Chương 72: Tiêu thổ.

“Chiến tranh” là một mức độ xung đột vũ trang giữa các quốc gia hay thế lực quân sự. Nó thường đặc trưng bởi bạo lực, xâm lược, phá hủy và chết chóc.

Đó là chính là những gì đang diễn ra trước mặt Long, nhà cửa đổ nát, xác người la liệt, tiếng khóc khắp nơi.

Trấn Vọng Lăng sầm uất khi xưa giờ đây đã thành một phế tích chỉ trong vài ngày, chỉ cần nhìn qua thôi cũng biết nơi này từng trải qua những gì.

Long điều khiển ngựa của mình chậm rãi đạp trên đường chính của tòa thành trấn, hắn đưa mắt chậm rãi quan sát xung quanh với một khuôn mặt vô cảm lạ thường.

“Chó chết, nhị hoàng tử lại làm như thế này sau khi ký hiệp ước.”

Cưỡi ngựa bên cạnh Long là Đức Bình, thảm cảnh của nơi này khiến ông ta không nhịn được chửi thề.

Quả thật nhị hoàng tử đã làm rất triệt để, hắn không để lại cho Long bất cứ thứ gì, mọi thứ đã bị hắn vét sạch khi rút lui.

Long đã cưỡi ngựa trên con đường này một lúc, nhưng lại chỉ thấy một vài người già yếu xuất hiện trên đường, bọn họ mang theo ánh mắt sợ hãi cố tránh ánh mắt đội quân đang tiến vào vội vã tránh vào những con hẻm tối.

Phủ trấn trưởng đã ở phía trước, nhưng nơi này đã đổ nát không ra hình dạng.

Bên trong quả thật đúng như Long dự đoán, mọi thứ có giá trị đều đã bị dọn đi hết, những thứ không bị mang đi thì đều bị phá hủy, nơi này đã không còn bất cứ thứ gì hoàn chỉnh nữa.

“Điện hạ, người đã tới.”

Từ bên ngoài một toán binh lính tiến vào dẫn theo sáu người trung niên, bọn họ mang theo khuôn mặt hoảng sợ quỳ trước mặt Long một người trong đó run rẩy lên tiếng.

“Tiểu…tiểu nhân Bùi Hồng Phúc tham kiến đại nhân.”

Bùi Hồng Phúc là một người có mắt, hắn ta nhận ra người trẻ tuổi trước mặt là chỉ huy ở đây, nhưng lại không biết thân phận người này nên chỉ có thể theo quy củ dùng từ “Đại nhân” để đảm bảo không thất lễ.

“Ngươi là trấn trưởng?”

Long không quan tâm đến chút tiểu tiết này, thân phận của kẻ này mới là điều hắn quan tâm.

“Bẩm…bẩm đại nhân, tiểu…tiểu nhân là phụ…phụ tá bên người trấn trưởng.”

“Vậy trấn trưởng đâu?”

Giọng điệu của Long mang một chút bất mãn hỏi. Tình hình lúc này mà trấn trưởng lại không xuất hiện Long hài lòng mới là lạ.

Bùi Hồng Phúc nghe ra được bất mãn trong lời nói của Long khiến lòng lão run lên vội vã trả lời.

“Bẩm…bẩm…đại nhân, trấn…trấn trưởng đã…đã rời đi cùng nhị hoàng tử.”

Bùi Hồng Phúc cảm nhận được không khí xung quanh lạnh đi, ông ta run rẩy cúi thấp đầu không dám ngẩng mặt lên.

“Vậy những người còn lại giữ chức vụ gì trong thị trấn?” — QUẢNG CÁO —

Giọng của Long đã lạnh đi rất nhiều, xem ra tâm tình của hắn đã xấu đi rất nhiều.

“Bẩm đại nhân, tiểu nhân là phó phụ trách khố phòng, người bên cạnh tiểu nhân cũng phụ trách khố phòng.”

“Bẩm đại nhân, tiểu nhân là người phụ trách ruộng đất cùng nhân khẩu của thị trấn.”

“Tiểu…tiểu nhân là người trông coi công trình trong trấn.”

“Tiểu…tiểu nhân cũng là người trong coi công trình trong trấn.”

Những người còn lại đều lần lượt cẩn thận báo cáo vị trí công tác của mình.

“Chỉ có từng này?”



Long không thể hài lòng với một chút người như thế này, một thành trấn có tới gần hai mươi nghìn người nhưng chỉ còn sáu người phụ trách.

