Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sát Thần Lệnh

Chương 39: Bóng Người Trước Hiên Nhà.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong lúc hai con người đang sợ hãi, ánh mắt chằm chằm nhìn qua khoảng trống cửa ra vào, đột nhiên ở trong phòng vang lên tiếng động bình bịch rất lớn, khiến anh Kỳ và anh Sử giật nảy người. Bọn họ vội vã quay đầu lại nhìn vào trong phòng. Chỉ thấy trên chiếc giường ọp ẹp cũ kĩ kia đã không thấy thi thể của Huy Vu đâu. Anh Sử sợ quá ôm chầm lấy người anh Kỳ, giấu đầu sau lưng, không dám nhìn phía trước, tay run run chỉ lên cái giường, miệng lắp bắp run sợ:

- Ối mẹ ơi, xác chết sống dậy, xác chết sống dậy Kỳ ơi,...

Anh Kỳ cũng sợ lắm, nhưng bây giờ cũng không thể chạy ra bên ngoài được, cái thứ vừa nãy nó kêu cứu vẫn còn lảng vảng ở đâu đó trong bóng tối, giờ mà chạy ra thì chẳng khác gì đưa dê vào miệng cọp, anh Kỳ cố gắng hít sâu vài hơi, người tuy vẫn run lên từng hồi, nhưng tinh thần vẫn còn minh mẫn, anh chăm chú quan sát mọi thứ, đến khi ánh mắt lia xuống mặt đất, anh mới nhận ra không phải là xác chết của Huy Vu bật dậy, mà chẳng hiểu rõ tại sao thi thể của gã lại lăn xuống đất. Anh Kỳ vỗ vai anh Sử, nói nhanh:

- Không, không phải cái xác nó bật dậy anh ơi, mà nó bị rơi xuống đất, đừng sợ, không phải sợ đâu anh.

Nghe được lời anh Kỳ nói vậy, anh Sử mới bình tĩnh lại được một chút, từ sau lưng anh Kỳ thò đầu ra nhìn về bên ấy, nhưng anh lại thụt nhanh về, miệng kêu gào không ngừng:

- Mày nói chuyện buồn cười thế thằng này, nó đéo bật dậy vậy sao nó lăn được xuống dưới giường hả? Nó phải cử động thì nó mới rơi xuống dưới đất chứ? Vừa nãy mày còn bảo nghe tiếng người ta nghiến răng còn gì?

Anh Kỳ nghĩ một hồi, nghĩ lời anh Sử nói cũng có lý, nhưng nếu bây giờ anh đồng tình với anh Sử, chỉ sợ anh ấy sợ quá, bỏ chạy mất, bắt buộc phải phản bác lời anh Sử, nghĩ là làm, anh Kỳ mở miệng ngay:

- Không thể nào anh ạ, tay chân thằng Huy Vu bị trói chặt, xác nó lại chết cứng, nằm thẳng như pho tượng thế kia, cựa quậy thế chó nào được, chắc là do hồi nãy em đập đầu vào thành giường, làm cái xác nó bị di chuyển thôi.

Anh Sử tay vẫn bám chặt vào người anh Kỳ, hỏi lại lần nữa cho chắc:

- Thật không? Chú mày đừng lừa anh đấy.

Biết mình đã trấn an được anh Sử, anh Kỳ đáp luôn:

- Thật, nãy em đầu em đập mạnh thế còn gì? Anh lại chẳng còn phải chạy ra đỡ em hay sao?

Lúc này anh Sử mới thực sự lấy lại được bình tĩnh, thả tay khỏi người anh Kỳ, lùi lại cách xa cái xác Huy Vu vài bước, miệng lại bắt đầu chửi tục:

- Tiên sư cha thằng Huy Vu nhớ, chết rồi còn dọa người khác, biết thế đợt trước ông tổ chức lễ ăn mừng cho thằng cu Hanh, ông đếch cho mày rượu thịt rồi..



Còn định chửi thêm vài câu cho bõ tức nhưng anh Kỳ đã ngắt lời:

- Kìa anh, nó chết thì cũng đã chết rồi, đừng chửi nó nữa, tội nghiệp, ...

Bị anh Kỳ nhắc nhở, anh Sử mới chịu thôi, nhưng vẫn bực dọc, anh đi nhanh về phía đám rơm, ngồi phịch xuống, miệng hừ hừ. Anh Kỳ thấy thế cười khổ, nói vội:

- Ơ anh, thế không bê xác nó lại trên giường à?

Anh Sử lắc đầu nguầy nguậy, từ chối ngay:

- Mày đi mà bế, cho tiền tao cũng đéo dám lại đó đâu, ghê bỏ mẹ, để kệ nó đi,..

