Chương 65: Sóng ngầm

"Mặc gia chủ, nghiệt đồ Tạp Lỗ của ta thế nào?"

Mộc Tuân vừa đi lên thạch lâu của Mặc gia liền trực tiếp chất vấn, thanh âm hắn dường như cũng không cao, nhưng lại truyền khắp toàn bộ quảng trường Thần Thạch, chỉ cần lỗ tai của một Võ Giả nào không điếc thì đều nghe thấy rõ.

Mặc Đà đứng ở trên thạch lâu của Mặc gia, vẻ mặt âm tình bất định.

Trước mắt bao người, hắn bị Mộc Tuân truy vấn không khách khí như vậy, nét mặt già nua của Mặc Đà có chút không nén được giận, hắn muốn tự mình dàn xếp nhưng rõ ràng thái độ của Mộc Tuân, hiển nhiên không tính dàn hòa.

Bất đắc dĩ, Mặc Đà cũng chỉ giương giọng nói: "Mộc tiên sinh, Tạp Lỗ sớm đã chết rồi, ta cũng không biết hắn bị ai gϊếŧ."

Mộc Tuân ngạo nghễ đứng ở trên thạch lâu, thân hình ở trên thạch lâu, chỉ cần Võ Giả phía dưới ngửa đầu là có thể nhìn thấy được.

"Đã chết?"

Mộc Tuân cười lạnh, vẻ mặt hung ác nham hiểm, kỳ quái nói: "Mặc gia chủ hảo thủ đoạn a! Biết nghiệt đồ kia trộm bảo đồ của ta, lập tức mời nghiệt đồ kia đến Thương Minh, giữa đường lại gϊếŧ chết nghiệt đồ kia của ta, sau đó trực tiếp thu bảo đồ, bây giờ lại đẩy đi sạch sẽ, thật không hổ là đứng đầu một nhà Mặc gia a! Gia nghiệp của Mặc gia to lớn như vậy, sẽ không phải là đều làm như vậy mà có được chứ?"

"Ha ha, thủ đoạn của Mặc gia chủ, mọi người Thương Minh đều hiểu rõ."

Trên thạch lâu của Thạch gia, Thạch Kiên thoải mái cười to, vui sướиɠ khi người gặp họa nói: "Rất nhiều sản nghiệp của Thạch gia ta, chẳng phải là dưới 'Hảo thủ đoạn' của Mặc gia chủ, biến mất từng thứ sao."

"Thạch Kiên!" Cách xa nhau hai trăm mét, Mặc Đà hung hăng trừng mắt Thạch Kiên, cả giận nói: "Việc này không quan hệ với Thạch gia các ngươi, ngươi đừng ngậm máu phun người!"

Thạch Kiên mới không quản hắn, tiếp tục cười nói: "Đích thực không quan hệ với Thạch gia, ta chỉ bộc phát cảm xúc thôi, Mặc gia chủ không cần kích động như vậy."

Thạch Nham đứng ở một bên, trong lòng cười thầm, lần đầu tiên cảm thấy lão nhân Thạch Kiên này còn có chút thú vị, biết khi nào thì bỏ đá xuống giếng mới có thể khiến đối phương đau nhất.

Mặc Đà trong lòng biết không có cách nào khác làm khó dễ Thạch Kiên, lúc này cũng không thể hơn thua với Thạch Kiên, chỉ có thể làm mặt cười nhìn Mộc Tuân, giải thích nói: "Lúc trước Mặc gia ta mời Tạp Lỗ đến Thương Minh, cũng không biết Tạp Lỗ trộm bảo đồ của ngươi, là vì thể diện của ngươi mới phái người mời hắn đến đây, lúc ấy thật không biết tình huống cụ thể, Mộc tiên sinh thật oan uổng Mặc gia ta."

"Oan uổng?" Mộc Tuân sắc mặt càng lúc càng âm trầm, cười lạnh nói: "Nếu không phải các ngươi biết Tạp Lỗ trộm bảo đồ của ta, Mặc gia ngươi sẽ ngàn dặm xa xôi phái người tới tiếp ứng hắn sao? Thương Minh cùng chúng ta Dược Vương Cốc cách xa nhau vạn dặm, bàn tay các ngươi dài như vậy, không phải vì bảo đồ thì vì cái gì? Chẳng lẽ thật là vì một tay bản lĩnh luyện dược không ra hồn của Tạp Lỗ kia sao? Hừ!"

Mặc Đà cười khổ không ngừng, giải thích nói: "Thật đúng là như thế."

"Mặc gia chủ, ta không muốn nghe ngươi nói những lời ngụy biện, Tạp Lỗ có chết hay không ta cũng không quan tâm, ngươi chỉ cần giao bảo đồ ra đây, ta lập tức rời khỏi tuyệt không khó dễ Mặc gia các ngươi." Mộc Tuân vẻ mặt bực mình nói.

"Bảo đồ thật sự không ở trên tay ta."

"Nếu Mặc gia chủ nhất định không chịu buông tay, ta đây cũng không còn gì để nói." Mộc Tuân hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra bên ngoài, thản nhiên nói: "Dược Vương Cốc chúng ta tuy rằng không nhúng tay tranh chấp thế lực của các quốc gia, nhưng là không phải tùy ý người khác khi dễ, Mặc gia chủ tự giải quyết cho tốt."

Nói xong, Mộc Tuân mang theo vài tên đồ đệ, đi thẳng xuống thạch lâu của Mặc gia.

"Mộc tiên sinh, ta tùy thời hoan nghênh ngươi tới Thạch gia làm khách, chuyện gì cũng có thể nói chuyện." Thạch Kiên đích thanh âm, đột nhiên từ thạch lâu của Thạch gia truyền đến, một câu này ẩn chứa hàm nghĩa gì, không cần nói cũng biết.

Mộc Tuân xuống thạch lâu của Mặc gia, liếc nhìn về Thạch Kiên bên này, nhẹ nhàng gật gật đầu, nói: "Ta nghĩ chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác, nếu phiền toái đến Thạch gia chủ, đến lúc đó còn mong Thạch gia chủ đừng từ chối."

"Thạch Kiên ta hận nhất một ít tiểu nhân giở thủ đoạn, có thể vì Mộc tiên sinh cống hiến sức lực, Thạch gia ta thật đúng là rất vinh hạnh." Thạch Kiên cười ha ha, từ xa chắp tay với Mộc Tuân.

"Vậy đạ tạ Thạch gia chủ trước." Mộc Tuân gật đầu, lại ngẩng đầu mắt lạnh lùng liếc mắt Mặc Đà sắc mặt cực kỳ khó coi trên thạch lâu, lúc này mới mang theo người rời khỏi quảng trường Thần Thạch.

Trên quảng trường Thần Thạch, so đấu giữa võ đấu trường đều ngừng lại, sau khi Mộc Tuân rời khỏi thì những người đó mới tiếp tục so đấu.

Võ Đấu Hội một ngày này, bởi vì sự xuất hiện đột nhiên của Mộc Tuân, trở nên càng thú vị hơn.

Rất nhiều người sau khi Mộc Tuân rời khỏi, đều âm thầm nghe ngóng, rất nhanh liền biết rõ chân tướng.

Sau khi biết rõ tình huống, rất nhiều Võ Giả đều vì hành vi của Mặc gia mà khinh thường, đều có vẻ mặt khinh thường bắt đầu lén lút bàn tán Mặc gia.

Rất nhiều Võ Giả vốn chuẩn bị gia nhập Mặc gia, sau khi biết được việc này thì gần như lập tức đánh mất ý niệm đi Mặc gia, vô hình trung Mặc gia đã tổn thất không ít tài nguyên cao thủ.

Khố Lạc của Phiêu Miểu Các, đã giữa võ đấu trường, hắn từ đầu tới đuôi chứng kiến Mộc Tuân chỉ trích Mặc Đà.

Võ Đấu Hội còn chưa chấm dứt, Khố Lạc đã lặng lẽ rời đi, trực tiếp trở về Phiêu Miểu Các cách quảng trường Thần Thạch không xa.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Hoàng hôn.

Trong một sương phòng yên lặng ở Phiêu Miểu Các, Khố Lạc thân hình cung kính, miêu tả lại một lần chuyện vừa mới xảy ra cho Hạ Tâm Nghiên.

Nghe xong những lời Khố Lạc, Hạ Tâm Nghiên lông mi nhíu lại, trầm ngâm một lát, mới nói: "Nếu như lời Mộc Tuân nói không giả, một phần tàn đồ kia chắc là còn trong tay Mặc Đà, một chuyến này đến đây của ta, chỉ vì 'Thiên Môn' mà đến nên không ngại hợp tác với ai. Khố Lạc, tối nay ngươi đi một chuyến đến Mặc gia, nói chúng ta có thể cùng hắn cùng hưởng bảo đồ, cùng nhau thăm dò bí mật 'Thiên Môn'."