Ngay cả doanh địa được Long xây dựng với phương pháp quản lý hiện đại cũng phải có tới gần trăm người quản lý, sáu tên này thì có thể làm gì.

Biết là đợt càn quét của nhị hoàng tử đã khiến nhiều người thiệt mạng nhưng cũng không thể chết triệt để như vậy đi.

“Bẩm…bẩm đại nhân, một số đã chết, một số thì bỏ trốn, số còn lại đã theo trấn trưởng rời đi, chỉ còn vài người chúng tiểu nhân ở lại.”

Long cũng không thể nói gì trong tình trạng này, hắn nhìn Bùi Hồng Phúc quyết định.

“Từ nay ngươi là trấn trưởng, những người khác sẽ làm việc dưới quyền ngươi.”

Long nhanh chóng quyết định, hắn không có bao nhiêu lựa chọn, tuy cuộc chiến này chỉ diễn ra trong thời gian ngắn nhưng những gì ông anh thứ của Long để lại cũng khiến hắn phải đau đầu.

Phía tây đã bị tàn phá nặng nề, tuy chỉ vài ngày nhưng toàn bộ thành trấn nằm trên tuyến đường chính đã bị hắn phá nát, những thành trấn nằm xa tuyến đường chính hiện tại không thể xác định được tình huống như Long cũng không thể hy vọng nhiều

Không ngoa khi nói rằng ngoại trừ thành Vĩnh Đông trong tay Long không có gì cả, phía tây đã hỏng khi các thành trấn bị phá hủy, còn phía đông tuy không bị thiệt hại gì nhiều nhưng Long vẫn chưa kiểm soát được nơi đó.

Và chắc chắn hắn sẽ phải tốn không ít máu để bình định được nơi này khi vẫn còn rất nhiều kẻ trung thành với Lý gia đóng giữ.

“Tạ…tạ đại nhân, tiểu nhân sẽ làm hết sức mình phục vụ đại nhân.”

Bùi Hồng Phúc không biết nên vui hay buồn, chỉ đành theo đúng lễ tiết cúi đầu cảm tạ, nhưng sau đó hắn khó xử hỏi.

“Đại…đại nhân, không biết tiểu nhân phải làm gì?”

“Thế thời gian qua ngươi làm phụ ta cho trấn trưởng thì làm gì?”

— QUẢNG CÁO —

Long giật mình nhìn Bùi Hồng Phúc, hắn cong lưng đừa mặt tới gần Bùi Hồng Phúc hỏi.

Bùi Hồng Phúc sợ hãi lại cúi thấp đầu xuống tránh đi ánh mắt của Long trả lời.

“Cái…cái này tiểu nhân phụ giúp trấn trưởng quản lý công việc hàng ngày trong trấn.”

“Vậy thì cứ làm như những gì ngươi từng làm là được.”

“Nhưng, nhưng Vọng Lăng bây giờ chỉ còn một mảnh tan hoang, người dân đã ly tán khắp nơi, nơi này đã không còn là một thị trấn nữa.”

Long không biết phải nói gì với tên này, lần đầu tiên hắn có ý muốn gϊếŧ người, không biết tên này trở thành phụ tá của trấn trưởng kiểu gì nữa.

Giờ thì Long hiểu tại sao trấn trưởng cùng quan viên đều trốn đi chỉ còn một tên như hắn ở lại.

“Thôi được rồi, ngươi tạm thời đảm nhiệm trấn trưởng, trở về ta sẽ để người tới thay vị trí của ngươi.”

Long bất đắc dĩ, thật sự bây giờ hắn đang rất thiếu người, mọi nơi đều thiếu, giờ lại phải điều người tới nơi này nữa lòng hắn rất đau, rất đau.

“Công việc của các ngươi bây giờ là thống kê lại mọi thứ trong trấn, đối chiếu sổ sách xem đã tổn thất những gì, chờ trấn trưởng mới tới thì giao lại cho hắn.”

Thôi thì phải chấp nhận tạm bợ như vậy, không còn cách nào khác.

Long tức giận đi ra ngoài, hắn không muốn nhìn tên này thêm lần nào nữa.

“Đại…đại nhân!”

“Lại chuyện gì nữa?”



Long hét lớn lên, dọa Bùi Hồng Phúc hoảng sợ, hắn dù ngốc cũng nghe được vị đại nhân này đang tức giận.

Nhưng không biết não hắn có bị úng hay không mà vẫn tiếp tục nói.

“Toàn…toàn bộ sổ sách đã bị nhị hoàng tử mang đi, những gì không mang đi được đều đã bị đốt sạch.”

“Ahhhh.”

Long hét lớn, đi nhanh ra ngoài, hắn thật sự đang rất điên tiết, nếu ở lại thêm một giây nữa có lẽ hắn sẽ chém chết tên đó mất.

Long lên ngựa thúc nó phi nước đại về phía trước, con ngựa dưới chân nhận được lệnh của chủ nhân kêu lên một tiếng rồi phóng đi, phía sau đám hộ vệ cũng vội vàng lên ngựa đuổi theo, nhưng Long không dừng lại hắn tiếp tục phi nước đại ngay trên đường không quan tâm nguy hiểm, trong chốc lát đã rời khỏi Vọng Lăng.

Ngựa dừng lại trên một mỏm đất nhỏ ngoài trấn, Long đưa mắt nhìn ra phía chân trời đằng xa, hình ảnh lọt vào mắt khiến lòng càng trở nên nặng trĩu.

Cơn giận đã hoàn toàn bị dập tắt thay vào đó là cảm giác lo lắng ùa tới.

— QUẢNG CÁO —

Bên ngoài Vọng Lăng là một cánh đồng rộng lớn, nhưng cánh đồng không mang màu vàng thường thấy của ngũ cốc mùa thu hoạch, thay vào đó là màu đen của tro bụi và mùi khét vẫn chưa phai đi.

“Nhị hoàng tử làm như vậy là không để người ta sống sao?”

Đức Bình nhìn tình cảnh này không nhịn được cảm thán.

Đây không phải lần đầu tiên ông ta thấy cảnh này, mấy ngày nay tất cả những nơi ông ta đi qua đều là một mảnh đồng ruộng cháy đen, dù vậy khi nhìn lại ông ta vẫn không nhịn được chửi rủa.

“Hắn chính là không muốn ta sống.”

Móng ngựa đạp lên một đống tro tàn khiến tro xung quanh bay ra, bên trong đống tro vẫn còn một chút mồi lửa đang cháy âm ỷ bị thổi bay đi.

Hai bàn tay Long siết chặt, tâm tình của hắn đã không còn bình tĩnh được nữa.

Vụ mùa này toàn bộ sản lượng lương thực phía tây Lý gia xem như mất hết, trong khi phía đông còn chưa biết tình hình thế nào.

Nhưng Long cũng không thể lạc quan được phía tây chính là nơi cung cấp lương thực chủ yếu của Lý gia, nơi này đất đai rộng hơn, lại ở xa cửa sống nên nước mặn khó xâm nhập vào vì thế nông nghiệp nơi này lớn hơn phía đông.

Cho dù phía đông giàu hơn, tập trung nhiều thành trấn hơn, nhưng đó là do giao thương buôn bán.

Nhị hoàng tử chính là đang tiêu diệt năng lực chiến tranh của Long, chỉ cần hắn không thể vượt qua mùa đông này năm sau chắc chắn sẽ có một cuộc tấn công vào lãnh địa.

“Tiêu thổi.” Chiến lược tiêu diệt mọi thứ có thể sử dụng được khi rút đi, và nhị hoàng tử rất thành công với chiến lược này. Toàn bộ lương thực cuối mùa vẫn chưa kịp thu hoạch đã bị hắn đốt trụi.

Long đã có thể nhìn thấy cảnh tưởng của mùa đông sắp tới trên lãnh địa Lý gia.

Không biết sẽ có bao nhiêu người chết đây!

“Thần vẫn không hiểu được làm sao nhị hoàng tử có thể làm một cách triệt để như vậy.”

Đức Bình quả thật không thể lý giải được, chỉ trong vài ngày nhị hoàng tử đã triệt để thiêu trui cả phía tây, hắn làm sao có thể như vậy.

“Đơn giản lắm, ba con rồng là quá đủ. Ngươi bay tới đâu thấy đồng ruộng cùng làng mạc thì xà xuống thả một hơi là xong thôi, không cần quá phức tạp.”

Đức Bình nắm chặt đôi bàn tay gằn giọng nói.

"Hắn không sợ chúng ta trả thù sao?"

"Hắn chính là không sợ chúng ta trả thù, chúng ta thậm chí không thể trả thù mà còn phải tuân thủ đúng hiệp ước nữa."

Long cười trả lười, nhưng nụ cười của hắn không ấm áp chút nào, nó mang theo nhiều sát khi hơn.