Chương 45: Không Thấy Bóng Dáng.

Đêm hôm ấy, cả cái làng quê yên bình như dậy sóng. Tiếng chân huỳnh huỵch, tiếng người này gọi người kia í ới, đèn pin ,gậy gộc, dây thừng, đủ cả. Ông Tuấn vừa đưa ra mệnh lệnh cho ông Bình, chưa đầy ba mươi phút sau đã ngót nghét gần năm mươi người đàn ông tụ tập trước sân nhà ông Tuấn, vì không đủ chỗ, họ còn đứng cả ra ngoài cổng. Ông Tuấn hai mắt sáng quắc, đứng trước một cái bàn gỗ mà bác Mộc kê tạm ở hiên nhà. Thấy mọi người tập trung đã tương đối, ông Tuấn trầm giọng, dùng tay vỗ bàn đánh rầm một cái, gằn giọng quát lên:

- Yên lặng.

Sau khi thấy mọi người xì xào bàn tán, ông Tuấn mới trầm giọng bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện đã xảy ra ở nhà Huy Vu, anh Kỳ và anh Sử bị truy sát cho mọi người nghe, cuối cùng ông Tuấn tuyên bố:

- Cái thứ ma quỷ này nó ẩn nấp ở làng ta không phải là ngày một, ngày hai, có lẽ đã từ lâu rồi,bốn mạng người đã chết trong tay bọn chúng. Nay bọn nó còn cả gan điều khiển người khác cầm dao gϊếŧ người. Ngày hôm nay may có tôi với thằng Mộc chạy ra kịp, cứu được thằng cu Kỳ và thằng cu Sử. Vậy nếu không có chúng tôi thì sao ? Có phải ngày mai làng ta lại có thêm hai cái xác đúng không? Mối hận này tôi nuốt không trôi? Mọi người cũng nhịn không nổi? Bởi nếu không trừ được chúng ngay, chúng sẽ lại tiếp tục tác oai tác quái, rồi chính gia đình, người thân của mọi người cũng sẽ miếng ngồi ngon trước mắt lũ súc sinh này. Do vậy, ngày hôm nay tôi làm phiền bà con cô bác tụ tập ở đây, chính là đi trừ đi cái họa này. Không biết ý của những người khác ra sao, chứ Tuấn tôi tuyên bố...

Nói đến đây ông Tuấn đưa tay ra sau lưng, rút ra cây lưỡi lê sáng choang. Dùng sức bổ thẳng cây lưỡi lê xuống cái bàn gỗ, chỉ nghe một tiếng phập, lưỡi lê xuyên thẳng qua bàn, găm cứng ở trên đó. Ông Tuấn hai mắt vằn lên từng tia máu:

- Nếu tôi không trừ được cái nạn này cho làng. Tôi lấy cái chết để tạ tội với bà con. Chính vì vậy, tôi cần bà con giúp sức. Tôi mong mọi người hiểu cho cái lòng của Tuấn tôi.

Mọi người nghe ông Tuấn nói vậy, ai cũng cảm thấy vô cùng kích động, rầm rầm nói với theo:

- Đúng, ông Tuấn nói đúng, cả làng chúng ta vài trăm người, không lẽ lại sợ thứ ma quỷ nhãi nhép đó,..

- Tôi theo ông, ông Tuấn



- Ông không phải thề thốt gì cả, tôi luôn tin tưởng ông.

- Chú cho bọn cháu một suất, lùng sục bọn nó, cháu sẽ đập bọn nó nhừ xương.

- Đánh chết mẹ nó đi, đúng rồi ông Tuấn, tôi theo ông.

Mọi người đều rần rần hưởng ứng lời ông nói, lúc này ông Tuấn mới gật đầu, đưa hai tay sang ngang, vẫy vẫy, ra hiệu cho mọi người im lặng. Sau đó ông bắt đầu cất lời:

- Mục tiêu của đêm nay là truy lùng cái xác của thằng Huy Vu và bà Năm Thọt. Đối với thằng Huy Vu, nếu mọi người bắt gặp, xuống tay ngay, không cần phải cả nể tình nghĩa gì hết, bởi vì nó đã chết rồi, nó không phải thằng Huy điên mà mọi người từng biết đâu, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình, gặp lập tức hạ sát cho tôi. Còn riêng đối với bà Năm Thọt, tuy bị thứ gì đó nó bám lên người, gây nguy hiểm cho người khác, nhưng dẫu gì vẫn là người sống, cho nên không lâm vào tình huống xấu nhất, tôi mong mọi người đừng xuống tay, khống chế được bà ta là tốt nhất. Lời cần nói tôi cũng đã nói hết. Bây giờ tất cả tản ra, truy tìm bọn chúng. Đêm nay dù tôi có phải lật tung cả cái làng này lên tôi cũng phải tìm cho ra được bọn nó, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Tất cả di chuyển.

Nói đến đây ông Tuấn rút cây lưỡi lê ra, giắt ở bao da ngang hông, tay cầm thất khúc gậy, sau đó cùng bác Mộc bắt đầu rời đi. Tất cả năm mươi người đang đứng ở sân nhà cũng đồng loạt chia ra mọi ngả đường. Đêm hôm ấy quả thật là gà bay chó sủa, từng bụi cây, từng ngọn cỏ,từng căn nhà của ngôi làng này đều được rà soát cực kỳ kỹ lưỡng, riêng ông Tuấn,bác Mộc và ông Bình thì tiến thẳng về ngôi nhà của Huy Vu. Khi cả ba đến nơi thì không thấy bóng dáng của hắn và bà Năm Thọt đâu cả, trên nền đất chỉ còn vương vãi lại vài đoạn dây thừng, vết máu khô, bốn cây nến ở góc tường đã bị tắt rụi. Bác Mộc cẩn thận thu lại bốn cây nến, còn ông Tuấn thì mở đèn pin, chậm rãi kiểm tra từng chi tiết nhỏ ở trong phòng, thử xem liệu có phát hiện được gì không, ông Bình thì đứng ở trước cửa nhà canh chừng, đề phòng bọn nó đánh lén. Sau một hồi thì ba người tụ lại ở một chỗ, cả ba thảo luận với nhau, đều không phát hiện ra được manh mối gì. Sợ mình tìm sót, để cẩn thận hơn ông Tuấn còn ra ngoài vườn, dùng đèn pin mà soi từng ngọn cây một, thử xem bọn chúng có trốn trên đấy không. Khi chắc chắn không có gì bất thường, cả ba mới rời khỏi nhà Huy Vu, tiếp tục lục soát ở nơi khác. Điều kỳ lạ thay là năm mươi người tìm từ lúc nửa đêm cho đến khi rạng sáng mà không phát hiện được ra manh mối nào, dường như cái lũ ma quỷ kia đã hoàn toàn biến mất hoặc giả như chúng hiểu được dân làng đã thực sự đoàn kết lại với nhau, người đông thế mạnh, chúng đã lẩn trốn. Đến khi trời đã hửng đông, sáng rõ mặt người, tất cả mới ngưng lại việc tìm kiếm, một lần nữa tụ tập với nhau. Tất cả các nhóm chia nhau ra đều không phát hiện được tung tích của hai người kia. Ai cũng mệt mỏi, bơ phờ, không còn cách nào khác, ông Tuấn đành bảo ông Bình cho mọi người ra về, nghỉ ngơi dưỡng sức. Đến đầu giờ chiều, mọi người lại một lần nữa tụ họp với nhau, rồi lại chia ra tìm kiếm lần hai, nhưng kết quả vẫn là không phát hiện manh mối gì. Ông Tuấn vẫn không bỏ cuộc, ông dám chắc chắn một điều, hai người đó vẫn chỉ loanh quanh ở trong khu vực làng mình thôi, họ không thể nào bỏ trốn sang làng khác được, vốn dĩ cửa âm của làng khác được trấn giữ bởi thành hoàng làng đó. Nhưng bây giờ bà Năm và thằng Huy đang ẩn nấp ở đâu thì ông không tài nào nghĩ ra nổi. Đến cả ao Nghè ông cũng lùng sục không dưới mười lần, ấy vậy mà vẫn không tìm được bất cứ thông tin nào về hai người kia, dù là nhỏ nhất. Liên tiếp ba ngày trôi qua, ngày nào cũng thế, ông Bình cũng cho người lục soát từng ngôi nhà một trong làng, đến khi tìm đến mức không thể nghĩ ra được còn chỗ nào chưa tìm kiếm nữa, ông Bình đành báo cáo chuyện này cho ông Tuấn biết. Cuối cùng, để tránh gây hoang mang, ảnh hưởng đến cuộc sống của mọi người thêm nữa, mặc dù không muốn, nhưng ông Tuấn cũng đành đồng ý việc ngừng truy tìm. Chiều hôm đấy, đang trầm tư ngồi ở bàn nước thì bác Mộc đạp xe qua, thấy vẻ mặt ông không vui, bác đành mở lời khuyên giải:

- Chú đừng buồn phiền nữa chú, chắc bọn nó trốn đi đâu đó rồi, không dám về làng nữa.

Nhưng ông Tuấn lắc đầu nguầy nguậy, nói phán đoán của mình cho bác Mộc, ắt hẳn hai người đó còn ở trong làng, có cái họ đang âm thầm ẩn nấp ở đâu thì không ai rõ mà thôi và đó cũng là điều mà ông Tuấn lo nhất. Thà họ dám ra đối chiến một trận sống chết, chứ bà Năm và thằng Huy như hai con rắn độc, âm thầm ẩn nấp ở đâu đó, chỉ chờ người ta lộ ra sơ hở, chắc chắn sẽ nhào ra mà cắn cho bằng chết.