Cuối cùng, bác Mộc đành lên tiếng, đưa ra một quyết định vô cùng khó khăn:
- Thằng Hiệp bị nhập, lúc nãy tôi ném gạo muối vào người nó, nó chạy mất, điều này mang ý nghĩa gì chắc mọi người cũng đã rõ, nó sợ gạo muối. Bây giờ bắt buộc phải tách nhóm, một nhóm ở lại, rải gạo muối xung quanh cái hố đấy, tránh thằng Hiệp nó chạy mất. Nhóm còn lại thì trở về làng lấy cuốc và xẻng ra đây. Không còn cách nào khác, chúng ta bắt buộc phải đào mộ thằng Thủy lên. Việc này tôi sẽ chịu trách nhiệm nói với ông Bình sau. Sự việc gấp gáp, tạm thời cứ thế mà làm. Tám người, tách ra một nhóm nhỏ ba người, trở về làng đi.
Lập tức có ba người theo sự chỉ định của bác Mộc, nhanh chóng trở về làng, nhóm năm người còn lại thì đứng túm tụm lại gần nhau, cạnh ngôi mộ mới đắp của thằng Thủy. Như lời bác Mộc nói, một người lấy túi gạo muối, rải đều xung quanh cái hố mà anh Hiệp vừa chui lên. Làm xong, lời bác Mộc lại tiếp tục đều đều vang lên:
- Tắt hết đèn pin đi, phải tiết kiệm, mở một cây thôi, mọi người đứng gần nhau, quan sát tình hình xung quanh, đợi những người khác đi lấy dụng cụ.
Thế là năm người còn sống, đứng sát lại gần nhau, nguồn sáng duy nhất bây giờ chỉ có một chiếc đèn pin. Cả bãi tha ma làng như một mảnh đất chết, im lìm vắng lặng, bóng tối như mực, ánh sáng của một cây đèn pin làm sao mà có thể nhìn rõ được hết mọi vật, bóng của các ngôi mộ, vài gốc cổ thụ xung quanh, thấp thoáng, khi ẩn khi hiện theo ánh đèn lia tới. Từng giây từng phút trôi qua bây giờ chẳng khác gì một sự tra tấn đối với người sống, họ đứng nép vào nhau, chẳng ai có tâm trạng nói gì, xung quanh không gian im ắng, tiếng mà mọi người nghe rõ nhất bây giờ có lẽ là tiếng hít thở, hô hấp dồn dập của người đứng kế bên mình. Chẳng biết được rốt cuộc ở dưới ngôi mộ thằng Thủy đã xảy ra chuyện gì, khi mọi người còn đang căng mắt mà nhìn xung quanh, thì chẳng rõ tự bao giờ một cái đầu đang từ từ nhô lên từ phía miệng hố, nhưng chủ nhân của cái đầu này không phải là anh Hiệp, mà là thằng Thủy, Xác của nó phân hủy đã lâu, dòi bọ nhung nhúc trên mặt, hai hốc mắt đen cháy lên ngọn lửa màu lục, chằm chằm nhìn sau lưng nhóm người bác Mộc, miệng đang ngoác ra cười nham hiểm. Đột nhiên có người chun chun cái mũi, mặt nhăn lại rồi lên tiếng:
- Ưm, ưm, sao mà có cái mùi gì thối thế nhỉ?
Mọi người nghe được, đều thử hít sâu, có người vừa hít đã ho khan, bụm miệng, tí thì nôn ra, miệng chửi:
- Mẹ nó, quả thật là thối thật, sao giống mùi chuột chết quá vậy? Mà sao nó tanh thế?
Người nào người ấy đều đưa tay lên mà bịt mũi, quanh quẩn xung quanh tìm xem nơi phát ra cái mùi thối ấy ở đâu. Cuối cùng tất cả đều xác định được, ngọn nguồn cái mùi này, là từ cái hố kia. Lúc mọi người quay lại, thì cái đầu vốn nhô lên, đã chui xuống bao giờ. Có người tò mò, tính lại gần dòm xuống xem thử, thì đã bị bác Mộc cản lại, lắc đầu, người này hiểu ý, lùi lại, nhưng vẫn không kìm lại được tính hiếu kỳ , mở miệng hỏi:
- Bác Mộc, có phải con chó tinh nó phá quan tài rồi hay không? Chứ sao lại thối như vậy được? Mùi này rõ ràng chỉ có xác thằng Thủy đang nằm dưới đấy thôi?
Bác Mộc vẫn lắc đầu, ngập ngừng nói:
- Không rõ, tôi có chui xuống dưới đâu mà biết, cũng có thể như lời anh nói, nhưng tốt nhất là bây giờ đừng lại gần đấy, cẩn thận nó thò tay kéo xuống dưới đấy.
Anh này cũng hiểu rõ, gật đầu, lại trở về vị trí cũ. Nhưng ở trên đời này có nhiều cái sự lạ lắm, mình không đi sinh sự, không có nghĩa người khác sẽ không kiếm chuyện với mình. Khi mọi người đang cố bịt mũi, tránh xa cái mùi khó ngửi đó, thì một giọng cười kinh dị ở dưới hố đã vang lên:
- Hé,...hé,...hé,.....hé,....