Anh Kỳ ngao ngán thở dài, mắt nhìn về phía thi thể của Huy Vu, kể cũng tội thật,nhưng một mình anh thì cũng không tài nào vác nổi cái xác của gã trở lại giường, vả lại chẳng hiểu tại sao, anh cứ có linh tính rằng cái xác ấy nó là đồ vật còn sống, rợn người, anh Kỳ cũng đành quay trở lại đám rơm, ngồi xuống, ánh mắt vẫn tập trung quan sát thi thể của nó. Lúc này anh Sử lại thò tay vào túi áo khoác, lấy ra gói thuốc, châm lửa hút thuốc cho đỡ sợ, anh đưa cho anh Kỳ một điếu, anh Kỳ cũng nhận lấy, vừa hút vừa trầm tư suy nghĩ những chuyện kì lạ đã diễn ra từ nãy đến giờ, liệu có phải thằng Huy Vu nó sống lại hay không? Rõ ràng bác Mộc đã bảo là chỉ cần đốt nến ở bốn góc phòng thì sẽ không có thứ âm tà nào vào được bên trong cơ mà? Vậy thì cái tiếng nghiến răng kèn kẹt, cái chân cựa quậy thì phải giải thích ra sao đây? Không tài nào hiểu nổi, đau đầu quá, anh Kỳ đành vứt mọi chuyện ra khỏi óc. Hai người đang phì phèo điếu thuốc thì đột nhiên có tiếng động phát ra từ trong vườn, là tiếng ai đó đang đi ngang qua các bụi cây, soàn soạt soàn soạt. Sợ quá cả hai anh bèn thụt lùi vào bên trong, anh Sử căm tức chửi:

- Bác Mộc đúng là miệng Qụa đen, bảo cái gì mà kiểu gì cũng có thứ nó sẽ cố nhập vào xác thằng Huy, mới đầu tao còn tưởng bác ấy nói đùa dọa hai đứa, ai ngờ bây giờ nó tới thật rồi kìa Kỳ ơi.....

Anh Kỳ tay chân run lẩy bẩy, không đáp lời anh Sử, chỉ tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Tiếng bước chân dẫm lên cỏ vẫn loàn xoạt loàn xoạt không ngưng, dần dần hai người thấy có một bóng đen, đang vén các lùm cỏ cao ngang thân người ra, rồi đi thẳng về phía này. Từ từ cái thân ảnh đấy cũng hiện rõ trước mặt hai người, nó đi đến trước cửa nhà thì dừng lại. Anh Huy và anh Kỳ ngay lập tức rút sâu vào bên trong phòng, không dám ngồi gần cửa nữa, nhờ ánh sáng yếu ớt từ mấy ngọn nến trong phòng, họ nhìn ra khoảng trống cửa ra vào, thì nhìn thấy được nửa thân dưới của nó, phần còn lại tính từ ngang hông đổ lên thì đã bị che phủ bởi tấm chăn. Cái thứ đó chắc là đàn bà, vì nó mặc một chiếc quần hoa màu đỏ sậm, điều đáng sợ nhất là hai tay nó buông thõng, nhưng một bên tay nó đang cầm một con dao chọc tiết lợn, ánh nến chiếu vào hắt ra từng tia sáng trắng đến lạnh cả người. Nó đứng đó một lúc lâu không cử động, trong đây, anh Huy và anh Kỳ không dám thốt ra câu nào, cả hai tự đưa tay lên bịt miệng mình lại, đến cả thở cũng chỉ dám nhè nhẹ, sợ rằng nếu mình gây ra tiếng động mạnh, nó sẽ tung chiếc chăn nhào vào phòng mà xiên chết hai thằng. Rốt cuộc sau một hồi đứng im, thì cái thứ ở ngoài cửa nó bắt đầu cử động, nó từ từ ngồi xổm xuống. Trong suốt quá trình đó, anh Kỳ và anh Sử đều dán chặt mắt vào khoảng trống kia, bởi nó đã chuẩn bị lộ ra khuôn mặt. Anh Kỳ và anh Sử đều nín thở nhìn từng hành động của nó, đến khi khuôn mặt nó hiện rõ mồn một dưới ánh nến. Thì cả hai sợ muốn bật ngửa ra sau, anh Sử nghệt mặt ra không kìm được mà thốt ra lời:

- Gì cơ? Bà Năm Thọt?

Đúng, chính là bà Năm Thọt, từ sau khi gặp hai bóng đen ở nơi để xe Tang trong làng, bà ta đã đi đến đây, chẳng hiểu bà ta đã ăn trộm được từ đâu con dao Bầu, vẫn khuôn mặt như cũ, đôi mắt trắng dã như cái xác thằng Huy Vu, khuôn mặt méo xẹo, cười hềnh hệch, đầu tóc bù xù:

- Hí hí hí, tao đến thăm chúng mày đây,....

Đoạn bà ta cầm con dao trong tay chém loạn xà ngầu trong không khí, chỉ nghe tiếng xoèn xoẹt vù vù, rồi bà ta đưa lưỡi dao lên miệng mà liếʍ một cái, nước dãi chảy ra đầy cằm. Nhưng bà Năm không lao vào bên trong ngay. Mà mũi bà ta hít hít vài lần, sau đó dán ánh mắt xuống dưới đất như đang tìm kiếm thứ gì đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »