- 🏠 Home
- Linh Dị
- Việt Nam
- Sát Thần Lệnh
- Chương 47: Người Ôm Cây Chuối.
Sát Thần Lệnh
Chương 47: Người Ôm Cây Chuối.
Cứ thế đôi mắt màu máu đó nó di chuyển chậm dần, từ phía giữa ao, ánh sáng quái dị lập là lập lòe trong đêm, tiến về phía bờ ao. Chỉ nghe ào một cái, nó từ dưới ao đi lên, bóng hình cao lêu nghêu, sau đó nó chậm rãi đi về phía sau ngôi đình, mặc kệ từng giọt nước trên người vẫn đang tong tỏng nhỏ xuống nền đất, đến khi thân ảnh của nó hòa vào trong màn đêm đen đặc. Lại nói về những người ngủ tại đình đêm nay, bác Mộc do ban ngày chạy ngược chạy xuôi, cả cơ thể rệu rã, cộng thêm cũng là người có tuổi, vừa đặt lưng xuống chăn, là đã lăn ra ngủ khì, ngáy o o. Ông Tuấn mấy ngày nay quá mệt mỏi vì những chuyện ma quái trong làng, ông bị mất ngủ, bình thường ông sẽ chỉ chợp lúc một lát, sau đó thức dậy trăn trở mọi thứ cho đến khi gà gáy, nhưng chẳng hiểu sao đêm nay khi ông vừa ngả người xuống, thì đã cảm thấy toàn thân như rã rời, đầu óc mỏi mệt, cơn buồn ngủ ập đến khiến ông không thể nào cưỡng lại nổi, cố gắng mở mắt vài lần nhưng không được, hai mí mắt như đeo chì, dần dần ông cũng chìm vào trong cơn mơ lúc nào mà không hay. Ông nào biết, ở phía bên ngoài cánh cửa, có một đôi mắt đỏ lòm, đang nhìn xuyên qua các khe hở, miệng nó đang dán chặt vào khe của, thổi từng luồng khí trắng vào trong, khi thấy tiếng thở đều đặn từ nơi ông Tuấn và bác Mộc vang lên đều đều, nó mới ngừng thổi khí, miệng ngoác ra cười đắc ý. Lại nói về đoàn hát, được bác Mộc sắp xếp cho chỗ nghỉ ngơi ở phòng khách phía sau đình, họ cũng nhanh chóng sắp xếp lại đồ đạc, rồi tìm chỗ mà đặt lưng sau một ngày mệt mỏi, cả phòng chỉ có một cái giường duy nhất, tất nhiên người được ngủ ở đấy là cô Lam, còn cánh đàn ông con trai đều chải chăn chiếu dưới đất mà nằm chung với nhau bên đình. Sau khi tắt đèn được gần nửa tiếng, tiếng ngáy, tiếng thở phì phò đều đều vang lên, tất cả mọi người trong đình gần như đều chìm vào trong cơn mộng mị. Chỉ trừ có một người duy nhất, đó là cô Lam. Cô vẫn trở mình, lăn qua lăn lại trên chiếc giường gỗ, khiến nó vang lên từng tiếng ken két. Chẳng hiểu sao kể từ khi đặt chân tới mảnh đất này, thì trong lòng cô bỗng dâng lên một cảm giác bất an đến kì lạ, cô có cảm tưởng dường như lúc nào cũng có một ai đó trong góc tối, dõi mắt nhìn theo cô, khiến cô nổi da gà, nhưng khi cố tìm kiếm rốt cuộc ai đang âm thầm theo dõi mình ở xung quanh thì lại chẳng thấy ai, ban đầu cô nghĩ rằng do mình đi đường xa mệt mỏi, thần hồn nát thần tính, hoặc giả như đám trai làng này chòng ghẹo cô, vì thế nên trong lòng cô mới phát sinh cảm giác đó, nhưng bây giờ cô nhận ra được mọi chuyện không đơn giản như cô nghĩ. Bởi vì hiện tại ngay lúc này cô cũng có cảm giác đấy, hiện giờ đã là nửa đêm, cô đang ở trong một căn phòng kín, phía gian ngoài là đình làng, nơi có đám đàn ông đang ngủ, vậy kẻ theo dõi cô có thể là ai được cơ chứ? Cứ như thế khi mọi người đi ngủ được hơn một tiếng đồng hồ mà cô Lam vẫn thao thức, nhưng vận rủi vẫn đeo bám lấy cô không buông, cô Lam cảm thấy hiện giờ mình muốn đi vệ sinh, nhưng đang là nửa đêm, trời tối om như mực, mà trong đình đâu có thiết kế một cái nhà vệ sinh đâu, đây là chỗ tôn nghiêm, làm sao mà có thể xây dựng một công trình xú uế như vậy được. Khẽ cắn răng nín nhịn, nhưng càng nín, càng khó chịu thì lại không ngủ được, mà không ngủ được thì lại càng buồn đi, cuối cùng sau khi vật vã thêm gần nửa tiếng đồng hồ nữa, đến mức không thể nào nhịn nổi , nếu cô không giải quyết ngay thì ắt hẳn cô sẽ làm ướt giường mất. Ngồi dậy, dùng chân khua loạn để tìm đôi dép, cô đi dần ra bên ngoài chính điện, tiếng ngáy, tiếng thở phì phò vẫn vang lên đều đều trong không gian, mọi người đã ngủ say, cô Lam cũng không dám đánh động bọn họ dậy, gì chứ bây giờ mình lớn rồi, gọi người khác dậy dẫn đi vệ sinh, thì ngại chết, đó là điều mà cô đang suy nghĩ trong đầu. Sau đó cô Lam bước đi nhẹ nhàng nhất có thể, tránh làm kinh động đến mọi người, ra đến cửa đình, cô mở nhẹ cửa ra, chỉ nghe tiếng cửa gỗ lâu năm vang lên kèn kẹt, một cơn gió lạnh thổi thốc vào mặt cô, khiến cơn buồn ngủ dịu dần đi, cô Lam bước ra ngoài sân đình đồng thời khép cửa lại như cũ. Ngoài trời tối đen như mực, cô chỉ có thể lờ mờ trông thấy cảnh vật xung quanh, từng gốc cây, từng ngọn cỏ đứng im lìm, lâu lâu có vài đợt gió thổi qua, khiến bọn chúng lại bắt đầu nhảy múa. Cô Lam quan sát kỹ mọi thứ xung quanh. Cô đang tìm một nơi để giải quyết nỗi buồn, tìm quanh quất một hồi, cuối cùng cô Lam cũng tìm được chỗ cần thiết. Đó là cái mảnh vườn nhỏ sau đình, nằm sát bên bờ ao, xác định được nơi đó, cô Lam cố gắng bước thật nhanh, đi vệ sinh nhanh nhất có thể, bời vì cô đang rất sợ hãi, chẳng hiểu sao khi cô bước ra ngoài cửa đình thì cái cảm giác bị người khác chằm chằm nhìn vào người lại vô cùng rõ ràng, khiến da gà da vị của cô nổi lên từng hồi. Đặt chân lên được mảnh vườn, cô Lam cố tìm một góc khuất, bởi cho dù là ban đêm, nhưng nhỡ có ai thức dậy đi vệ sinh hoặc có người nào đó đi ngang thì sao. Cô nhìn ngắm một hồi, khu vườn của đình trồng rất nhiều loại cây, nhưng không có cây lớn, chỉ có duy nhất một bụi chuối to, nằm ẩn trong góc vườn. Đây rồi, cuối cùng cô cũng tìm ra nơi đó. Chậm rãi gạt các bụi cỏ ra, cô từ từ bước sâu vào bên trong. Tới nơi cô tụt quần, ngồi ngay xuống, người vẫn run lẩy bẩy vì lạnh vì sợ, mắt vẫn mở căng ra mà nhìn xung quanh. Chưa đầy một phút đồng hồ, cô đã xong việc, chuẩn bị kéo lại quần trở lại đình thì đột nhiên, có một cơn gió lớn, thổi thốc từ dưới ao Nghè về phía bụi chuối, khiến cả bụi rung lên bần bật, lá chuối khô cọ vào nhau nghe xoàn xoạt, mạnh đến mức khiến cô Lành tí thì ngã ngửa ra đất, cô phải thò tay về sau, bấu víu vào một thân cây chuối gần đấy, đang chẳng hiểu rõ vì sao lại có cơn gió lạ đến thế, thì lúc này từ nơi tay cô, bỗng truyền đến một cảm giác vô cùng kỳ lạ. Sao cái thân cây chuối này nó bé thế, mà không đúng, cây chuối sao bé thế này, lại ươn ướt nữa, giống như tay mình cầm vào quần áo ướt hơn. Cô Lành run run quay lại phía sau thì cô thét lên một tiếng kinh hoàng. Bởi vốn dĩ thứ cô bám vào đâu phải thân cây chuối, mà đó là chân người, chẳng biết tự bao giờ đã có một người, ẩn nấp phía sau cây chuối, người đó hai tay hai chân đang ôm lấy thân chuối, đầu người đó đang ở trên gần ngọn cây,hắn thò cổ dài ra, cúi mặt xuống nhìn cô, ở phía trên khuôn mặt, đôi mắt đỏ lòm, miệng đang ngoác ra cười quái dị. Sau đó bằng một cái giọng lạnh như băng, nó cất tiếng cười:
- Hí, hí,hí Bị mày phát hiện rồi, hí hí hí.
Thấy hình ảnh đáng sợ như vậy, một cô gái mới lớn như cô Lành làm sao có thể chịu nổi. Chỉ thấy dường như bị kí©h thí©ɧ tinh thần quá mức. Cô Lành ngay lập gục xuống, cả người mềm nhũn. Bất tỉnh nhân sự.
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Việt Nam
- Sát Thần Lệnh
- Chương 47: Người Ôm Cây Chuối.