Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sát Thần Lệnh

Chương 127: Bất Động Minh Vương.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sâu trong màn đêm đen thăm thẳm, bóng một người cao to ẩn ẩn hiện hiện trong sương mù. Không thể ngờ tới được trên đời này lại có một thân hình độ sộ đến như vậy, lũ lính trùng đã to con sẵn rồi, nhưng đối với người này chẳng khác nào đem trẻ con đi so với người lớn. Không thèm quan tâm đến câu hỏi của sư trụ trì, người đó chỉ lặng thinh, đứng nguyên một chỗ dưới mưa, hình như đôi mắt vẫn chăm chú quan sát nhất cử nhất động của mọi người trong chùa. Cả sư trụ trì lẫn quỷ thân đều giữ nguyên vị trí, không ai muốn tiến lên, cũng chẳng ai chịu thối lui. Trời vẫn đổ mưa ào ào, gió đang rít gào từng cơn, trời vào Đông giá lạnh. Cứ ngỡ như hai bóng hình đó sẽ đứng mãi đây, giữa nơi đất trời tuyên cổ, biệt lập với không gian, thời gian, quên đi sự sống, bỏ mặc tử vong. Nhưng không, cuối cùng quỷ thân của Bất Cố Thần cũng là kẻ phản ứng đầu tiên, có lẽ từ nãy đến giờ hắn không đứng chơi, mà hắn đang đánh giá, cảm nhận thử xem rốt cuộc trận pháp của chùa Hàm Long thực sự đã bị dỡ bỏ hay chưa, bởi những lần trước khi hắn tập hợp binh lực tấn công, hắn đã ăn không ít quả đắng. Qủa thật hắn rất vui mừng, không phải vui bình thường mà cực kỳ, cực kỳ vui sướиɠ, trải qua bao lâu rồi, gần một ngàn năm, hắn đã chờ ngót nghét gần một ngàn năm, cuối cùng hắn cũng chờ được cơ hội này. Chỉ cần hắn phá bỏ được ngôi chùa Hàm Long là trận nhãn của pháp trận Tứ Linh thì ba tòa tháp đá còn lại ở trên các dãy núi Kỳ Lân, Long Quy, Phượng Hoàng sẽ lập tức bị vô hiệu hóa. Sau khi ngôi chùa này bị sụp đổ thì việc cắt đứt Long Mạch, phá tan trận pháp chỉ còn là vấn đề thời gian, mọi thứ quá đơn giản. Hắn có thể cảm nhận được hương vị của chiến thắng, cảnh tượng hắn đứng ở trên cao, phía dưới là núi thây biển máu đang hiện ra ở trước mắt hắn, không kìm được, hắn bật cười, một tràng cười vô cùng kinh dị, đáng sợ, tràn ngập thú tính:

- Hư Ha Ha Ha, Hư Ha Ha Ha.

Giọng hắn như chuông đồng, chẳng khác nào sấm rền trên trời cao, cả ngôi chùa bé nhỏ này như bị chấn động bởi tiếng cười của hắn. Phía bên trong nội điện chùa, gần một trăm vị tăng sư bị điệu cười này làm bừng tỉnh, hai mắt họ vốn đang nhắm nghiền vội mở to, toàn bộ các chuỗi tràng hạt trong tay các vị sư tăng đều bị đứt đoạn, từng hạt châu to tròn rơi vãi xuống dưới đất, lăn lông lốc, liên tiếp tạo ra âm thanh l*иg cộc, l*иg cộc. Đáng sợ hơn nữa, trời vốn đang nổi gió rất lớn, thét gào từng cơn, ấy thế mà quỷ thân của Bất Cố Thần vừa cười rộ, gió bỗng ngưng bặt, mấy gốc cây cổ thụ trồng quanh vườn chùa rung lắc dữ dội, có gốc trụ không nổi, đổ ngang, bật cả rễ. Người bị tràng cười của hắn làm thương tổn nhất ấy chính là sư trụ trì, vì cũng chính ông đang ở gần quỷ thân nhất. Chỉ thấy âm thanh vừa ngưng, từ hai mắt, hai lỗ mui, hai lỗ tay, khóe miệng của sư trụ trì bắt đầu rỉ ra từng dòng máu nhỏ. Nhưng sư trụ trì dường như không biết điều ấy, mắt ông vẫn khép hờ, nét mặt vô cùng hiền từ. Thấy hắn đã cười xong, sư trụ trì vẫn bộ dáng cũ, chậm rãi cất lời:

- A di đà Phật, không biết điều gì khiến ngài vui như vậy, quả là thất lễ khi làm ngài mất hứng nhưng hôm nay nhà chùa đang có việc, hẹn ngài hôm khác ghé tệ xá, để bần tăng làm trọn đạo chủ khách có được không?

Lời nói của sư trụ trì dường như làm quỷ thân cảm thấy mất mặt, bị người ta đuổi khéo, hắn giận giữ hướng về chỗ ông đứng, gầm lên:

- Câm mồm.

Tiếng hắn như dã thú, hắn vừa gầm, từ trong màn sương đen đặc, từng tràng âm phong phóng thẳng vào chỗ sư thầy. Sư trụ trì biết hắn đã nổi điên, không dám xem thường, hai tay vội giơ lên trời, sau đó chắp lại, miệng niệm chân ngôn:



- Namo Samanto Vajra Nai Ham.

Phía trên đầu sư trụ trì dần dần hiện ra một bóng hình một người đang ngồi,phát ra kim quang vàng rực, người này sau lưng bùng cháy biển lửa đỏ cam, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm dây. Đám âm phong vừa va chạm với kim quang, lập tức bị tan biến, phát ra âm thanh xèo xèo. Ở phía bên ngoài, quỷ thân chứng kiến cảnh đấy, cũng không kìm được sợ hãi mà thốt lên:

- Bất Động Minh Vương, nhà ngươi thế mà lại kết được Hỏa diễm Luân chỉ ấn.

Nhưng hắn chỉ ngạc nhiên đôi chút, trông thấy sư thầy trước đòn thế của hắn ấy vậy mà lông tóc không tổn hao, cơn nóng giận trong hắn lại được bùng cháy, hắn gằn giọng:

- Hừ, Bất Động Minh Vương thì sao? Nếu hắn có ở đây thật thì ta còn sợ, một cái kết ấn hóa Phật thân, đòi ngăn cản bước chân của ta ư? Si sâm vọng tưởng. Ngày hôm nay tính mạng của lũ lừa trọc ở căn chùa rách này, bản thần muốn rồi.

Đoạn thân hình của hắn bắt đầu di chuyển, tiến dần vào phạm vi của chùa.
« Chương TrướcChương Tiếp »