Người nào người đấy nghe được giật nảy cả mình, da gà da ốc nổi hết lên, nhanh như cắt mà quay đầu lại phía sau. Từ dưới hố, cái đầu của thằng Thủy lại từ từ nhô lên. Ngọn lửa xanh lè từ nơi hốc mắt, đang nhảy múa vô cùng ma mị, vẫn bộ dáng cũ, khuôn mặt đầy dòi bọ, da mặt đã bị ăn hết, chỉ để lại mô cơ, mỡ màu vàng vàng, chỗ xanh chỗ tím.Vẫn hàm răng trắng bóng, miệng nó ngoác lớn ra cười, trong lưỡi toàn các côn trùng màu trắng bò lổm ngổm. Có người sợ quá, tính quay lưng bỏ chạy, nhưng tiếng bác Mộc đã quát lớn:
- Không được chạy, chạy bây giờ là chết, ở yên đấy, bên ta người đông thế mạnh, nó tuy là ma quỷ nhưng chỉ có một mình,... lấy gạo muối ra, ném chết mẹ nó đi,..
Giọng nói oang oang của bác đã trấn tỉnh được mọi người, họ đều nhanh chóng lấy gạo muối ra, ném hết vào cái đầu thằng Thủy. Như đã tính toán từ trước, chưa đợi gạo muối bay đến, thì ngay lập tức cái đầu thằng Thủy đã thụt xuống hố, bỏ lại một điệu cười khoái trá:
- Á Há Há Há, không trúng, không trúng, há há há ,.....
Thấy mọi người liên tục vãi ra gạo muối, bác Mộc đã vội vàng cản:
- Dừng hết lại, không được ném hết, ném hết là không còn vũ khí đâu, ném in ít cảnh cáo nó thôi. Xung quanh hố đã có gạo muối rồi, nó không thoát được đâu,..
Đến khi ngừng không ném nữa, kiểm tra lại thì chỉ còn hai túi gạo muối, ba túi hồi nãy do hoảng loạn, đã ném vội hết mất rồi. Thấy chỉ còn hai túi nhỏ, mặt ai cũng vô cùng khó coi, bác Mộc nghiêm túc nhắc nhở:
- Còn hai túi nhỏ, bây giờ không vào thời khắc mấu chốt, tôi không cho các anh dùng nữa, các anh nhớ rõ cho tôi,...
Chưa kịp nói hết lời, một giọng cười the thé lại vang lên, cắt đứt lời nói của bác:
- É, hé,hé,hé,...
Mọi người hoảng sợ nhìn ra sau, ở phía cái hố, đầu của thằng Thủy lại tiếp tục trồi lên, lần này nó còn giơ hẳn hai cánh tay lên mà múa. Mọi người thấy cảnh đó đều đồng loạt mà rút xa khỏi cái hố. Hai cánh tay của nó tiếp túc lắc lư qua lại, miệng vẫn cười như điên dại:
- Ném đi, ném nữa đi,...É..hé..hé,..
Có người sợ quá, lớn giọng chửi nó:
- Thằng Thủy con ông Bình, bà mẹ nhà mày, mày chết rồi mà còn hù người à? Mày không sợ bọn tao đào mộ mày lên sao?
Nó không thèm quan tâm đến lời người đó nói, vẫn tiếp tục lắc lư thân hình, đưa cái tay ra phía trước, vẫy vẫy người ta lại gần nó. Bác Mộc nhìn chăm chằm vào thằng Thủy, nghiến răng nói:
- Các anh đừng dọa nạt nó, vô dụng cả thôi, tôi sợ lũ Âm Binh đã cho nó ăn bùa mê thuốc lú gì rồi, nó không còn phải là thằng Thủy mà các anh biết nữa đâu. Đừng phí lời đôi co với nó làm gì.
Đoạn bác trầm giọng, tay chỉ thẳng mặt thằng thùy mà quát:
- Thằng Hiệp đâu? Thứ quái thai? Mày và con tinh chó đã làm gì nó rồi?
Vẫn đôi mắt màu xanh lục, nhìn thẳng vào bác Mộc, giọng nó khàn khàn vang lên:
- Mày, mày, mày, tất cả chúng mày sẽ chết, bố tao sẽ gϊếŧ tất cả chúng mày, É..,hé,...hé,..
Mọi người đều ngẩn ra, bố nó là ông Bình trưởng thôn mà? Bố nào nữa vậy? Có người không hiểu vặn ngược lại nó:
- Bố mày là ông Bình, mày bị ăn bùa mê đến mức lú lẫn rồi à?
Nghe người kia nói thế, nó tức giận, ngửa cổ ra sau, khạc ra một đống dòi bọ, phóng thẳng về phía người đấy, miệng rít lên:
- Bố tao là Xích Lã Đạp Kha, Bình nào? Tao gϊếŧ mày bây giờ.