Editor: Mai_kariBeta: Kaori0kawaRio cảm thấy bản thân đang lâm vào một trận tranh tài về sự tự chủ và nhẫn nại mà trước đây chưa từng có. Anh không phải trai tân, nhưng trước đó chưa từng trải qua cái việc giơ cái mông hướng thẳng cái ‘súng’ nhưng vẫn muốn tranh đoạt quyền khống chế — mấy cô gái lên giường cùng anh sẽ không giống như tên sát nhân này muốn xâm chiếm thân thể anh.
Có thể giữa mình cùng hắn, ngay cả sεメ cũng không thích hợp, Rio phiền muộn suy nghĩ. Anh biết rõ ràng tính cách mạnh mẽ của K.Green, người như vậy tuyệt đối sẽ không để cho người khác xâm chiếm lấy mình, dù cho là ở mặt tinh thần hay là thân thể, thật giống như bạn có thể đơn giản đem con dao ghim vào bánh gato, nhưng không cách nào ghim nó xuyên qua thép tấm.
Anh lại không có khả năng cưỡng bức đối phương, xem ra ngoại trừ từ bỏ thì chẳng còn cách nào khác.
Ngay khi anh buông vai đối phương ra, dự định xuống nước để tắm cho tỉnh lại, hoặc là tìm chỗ tự mình giải phòng, thì chợt K.Green bắt lấy cổ tay anh. “Muốn lâm trận rồi bỏ chạy sao?” Tiếng nói hắn khàn khàn, mang theo sự bất đắc dĩ và ủ rũ nhàn nhạt. “Được rồi, anh thắng rồi, đặc vụ … Tới làm tôi đi.”
Rio vì không tin được mà giật cả mình.
“Cậu thật sự nghĩ vậy sao?” Anh hồ nghi mà xác nhận lại, liền nhận được câu trả lời tràn đầy tức giận của đối phương. “Mẹ nó, chẳng lẽ anh còn muốn tôi giống bọn phụ nữ giang rộng hai chân ra mà kêu anh ‘mau tới’ sao? Nhanh chóng lúc tôi còn chưa đổi ý thì làm đi!”
Trong lòng Rio dâng lên tâm tình đầy phức tạp, nhưng hiện tại không phải lúc để phân tích nó, anh cúi đầu, hôn lên môi K.Green.
Nụ hôn này vẫn đầy kí©ɧ ŧìиɧ như cũ, nhưng lại mang thêm vị đạo triền miên lưu luyến, hai người ôm chặt lấy nhau, vuốt ve lưng cùng thắt lưng đối phương, cảm nhận được nhiệt ý nóng rực cuồn cuộn không ngừng truyền qua từ cơ thể đối phương.
“Nếu như cậu không muốn tiếp tục, có thể kêu dừng bất kì lúc nào …” Rio liếʍ vành tai của K.Green, mơ hồ mà nói.
K.Green liền cắn xương quai xanh của anh: “Tôi không phải dạng thích bỏ dỡ giữa chừng.”
Rio liền quay người hắn lại, nhiễu một ít nước bọt lên phân thân của mình, từng chút một mà bắt đầu tiến vào phía sau của hắn.
Cực kỳ chặt, cũng cực kỳ sần sùi, khiến cho phần đỉnh đầu của anh cà sát tới đau, mà người dưới thân mình hiển nhiên còn đau lợi hại hơn cả anh. Anh có thể cảm giác được cơ thể của K.Green căng cứng lên, từ khớp hàm cắn chặt kia phát ra tiếng rên đau.
Hắn thậm chí không thể tự chủ mà run rẩy, dường như cây cung đang kéo căng mũi tên, là một loại độ cung sức lực đầy ẩn nhẫn.
Điều này khiến cho Rio đau lòng, anh dừng lại, không ngừng hôn lên gáy cùng vai của K.Green, sau đó nghe được trong miệng đối phương cực kỳ yếu ớt mà gọi: “Rio, Rio, Rio …”
Hắn dưới sự xâm lấn mà không ngừng gọi tên, từng thanh âm đều rõ ràng, dường như chứa đựng thâm tình chân thành, phối hợp với sự run rẩy của tứ chi, tựa như một người bệnh đang vô thức nói mớ vậy.