"Thuộc hạ hiểu." Khố Lạc gật đầu.

"Tu La vương Tiêu Hàn Y nửa tháng nữa đến, người ngươi tìm toàn bộ đều là giả, còn phải nhanh một chút." Hạ Tâm Nghiên lại thản nhiên nói một câu.

"Thuộc hạ nhất định dốc sức!" Khố Lạc trong lòng nhảy dựng, kinh sợ nói: "Thuộc hạ đã phái người mở rộng phạm vi tìm kiếm đến thành thị khác, tin chắc rất nhanh sẽ có kết quả."

"Ừm, ngươi đi đi." Hạ Tâm Nghiên tùy ý phất phất tay.

Khố Lạc khom người rời đi.

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Đêm hôm đó.

Khố Lạc lẻ loi một mình đi tới Mặc gia, nói rõ muốn gặp Mặc Đà.

Mặc Đà một bụng bực bội, nghe nói Khố Lạc đến đây cũng chỉ có thể miễn cưỡng lên tinh thần tiếp đón, đợi cho sau khi Khố Lạc nói rõ ý đồ đến đây, Mặc Đà vẻ mặt cười khổ, lắc đầu nói: "Bảo đồ thật sự không ở trong tay ta, cho dù ta muốn hợp tác cùng các ngươi, cũng đành bất lực."

"Mặc gia chủ, chủ nhân ta thật sự là thiện chí, mở ra 'Thiên Môn' cần toàn bộ bản đồ, chỉ cần chúng ta hợp tác lập tức có thể hành động, mong Mặc gia chủ cân nhắc!" Khố Lạc rõ ràng không tin, sắc mặt cũng có chút khó coi, hắn cảm thấy Mặc Đà có lẽ có tính toán khác, nói không chừng sẽ xuống tay với Phiêu Miểu Các, trong lòng dần dần có chút bực tức.

"Thật sự không ở chỗ ta, ngươi không nên nghe Mộc Tuân nói lung tung." Mặc Đà sắc mặt cũng khó coi, trong lòng buồn bực, giọng nói cũng không khách khí: "Khố Lạc tiên sinh mời trở về đi, ta còn muốn lo liệu cho Võ Đấu Hội, tiễn khách."

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Nửa đêm, Khố Lạc trở về Phiêu Miểu Các, nói lại lời của Mặc Đà không sai một chữ cho Hạ Tâm Nghiên.

"Bảo đồ tổng cộng hai phần, một phần ở trong tay ta, Mặc gia không hợp lại hiển nhiên chính là có ý niệm muốn độc chiếm 'Thiên Môn', xem ra không được bao lâu Mặc gia sẽ có hành động." Hạ Tâm Nghiên con ngươi hơi chút băng hàn, hờ hững nói: "Ta chờ Mặc gia đến cướp, không cho bọn chúng biết tay, bọn chúng là sẽ không an an phận hợp tác với chúng ta."

"Tiểu thư, muốn chúng ta đi cướp một phần tàn đồ kia của Mặc gia hay không?" Phía sau Hạ Tâm Nghiên, một gã cự hán quát trầm.

Một luồng khí sắc bén nồng đậm, chợt từ trên người phía sau tràn ra, làm Khố Lạc hoảng sợ.

"Quên đi, dù sao nơi này không phải là địa bàn chúng ta, vẫn cứ tuân theo quy cũ thì hơn, nếu dẫn đến ngũ đại thế gia liên thủ thì có chút phiền toái. Nhưng mà, chờ Tu La vương Tiêu Hàn Y đến, nếu Mặc gia không thức thời, vậy có thể áp dụng chút thủ đoạn mạnh." Hạ Tâm Nghiên thản nhiên nói.

"Vâng." Cự hán gật đầu, không hề nói thêm gì nữa.

"Được rồi, Khố Lạc ngươi đi làm chuyện của ngươi đi, ngươi có thể lặng lẽ thả ra tin tức bảo đồ ở trên người ta, ta sẽ chờ bọn chúng đến cướp." Hạ Tâm Nghiên lạnh nhạt cười, nói: "Sau đó, một phương nào đến cướp bảo đồ, thì một phần bảo đồ khác khẳng định ngay trên tay một phương thế lực đó."

"Thuộc hạ đã biết."

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Đêm khuya, Tả gia.

Hai người Tả Hư cùng Xích Tiêu ở trong mật thất thấp giọng nói chuyện.

"Ảnh Tử đưa về tin, bảo đồ kia cũng không ở trên tay Khố Lạc, mà là ở trên người một tiểu nha đầu Phiêu Miểu Các, nha đầu kia hình như là đột nhiên xuất hiện ra, không biết lai lịch thế nào." Tả Hư nói.

"Chờ một ngày cuối cùng đi, nửa chừng Võ Đấu Hội của ngũ đại thế gia các ngươi, ta sẽ đi Phiêu Miểu Các. Chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, chắc là không có gì vấn đề." Xích Tiêu gật gật đầu, hơi có chút ngượng ngùng, cười khổ nói: "Xuống tay với một tiểu nha đầu, thật là có chút khó chịu, thôi quên đi, sau đó ta sẽ lưu một hai loại bí bảo, xem như là bù lại một chút."

"Vẫn phải cẩn thận một chút, tuyệt đối không thể bại lộ thân phận, rất nhiều người nhìn chằm chằm bảo đồ này, nếu như bị người khác biết là chúng ta đã hạ thủ, có lẽ sẽ rất phiền toái."

"Ừm, trong lòng ta hiểu rõ."

... ... ... ... ... ... ... ... ... ...

Cũng đêm đó, ở bên trong mật thất của ngũ đại gia tộc, rất nhiều người đều đang thấp giọng thảo luận chuyện xảy ra ban ngày.

Bên trong mật thất Thạch gia. TruyenHD

Thạch Kiên cầm một phong thư, khóe miệng hàm chứa vẻ tươi cười kỳ dị, nói với Hàn Phong bên cạnh: "Mộc Tuân thật đúng là lợi hại, mới một ngày đã đưa thư tới, ha ha, Mộc Tuân sẽ xuống tay với Mặc gia, chúng ta cho dù là không thể trắng trợn hỗ trợ, cũng phải âm thầm dốc sức tạo thuận lợi cho Mộc Tuân."

"Mộc Tuân chuẩn bị làm thế nào?"

"Hắn muốn bắt vài nhân vật mấu chốt của Mặc gia, lấy những người đó uy hϊếp Mặc Đà, ha ha, mấy người đó cũng đang là cái đinh trong mắt chúng ta." Thạch Kiên tâm tình vui sướиɠ, nói: "Tên điên, ngươi phái người thăm dò kỹ tung tích mấy người đó, sau đó đưa hành tung gần đây của bọn chúng cho Mộc Tuân, ha ha, ta rất muốn nhìn xem đến lúc đó Mặc Đà ứng phó thế nào."

Một phần bảo đồ kia đến từ trên người Tạp Lỗ, đang đặt ở trên ngực hắn, cho dù là đánh chết Mặc Đà, khẳng định Mặc Đà không thể lấy ra, vài nhân vật mấu chốt này của Mặc gia, hiển nhiên là chắc chắn phải chết.

Thạch Kiên nghĩ đến bộ dáng Mặc Đà nổi trận lôi đình, cả người lập tức thoải mái, lại cười nói: "Tên điên, đi mang một vò rượu đến, ta muốn uống vài chén."

"Gia chủ, rượu ngon trong nhà đều bị Nham thiếu gia lén lút uống hết, hiện tại còn lại đều là Thiêu đao tử." Hàn Phong cúi đầu, khóe miệng vụиɠ ŧяộʍ run rẩy một chút, trong mắt hiện lên ý cười.

"Cái thằng ranh con kia!" Thạch Kiên vỗ tay vịn, cười mắng: "Xú tiểu tử này thật đúng là gan lớn, thế mà ngay cả rượu của ta cũng dám uống trộm, tiểu hỗn đản này nếu không ở trên Võ Đấu Hội làm nở mặt ta, ta nhất định sẽ lột da hắn."

"Với Thạch Hóa Võ Hồn giai đoạn thứ hai của Nham thiếu gia, Võ Giả cảnh giới Tiên Thiên không có khả năng phá trạng thái thạch hóa của hắn, đối chiến Võ Giả cảnh giới Tiên Thiên, Nham thiếu gia... đã như là gian lận. Thắng rất thoải mái!"

"Điều này cũng đúng." Thạch Kiên tâm tình vui sướиɠ, cười ha ha nói.

...