chim bay phía cuối chân trời’, tỏ vẻ không nhìn thấy, không nghe thấy điều gì cả.

Mấy phút sau, Triệu Thiết Trụ cảm thấy thoải mái vô cùng, giống như vừa được phá cái đời trai tân của mình, cùng với Lôi Tử đi ra khỏi phòng, thấy một người trung niên đang chắp tay sau lưng đứng ở cửa trụ sở cục công an. Lôi Tử dẫn Triệu Thiết Trụ đi đến bên cạnh người trung niên, nói:

- Chú Lưu, đây là người anh em của cháu, tên là Triệu Thiết Trụ. Thiết Trụ, đây là cố vấn của ông ngoại em, thượng tá Lưu Thiên Tứ.

- Cảm ơn cố vấn Lưu.

Triệu Thiết Trụ ôm quyền nói.

- Nếu cậu là anh em của Lôi Tử thì cậu cũng giống như Lôi Tử, cứ gọi ta là chú Lưu đi.

Người trung niên cười nói.

- Chú Lưu.

Triệu Thiết Trụ đáp.

Đúng lúc này, một chiếc xe con lóe đèn lao nhanh vào cục công an. Một người đàn ông sắc mặt u ám vội vã bước xuống, nhìn đám người Triệu Thiết Trụ rồi vội vàng đi đến trước mặt Lưu Thiên Tứ, hỏi:

- Bộ đội có thể nhúng tay vào việc chính trị của địa phương từ lúc nào vậy?

- Ông là ai?

Lưu Thiên Tứ hỏi.

- Tôi là cục trưởng cục công an thành phố FJ - Lý Cương, mời ngài thượng tá cho tôi một giải thích hợp lý.

- Cục công an của các ông vô cớ bắt người của quân đội chúng tôi, cái này đã là một giải thích hợp lý chưa?

Lưu Thiên Tứ đáp. Đừng nói là cục trưởng cục công an Lý Cương, đối với ông mà nói dù là nhân vật lợi hại hơn nữa cũng chẳng thể quản được người bên quân đội. Nhưng cũng phải nói ngược lại, bên quân đội có ra quân hoành tráng hơn nữa thì cũng chẳng nhúng tay được vào sự vụ của cục công an. Vì vậy, Lưu Thiên Tứ cũng bắt buộc phải tìm được một lý do, nếu quá đáng quá thì ảnh hưởng cũng không tốt.

- Quản lý binh lính của ông cho tử tế.

Lý Cương nhìn thấy trong đại viện có mấy chục binh lính, sắc mặt trùng xuống, nói:

- Chuyện này tôi sẽ đích thân nói với Tư lệnh Trần.

- Tùy ông.

Lưu Thiên Tứ đáp, trước từ tư lệnh không kèm theo chữ ‘phó’. Hôm nay, người gọi mình đến là ông ngoại Lôi Tử - nhân vật số 1 của quân khu FJ, lúc đó chỉ cần mình kéo Lôi Tử ra thì chẳng sợ gì cả. Sau đó vẫy vẫy tay, các binh lính nhanh chóng nhảy lên xe, Lưu Thiên Tứ nói với Lôi Tử:

- Về doanh trại với chú đi, tư lệnh đã lâu không gặp cháu rồi.

- Thiết Trụ, anh cùng lên xe đi, ông ngoại em cũng muốn gặp anh.

Lôi Tử nói với Triệu Thiết Trụ.

Triệu Thiết Trụ có chút do dự, nói:

- Anh phải về nhà tý đã, lát nữa anh sẽ đến.

- Vậy em đi cùng với anh. Chú Lưu, cháu về muộn một chút nhé.

Lưu Thiên Tứ gật đầu, đưa chìa khóa xe cho Lôi Tử, nói:

- Cháu đi xe của chú đi.

Lôi Tử gọi Triệu Thiết Trụ một tiếng, ngồi trên chiếc xe jeep quân dụng, cuốn bụi phóng đi.

Lưu Thiên Tứ cũng nhảy lên xe tải, hai chiếc xe cùng nổ máy ra khỏi cục Công an.

Lý Cương sầm mặt, nói với người đứng bên cạnh:

- Tử Kỳ đâu.

Người kia do dự chốc lát, đáp:

- Dạ, ở trong phòng thẩm vấn.

Lý Cương bước nhanh đến phòng thẩm vấn. Chỉ chốc lát sau, trong phòng thẩm vấn truyền ra một tiếng quát giận giữ:

- Chúng mày cứ chờ đấy cho tao.

Chiếc xe jeep quân dụng phóng rất nhanh, Lôi Tử vừa cầm tay lái vừa nói với Triệu Thiết Trụ:

- Anh Thiết Trụ, sao anh bị người của cục công an bắt vậy?