Rio bỗng nhiên hiểu rõ được sự run rẩy của đối phương, đây không phải là sợ hãi, mà là khắc chế —
K.Green đang cố gắng kiềm chế chính bản thân mình, không muốn theo bản năng mà đi phản kích tấn công ngược lại, xé ngang một đường ngay cổ của đối phương. Nếu lúc này con dã thú trong lòng hắn đang không ngừng rít gào giãy dụa, thì cái tên ‘Rio’ chính là xiềng xích, hắn đang dùng sợi xích này để ràng buộc con dã thú đó, dường như gông cùm xiềng xiếc tựa như phong ấn mà kiềm hãm bản năng công kích của chính mình.
Hắn ép buộc chính mình phải giấu đi những răng nanh lợi trảo, chỉ vì người nằm trên người mình kia, là người đàn ông duy nhất trên đời này khiến cho hắn cam tâm tình nguyện làm như vậy.
Rio ý thức được chuyện này, liền sản sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu — thật giống như nham thạch cứng rắn dưới chân chợt trở nên mềm mại, không chút kiềm lại mà kéo tuột anh hãm sâu xuống dưới, càng lúc càng sâu, anh nhận thấy rõ được quá trình mình đang lún xuống, nhưng kỳ quái lại không phát sinh bất kì khủng hoảng, tức giận và phản kháng gì với tai ương không ngừng phát sinh này, tựa như tự nhiên là vậy, cứ thế mà say mê để bản thân chìm sâu xuống dưới, cho đến khi nằm gọn trong cái ôm ấm áp tối tăm.
Anh nhẹ nhàng rời khỏi, quay người hắn qua lại, lần thứ hai hôn lên môi của hắn: “Là tôi, honey, là tôi … Thả lỏng một chút, tiếp nhận tôi, đem tôi trở thành một phần của cậu … chỉ một mình tôi thôi.”
Những lời này dường như phát ra ma lực kỳ diệu, trong bóng đêm K.Green mở to hai mắt. Hắn nhìn không thấy được người đàn ông kia, nhưng lại cảm giác được mùi, nhiệt độ cơ thể, hơi thở cùng tâm tình của đối phương — một loại dịu dàng mà thâm trầm, nồng nặc bao vây lấy hắn, khiến hắn cảm thấy bản thân bình thản không gì sánh được, từng dây thần kinh căng cứng kia đều dưới nó mà lần lượt thả lỏng ra, khát vọng tiếp thu lời mời của nó.
“Rio …” Hắn thở dài, nâng một chân lên ôm ngang thắt lưng đối phương. “Tiến đến.”
Vị đặc vụ tóc đen nhổ thêm nhiều nước bọt để bôi trơn, sau đó tiến vào. Đường vào đã không còn chặt rát như ban đầu nữa, cũng không còn khô khốc cùng tràn ngập chống cự. K.Green dùng hết sức mình mà nỗ lực thả lỏng bản thân, tiếp nhận anh trở thành một phần của hắn. Cảm giác có thể thâm nhập vào cả tâm linh và thân thể đối phương thật sự quá mức tuyệt diệu, khiến cho Rio kể cả sinh lý và tâm lý đều đặt được kɧoáı ©ảʍ mà trùng kích, phát ra tiếng thở dài âm rung.
Toàn bộ phân thân của anh đều đã vào trong cơ thể của hắn hết, nên dừng lại 1 chút đợi cho đối phương thích ứng, sau đó động tác tiếp theo —- bắt đầu trừu sáp thật sâu, cuồng dã kịch liệt —- tựa như không còn tư duy để khống chế nữa rồi. Anh tựa như bão tố chợt kéo tới, muốn đem toàn bộ dục niệm tích góp bao lâu nay phát tiết hết ra, chỉ có thể người thanh niên dưới thân anh mới có thể thích hợp mà tiếp nhận anh, cho dù hắn gì cũng không làm, một tiếng cũng không kêu ra, vẫn có thể khiến cho anh cảm thấy kɧoáı ©ảʍ tầng tầng tích lũy, khiến anh bay lêи đỉиɦ núi.
