Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sát Thần Lệnh

Chương 155: Tứ Hồn Mê Tâm Trận.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thầy Long nét mặt vô cùng sầu khổ, con mẹ nó lần này lão Qủy chơi thật rồi, lưỡi kiếm thanh Thuận Thiên tỏa ra ánh sáng màu xanh trời nhàn nhạt như thế kia, chứng tỏ lão Qủy đã vận pháp lực vào nó rất nhiều, nếu tiếp tục đỡ đòn thế này theo cách thông thường, chắc chắn thầy Long sẽ bị trọng thương. Không còn cách nào khác, thầy Long dậm mạnh chân xuống đất, miệng hô lớn:

- Vạn Kiếp Tông Bi Bí thuật, Hóa Long, Hóa.

Cả người thầy bừng cháy ngọn lửa sắc hoàng kim, đoạn thầy cũng múa kiếm lao về lão Qủy Nhân, hai đại tổ sư của tộc Trần và nhà Lê giao chiến với nhau, mức độ ác liệt không cần phải kể thêm nữa, âm thanh đùng đoàng vang vọng liên tục phát ra, màu xanh màu vàng đan xen trong không khí, vốn mặt nước của huyết trì luôn phẳng lặng, bị trận chiến ảnh hưởng, từng con sóng lớn bắt đầu xuất hiện. Không biết lần thứ bao nhiêu hai thanh thần kiếm va chạm vào nhau, lần này thầy Long dùng bàn chân mình đạp lên mũi chân của lão Qủy, tạm thời ngăn cản bộ pháp di chuyển của lão. Thầy hướng thẳng mặt của lão Qủy gầm lên:

- Qủy Nhân tỉnh lại, lão điên à? Sao lại tấn công tôi? Mau mau dừng lại, lão bị mùi hương mê hoặc rồi, con mẹ nó ra chứ.

Có thể nói giọng của thầy Long cực kỳ lớn, lại sát bên tai lão Qủy, nhưng lão nào có nghe thấy, trong mắt lão bây giờ thầy Long không phải là thầy nữa, kẻ ở đối diện lão chính là Phạm Nhan và những lời của thầy Long đang biến thành lời của thằng giặc ấy:

- Hé Hé Hé, tiểu tử, cúi đầu đi theo bản soái, bản soái sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý, trường sinh bất lão, thế nào?



Lão Qủy chửi lớn:

- Câm mồm lại, tên cẩu tặc, tao sống làm người của Đại Việt, chết làm ma của Đại Việt, mày đừng có mơ đến việc ấy, chết đi.

Cả thân hình của lão Qủy Nhân bỗng bùng cháy ngọn lửa màu xanh lam, đang ngăn cản lưỡi kiếm của lão, thầy Long cảm nhận được pháp lực của lão đang ầm ầm tuôn ra, biết lão Qủy sắp tung sát chiêu, thầy không dám cứng đối cứng, chỉ sợ lưỡng bại câu thương, lúc đó Phạm Nhan nhảy xồ ra trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, thì không biết phải đối phó như thế nào, chân thầy vốn đang ghìm chân của lão Qủy Nhân, thầy vội thu chân về rồi đạp thẳng một cước vào hông lão Qủy, khiến lão bay ra sau, đồng thời thầy cũng mượn lực lui lại, giãn khoảng cách giữa hai bên. Lão Qủy bị dính đòn nhưng hình như lão không hề biết đau đớn là gì, lập tức lão lại phóng thẳng về thầy Long, miệng lão gầm lên:

- Lê Thiên Thuận Thiên, Lê Sơ Nghịch Địa, Hậu Lê Trung Hưng, Lê Hành Thiên Hạ.

Một kiếm mạnh như vũ bão được chém ra, một đường tàn ảnh bán nguyệt màu xanh da trời bay thẳng về chỗ thầy Long, mục tiêu là thủ cấp của thầy. Nhìn thấy đòn thế ấy, thầy Long cười khổ không thôi, con mẹ nó lão Qủy Nhân điên thật rồi, đấu pháp của lão đang theo cách thức liều mạng. Thầy Long nhanh chóng lăn qua một bên né tránh. Vừa đánh, trí óc của thầy xoay chuyển, từng ý nghĩ lướt qua trong đầu thầy, thầy đang muốn tìm kiếm một biện pháp chấm dứt cuộc chiến vô nghĩa này, phải dùng kế sách như thế nào đây. Vô tình ánh mắt của thầy đảo qua bốn cây cột đá, đúng rồi, sao thầy không nghĩ ra sớm hơn cơ chứ. Dưới sự điên cuồng của lão Qủy Nhân, thầy Long lựa chọn phương thức du đấu, vừa đánh vừa lui, kiếm vừa chạm kiếm là thầy dứt ra ngay, không thể để lão quấn lấy. Dần dần, hai người lại càng tiến lại gần bốn cây cột đá đồng thời của tới gần cỗ quan tài mạ vàng kia. Trong khoảng thời gian hai người chiến đấu, thầy Long đã suy nghĩ rất lâu, lý do vì sao mà lão Qủy Nhân vừa hít phải mùi hương đó mà lão đã phát điên và mùi thơm đấy đến từ đâu, sau một hồi lục lọi ký ức của mình, thầy mới nhớ về một bí pháp của pháp sư Bắc Tông, bí pháp này được gọi là Tứ Hồn Mê Tâm trận, dùng bốn đứa trẻ con, hai nam hai nữ, tuổi không vượt quá mười sáu, bắt nhốt mấy đứa này lại rồi dùng lửa thiêu sống, đốt đến khi nào mỡ trên cơ thể bọn chúng chảy hết ra bên ngoài thì thôi, dùng mỡ đó trộn với các loại dược liệu, lại rút hồn của bọn chúng, ủ chung với nhau, sau một trăm lẻ tám ngày bí pháp sẽ thành. Tà pháp này có tác dụng trong việc bố trận để bảo vệ đồ vật quý giá như kho báu hoặc lăng mộ, cũng có thể dùng để gϊếŧ người. Bởi khi đốt thứ này lên chúng sẽ tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng, hấp dẫn, đầu lưỡi sẽ có vị ngọt như mật ong nhưng đầu óc sẽ mụ mị đi, tinh, khí, thần đều bị ảnh hưởng, thần trí không rõ ràng, người hít phải không thể phân biệt địch ta, chỉ biết điên dại tấn công tất cả các sinh vật sống ở gần, bởi trong mắt người ấy kẻ nào ở gần đều là kẻ thù không đội trời chung, hận không khác gì thù gϊếŧ cha, gϊếŧ mẹ. Làm sao mà thầy có thể khẳng định được lão Qủy Nhân bị trúng bởi bí pháp này, vì lão luôn mồm gọi thầy là Phạm Nhan, ngoài ra chỉ có bí pháp độc ác như thế mới phá nổi Minh Tâm Hồn Phù trên người lão Qủy. Chỉ cần thầy Long dập tắt bốn ngọn lửa trên mấy cái liễn đèn kia, lão Qủy tức khắc tỉnh lại.
« Chương TrướcChương Tiếp »