- Haiz, có một vài chuyện vớ vẩn ấy mà. Cũng may cậu đến kịp, nếu không anh lại phải động thủ.

Triệu Thiết Trụ châm một điếu thuốc, đưa cho Lôi Tử trước, sau đó hắn cũng tự châm cho mình một điếu, nhả một hơi, Triệu Thiết Trụ thấy nhẹ nhõm cả người.

- Nghe Angel nói anh không còn tiếp nhận công việc đó nữa.

Lôi Tử hỏi.

- Đúng vậy, đầu năm nay công việc khó khăn, kẻ xấu đã gϊếŧ không ít rồi, nếu còn làm tiếp, sớm muộn gì cũng bị cục an ninh quốc gia để ý, như vậy sẽ không tốt.

Triệu Thiết Trụ nói.

- Hay là anh vào quân đội đi, với năng lực của anh nhất định sẽ là một binh vương.

- Anh cũng không muốn, cậu không biết là cuộc sống hiện tại của anh tuyệt vời thế nào đâu.

Triệu Thiết Trụ nhìn ra bên ngoài, không khỏi nhớ đến hai mỹ nữ trong căn biệt thự của mình.

- Anh Thiết Trụ, hiện tại anh làm cái gì?

Lôi Tử hiếu kỳ hỏi.

- Anh hiện tại cho thuê phòng. Anh đã mua một căn biệt thự ở tiểu khu Tây Hồ, chuyên cho mỹ nữ thuê, hiện tại đã có hai cô rồi. Ngày ngày được ‘ngốc’ cùng mỹ nữ, cuộc sống như vậy cậu nói có dễ chịu không?

- Em nói…,haiz, em thật sự thấy nhớ những ngày chúng ta cùng làm lính đánh thuê ở nước ngoài.

Lôi Tử tìm về hồi ức ngày xưa.

- Haiz, chúng ta không giống nhau. Cậu lúc đó là ra ngoài rèn luyện, còn anh đây là liều mình thật sự. Lần này cậu về, chắc gia đình cũng đã sắp xếp cho cậu một công việc tử tế rồi?

- Em vào bộ đội rồi. Gia tộc nhà em gốc rễ đều nằm trong quân đội. Ông nội bảo em đến chỗ ông ngoại rèn luyện một thời gian, đợi khi kinh nghiệm đầy mới về nhà. Em thích được lăn lộn cùng anh hơn, được ăn sung mặc sướиɠ, quan trọng hơn là được an toàn.

- Phù, trông cậu như vậy còn lo không an toàn hay sao? Anh thấy với tố chất của cậu, nếu như được đặt trong phòng xử lý đặc biệt của cục an ninh quốc gia chắc chắn sẽ được xếp vào hàng tinh anh ấy chứ.

- Em có được ưu đãi cũng không thể hoành tráng như anh được. Năm đó, em tận mắt chứng kiến anh dùng một quyền đánh bại “gấu bắc cực” của nước Nga. Phải biết rằng, gấu bắc cực đó là quán quân boxing của nước Nga. Có thể tay không làm tê liệt hổ báo. Dựa vào thân thủ của em, nói thực nếu được vào phòng xử lý đặc biệt của cục an ninh quốc gia thì cũng bình thường thôi.

Lôi Tử đột nhiên nói:

- Em từ chỗ ông em biết được, người của phòng hành động đặc biệt của cục an ninh quốc gia, đều được chọn từ những tinh anh của các quân khu. Hơn nữa, nghe nói có rất nhiều kỳ nhân, cụ thể thế nào thì ông em không nói rõ. Ông chỉ nói là với thân thủ của em, đặt trong phòng hành động đặc biệt thì chỉ được xếp vào hàng bình thường mà thôi. Anh phải cẩn thận đấy.

- Ha ha, bây giờ anh chỉ là một ông chủ cho thuê nhà thôi mà. Cuộc sống lý tưởng của anh chính là cho nhiều mỹ nữ thuê, thu tiền nhà, sau đó tìm một người vợ tốt, sinh con đẻ cái. Đương nhiên, trước khi có những điều này thì anh phải trả mối thù năm xưa trước đã.

Triệu Thiết Trụ hạ giọng nói.

- Tìm được người đó rồi sao?

Lôi Tử hỏi. Cậu ta chỉ biết Triệu Thiết Trụ có một kẻ thù, nhưng từ trước đến giờ Triệu Thiết Trụ chưa từng nhắn đến và cậu cũng không hỏi.

- Tìm được rồi, không bao lâu nữa anh sẽ tự tay gϊếŧ hắn. Không nói cái này nữa, đến phía trước rẽ trái đi thêm một đoạn nữa là đến căn biệt thự của anh rồi.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (https://adf.ly/C4xmH)