Cuối cùng, dưới kɧoáı ©ảʍ cực độ mà anh bắn, thở hổn hển nằm lên người K.Green, cảm nhận được toàn thân chợt nhẹ nhàng khoan khoái tới mức cảm thấy mỹ mãn.
Thực sự là … hoàn mỹ. Rio mang theo run rẩy mà thở dài, ôm chặt người thanh niên dưới thân mình.
Ngón tay K.Green xen lẫn vào mái tóc ướt sũng của anh, đi xuống tìm tòi. Cơ thể rắn chắc đầy mồ hôi của Rio tựa như vừa mới bôi dầu ô-liu, cảm giác ôn nhuận tràn ngập co dãn khiến hắn nhịn không được đưa bàn tay của mình không ngừng vuốt ve.
“… Tôi có làm cậu bị thương hay không?” Rio rời khỏi người hắn, lấy tay nhẹ mở huyệt khẩu, cảm thấy nó có chút sưng đỏ, nhưng hình như không bị rách, tuôn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng không có lẫn máu tươi.
“Tôi không có dễ bị thương như vậy đâu.” K.Green nói.
Rio theo tiếng mà mò tới, phát hiện phân thân vừa mềm vừa cứng của hắn vẫn còn dựng thẳng, tựa như đang muốn tìm bất mãn. Hiển nhiên hắn cũng không phải dạng bị trừu sáp trực tràng là có thể bắn tinh được, dù cho có kɧoáı ©ảʍ dù cho có cảm giác, vẫn chưa đủ để đạt được trình độ cao trào.
Rio biết vậy nên càng hổ thẹn, vì bản thân đã quên mất nhu cầu đối phương. Anh dùng bàn tay dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình cầm lấy phân thân của đối phuong, có kỹ xảo mà bắt đầu vuốt ve.
K.Green nhíu lại con mắt, với sự phục vụ của vị đặc vụ liên bang kia mà phát sinh giọng mũi thoả mãn, một lát sau bắt đầu thở dốc, thỉnh thoảng cúi đầu rêи ɾỉ hai tiếng, đến cuối cùng khi cao trào kéo tới, mới có thể bắn lên ngực của đối phương.
Rio cúi người lần thứ hai ôm lấy hắn. Bọn họ lúc này, tạm thời từ bỏ thân phận đối địch vốn có, dưới hơi thở dần dần bình phục mà bắt đầu hôn môi, tựa như vị đạo của đối phương triệt để dung nhập bản thân, hợp lại thành một.
“Cám ơn.” Rio kề sát vành tai và tóc mai chạm vào nhau của hắn mà nỉ non.
“Vì sao, vì tôi chịu nhượng bộ nằm dưới á?” K.Green lười biếng khẽ cười một tiếng. “Đó là có điều kiện đó, đặc vụ à, lần sau anh phải nằm ở dưới đó.”
Rio trầm mặc vài giây, sau đó nói: “Tôi có thể thử.”
“— Gì cơ?” Lúc này tới phiên K.Green vô cùng kinh ngạc, nói tới nói lui, hắn cũng không hề trộng cậy một tên gia hỏa cố chấp như Rio lại có thể đơn giản thay đổi quan niệm như thế.
“Tôi là nói … Nếu như cậu có thể vì tôi mà làm tới mức này, tôi nghĩ tôi cũng có thể.” Vị đặc vụ tóc đen thấp giọng nói, dường như có chút thẹn thùng.
K.Green xoay người lại, lập tức tặng cho anh một nụ hôn nồng nhiệt gần như hít thở không thông, sau đó dưới sự thở dốc mà nói: “…. Tuy rằng rất muốn ngay tại giờ làm luôn ‘lần sau’, nhưng ở đây không phải chỗ tốt, hơn nữa chúng ta cần phải giữ thể lực, ứng phó với chuyện sau đó. Tôi sẽ nhớ kỹ lời anh nói, lần sau, đúng không? Ừ, lần sau.”
Rio dưới sự nhiều lần xác nhận tràn đầy tính trẻ con của hắn mà chợt bật cười: “Cậu muốn tắm rửa không? Chúng ta cả người đều dính cả.”
K.Green ôm lấy anh mà cả người lăn tròn, hai người cùng lọt vào trong nước biển phía dưới nham thạch.
Bọn họ vừa cười đùa ầm ĩ vừa tẩy rửa sạch sẽ, sau đó, sau đó bắt đầu tự lấy quần áo của mình — đều đã biến thành ẩm ướt nhiều nếp nhăn, thế nhưng không có biện pháp, chỉ có thể mặc vào, ít nhất cũng có gì đó hơn là chẳng có gì.
Một lần nữa quay về nằm lên tảng đá, âm lãnh bắt đầu chui thẳng da thịt, nhưng hai người cảm giác so với trước đó có ngọn lửa sưởi ấm thì giờ càng thêm thư thích, bởi vì bọn họ có thể dùng tư thế vô cùng thân thiết mà ôm nhau nằm cùng 1 chỗ, dùng nhiệt độ cơ thể của nhau mà sưởi ấm.
Rio gối đầu lên ngực K.Green, nghe nhịp tim ổn định của hắn, cơn buồn ngủ từ lâu đã phải nén nhịn tựa như mùa đông chợt ập xuống, thậm chí ngay cả một câu ‘Ngủ ngon’ còn chưa kịp nói, thì ý thức đã chợt tiến vào vực sâu vô mộng.
Nghe tiếng hít thở của anh càng lúc càng nhẹ, K.Green ở trong bóng tối nhìn đối thủ và tình nhân vẫn chưa rõ kia, cúi đầu hôn khẽ lên mái tóc đen của anh, “Ngủ ngon, sư tử của tôi.”
XXXXXXXXXXXXXXXX
Khi hai người họ lần thứ hai đi ra khỏi động, thì đã khoảng 8h tối. Gần bãi biển đã không còn thấy hình bóng đội ngũ lục soát, thực vật đen nhánh trên sườn núi hoang trong gió đêm sàn sạt rung động.
K.Green cẩn thận lắng nghe bốn phía một chút, thấp giọng nói: “Không có động tĩnh gì, có lẽ chúng đã rời đi.”
“Mấy trăm tên, chỉ cần một ngày đủ để có thể đem cái đảo nhỏ này lục tung đến xáo động cả trời. Hay là chúng đã cho rằng chúng ta chạy tới bên đảo Nam rồi?” Rio nói.
K.Green gật đầu nói: “Có thể. Nếu vậy, thì người bên Bắc đảo sẽ giảm mạnh, lực lượng thủ vệ không đủ, có thể cho chúng ta một khoảng trống.”
“Ý của cậu là, đi tới hội sở?”
“Đúng vậy. Adjivia khẳng định vẫn không rời khỏi hội sở, để bảo đảm bản thân an toàn, hắn sẽ đem toàn bộ phần lớn bảo tiêu ở bắc đảo tập trung ở trong biệt thự của chính mnình, những khu biệt thự tương ứng khác sẽ ít thủ vệ hơn.”
“Khu biệt thự khác? Cậu vẫn còn mang ý định tiêu diệt mấy tên hội viên còn lại hay sao? Thôi đi, K.Green, Adjivia không có ngu như cậu tưởng đâu, từ chuyện xảy ra tối đêm qua cho đến giờ cũng đã 24 tiếng rồi, hắn đã sớm nhét bọn người đó vào trong máy bay cho đi hết rồi.”
“Đúng, hắn không ngốc, nhưng hắn cũng đủ tùy hứng cùng điên. Nếu như hắn cảm thấy việc gϊếŧ chúng ta còn quan trọng hơn cả tính mạng của mấy tên hội viên kia, nói không chừng sẽ lo lắng chúng ta thừa dịp hỗn loạn mà cải trang lên máy bay chạy thoát di, cho nên không chịu hủy bỏ lệnh cấm bay. Nếu đã thế, thì mấy hội viên đó có khả năng ở trong biệt thự của hắn, có muốn đánh cuộc thử không?”
“— Cậu muốn 1 lưới bắt hết? Chỉ dựa vào 2 người chúng ta? Hey, K.Green, cậu càng điên hơn cả tên Adjivia kia nữa.”
