Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sát Thần Lệnh

Chương 9: Trêu Tức.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi hai người thả sào tre, thì nó vẫn cắm ở cuối đuôi thuyền, nhưng bây giờ cho tiền lão Minh cũng chẳng dám qua đấy. Lão Minh sợ đến mức bám cả vào người ông Tuấn, miệng vẫn liên hồi không ngừng:

- Bỏ mẹ rồi ông Tuấn ơi, bọn nó chặn thuyền rồi, tổ cha con cá om dưa, nó bỏ bạn mà chạy, làm sao đây? Làm sao đây?

Ông Tuấn cũng bị rối, chỉ biết đưa ánh mắt sợ hãi mà nhìn quanh mặt hồ, đột nhiên những cái đầu ở quanh đám bèo và lau sậy lại trồi lên, rồi chúng dần dần di chuyển về nơi này, lão Minh sợ quá nắm người ông Tuấn mà lắc lên lắc xuống, miệng gào lên:

- Con bà nó, đầu người biết bơi, đầu người biết bơi,....

Bị lắc cho chóng hết cả mặt, ông Tuấn giữ chặt tay lão, rồi kéo lên phía đầu thuyền, nơi mà có ánh đèn dầu vẫn đang leo lét lúc tỏ lúc tường. Đám đầu người , hai con mắt thì trên mặt nước, còn phần còn lại của chúng vẫn chìm sâu trong dòng nước đen, chậm rãi từ từ mà tiến về nơi đây. Nhưng kì lạ thay, chúng chỉ tiến đến cách thuyền khoảng ba mét thì đồng loạt dừng lại, như chúng kiêng kỵ điều gì đó. Ông Tuấn và lão Minh mặt xanh mét mà nhìn đám đầu người đang bao vây thuyền, nhưng đợi một hồi lâu không thấy chúng tiến tới lật thuyền, thì cả hai dần bình tĩnh lại, lão Minh mắt vẫn liếc về đám đầu người quay sang ông Tuấn thì thầm:

- Sao bọn nó không tiến tới nữa vậy?

Ông Tuấn trán nhăn lại, suy nghĩ, hình như hồi này trước khi rời đi, thầy Đế có để lại một đồ vật gì đó, ngặt trời tối quá, nhìn không rõ, bèn đáp lại:

- Hình như thầy Đế đã trấn yểm thuyền, khiến bọn nó không lại gần được.

Lão Minh nghe được, mặt mày vui vẻ, miệng lão nở ra một nụ cười rất tươi, gật gù cái đầu nói:

- Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy,..

Nhìn bộ dáng của lão bây giờ cực kỳ vô sỉ, khiến ông Tuấn xúc động muốn đạp cho lão mấy cái. Lão Minh cúi xuống sàn thuyền, lôi lên một cái điếu cày, quay sang hỏi ông Tuấn:

- Này, ông hút không?

Ông Tuấn cười khổ lắc đầu hỏi lão:

- Thế bây giờ không sợ nữa à? Bọn nó vẫn đang vây thuyền đấy.

Lão Minh cười khinh khỉnh, quay sang phia đám đầu người, vẫn đang chằm chằm nhìn lên thuyền mà cất giọng:



- Này đằng ấy, làm bi thuốc lào không? Sướиɠ lắm? Phê lắm?

Rồi lại quay về phía ông Tuấn đáp:

- Sợ? Ông nói buồn cười thế ông Tuấn?Minh tôi sống bao nhiêu năm nay, chưa hề biết sợ thứ gì?

Đoạn lão khề khà, lấy trong cạp quần ra cái bật lửa, bắt đầu châm lửa hút thuốc, lão kéo rất vang, rồi ngửa cổ lên trời mà nhả khói. Rồi lại tiếp tục quay sang phía đám đầu người mà tiếp tục lên tiếng trêu tức:

- Này, tôi hỏi hí không phải chứ? Đằng ấy ở dưới đấy mà không lạnh à? Lên đây chơi này,..

Lão không nói thì thôi, vừa xong thì đám đầu người lặn hết xuống đáy sông. Thấy thế lão vỗ đùi đen đen, cười to, đưa cái ống điếu qua cho ông Tuấn, nói nhanh:

- Nào nào, hút đi, mẹ, thầy Đế trấn thuyền rồi, sợ chó gì? Kệ mẹ lũ quái thai đấy,..

Thấy lão nói cũng đúng, ông Tuấn bớt lo, nhận lấy cái điếu trong tay lão, đang định châm lửa hút, thì ông Tuấn vội vã ngồi phắt dậy, cầm cái ống điếu trong tay mà nện thẳng ra phía sau lưng lão Minh. Chỉ nghe một tiếng bịch rất lớn, sau đó là tiếng hét vô cùng thảm thiết vang lên, lão Minh sợ hãi nhảy xồ về phía trước, quay người ra sau nhìn xem, thì thấy nguyên một đám tóc dài vừa bò lên thuyền. Miệng lão lắp bắp:

- Con mẹ nó, lại thứ khỉ gió gì thế? Tóc, tóc đứa nào mà dài như thế?

Đám tóc sau khi bị đập, thì bốc khói đen rồi thu lại xuống nước.Ông Tuấn nét mặt rất căng thẳng không đáp lời lão Minh, nhìn quanh khắp thuyền, xem còn đám nào như vậy không? Khi xác nhận không còn thứ gì nữa, ông mới thở phào, tức giận mắng lão Minh:

- Lão khỉ gió, trêu bọn nó làm gì, bọn nó không lên được, thì bọn nó vẫn có nhiều cách khác nhau để mà tóm lão xuống đấy, đừng có đùa trong lúc dầu sôi lửa bỏng này,.. À, mà chân lão dẫm vào cái gì thế? Sao nát bét ra thế kia?

Lão Minh cũng ngần người mà nhìn xuống, ông Tuấn đang định mở đèn pin xem thử, nhưng chưa kịp hành động gì, thì con thuyền bỗng rung lắc dữ dội. Cả hai người hoảng sợ nhìn xung quanh, chỉ thấy ở hai phía mạn thuyền, từng đôi tay đen như than, đang thò lên, chúng quơ quơ trong không khí như muốn tóm ai đó. Ông Tuấn chỉ kịp quát:

- Tổ cha nhà lão, lão dẫm vào thứ thầy Đế để lại rồi...

Chưa kịp nói thêm lời nào, thì cái thuyền lắc lư chao đảo ngày một nhanh, mọi việc diễn ra quá điên cuồng, chỉ nghe đánh ùm một cái. Con thuyền đang chở hai người , bị đám bàn tay lật ngang. Cả lão Minh và ông Tuấn đều bị rơi xuống nước. Đèn dầu trên mũi thuyền bị ngấm nước, tắt cái rụp. Ánh sáng duy nhất biến mất. Cả hố bom lại chìm vào trong màn đêm u tối.
« Chương TrướcChương Tiếp »