“Nhưng mà anh lại thích sự điên cuồng của tôi hơn, chẳng phải sao, nếu không sao anh không đi truy bắt mấy tên sát thủ khác đi?” K.Green cười có chút đắc ý. “Thế nào, để chúng ta lại một lần nữa hợp tác, tới tham quan ở tòa thành mạo hiểm.”
“Cậu chính là tên sát nhân cả gan làm loạn nhất, không chịu an phận nhất mà tôi từng thấy!” Rio chuyển chủ đề. “Nhưng nếu chúng ta rơi vào tuyệt cảnh, thì không ngại dựa theo phương án của cậu thử xem, biết đâu được quả thật có thể tuyệt chỗ phùng sinh.”
“Không chỉ vậy, tôi đảm bảo anh có thể hung hăng mà đá mông của tên Adjivia kia — Nghe nói hắn với anh có chủ ý hả, anh vì cục điều tra liên bang vĩ đại kia mà chấp nhận hiến thân thiệt à?” K.Green hài hước nhìn anh, đáy mắt chớp động sát ý đối với ai kia.
Rio cảnh giác nói: “Đừng có nhúng tay vào mục tiêu của tôi, K.Green! Adjivia là mục tiêu công tác của tôi, cậu biết nó có bao nhiêu quan trọng, nếu như cậu muốn chặn ngang đường tôi — Đừng trách tôi không nhắc cậu trước.”
K.Green huýt sáo 1 tiếng đầy châm chọc: “Nghe anh uy hϊếp như thế, quả nhiên là bạt điểu vô tình, tinh anh giới cảnh sát.”
Rio như bị nghẹn xương cá mà không nói được gì.
Anh bỗng nhiên nghĩ, cái động tối tăm kia kỳ thực là một vùng cấm địa đầy ma pháp khiến người ngu muội, người ở bên trong đó có thể dường như bị mất đi lý trí, trong đầu chỉ toàn là phấn hồng phao phao, thấy ác ma cũng cảm thấy dễ thương như thiên sứ, một ngày ra khỏi đó, “BÙM”, ảo thuật biến mất, đối phương trong nháy mắt lộ ra diện mục cao chót vót nguyên bản.
12 tiếng đồng hồ trước, anh đã phạm phải sai lầm lớn nhất trong cuộc đời mình … Anh liền mệt mỏi dùng ngón tay xoa mi tâm, thất bại thở dài, “Nghe này, K.Green …”
“Hả? Tôi vừa mới nghe trước đó có ai gọi tên là honey đó nha.”
Rio lấy tay che mặt lại. “… Honey, đừng có quậy tôi nữa được không?”
“Không thành vấn đề.” K.Green vui vẻ cười rộ lên. “Tên công tước biếи ŧɦái kia để cho anh xử lý, mấy tên thợ săn khác nếu vẫn không chịu rời đi thì để lại cho tôi.”
“Không được, tôi không thể ngồi không nhìn cậu gϊếŧ người mà mặc kệ được.”
“Vậy anh cứ mặc kệ đi.”
“K.Green! Đây là nguyên tắc của tôi!”
“Không nằm dưới cũng là nguyên tắc của tôi!”
“…” Vị đặc vụ liên bang tức giận chửi bới một tiếng. “Tên khốn cậu!”
“Được rồi, về Nguyệt Thần đảo, chúng ta có thể tạm thời gác lại tranh luận, cùng nhau hợp tác trước đã, sau đó có thể tìm được cách giải quyết mà thôi.” Vị sát nhân liên hoàn nói.
Rio không nói gì mà nhìn hắn bò lên sườn núi cỏ hoang, chuẩn bị lần thứ hai xuyên qua rừng, rất muốn quay đầu đi ngược lại, cùng hắn mỗi người đi một ngả.
Đáng tiếc ý đồ này chưa kịp thực hiện đã bị người kia phát hiện: “A nha.” Hắn đỡ thân cây ai thán.
“Lại làm sao vậy?” Vị đặc vụ cảnh giác hỏi.
“Cái mông nhức, đi không được, darling à, đỡ tôi đi đi.” K.Green nhu nhược trả lời.
“…”
Rio lần thứ N tự thề với lòng mình, nhất định phải đem cái tên khốn thích giả vờ này bỏ vào ngục giam liên bang!
HẾT CHƯƠNG 45Mai_kari: