Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sát Thần Lệnh

Chương 11: Võ Tụt Quần.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lão Minh đang ngồi phê thuốc ở đầu thuyền, thấy ông Tuấn lao về phía mình vội vã giơ cái ống điếu lên tự vệ, mặt mo cười, giải thích:

- Lỡ chân, lỡ chân, nào tôi cũng có muốn vậy đâu,..

Ông Tuấn hừ một tiếng, rồi mới nguôi nguôi hỏi lão:

- Rốt cuộc lão câu kéo thời gian kiểu gì? Lão không bị bọn quỷ nước nó bắt à?

Lúc này lão Minh mặt nhăn nhúm, đưa mắt xuống dòng sông như hồi tưởng, chậm rãi kể lại mọi chuyện:

- Trước khi bị hất văng, tôi đã kịp nhìn đại khái phương hướng của thuyền, thuyền trôi rất gần ra cửa hố bom, đồng nghĩa với việc chúng ta đang ở gần bờ. Nhưng phải làm sao để thoát được đám quỷ nước đó mới là điều quan trọng, chẳng hiểu sao lúc ấy trong đầu tôi lại nảy ra một suy nghĩ vô cùng điên rồ, đó là lặn thật sâu xuống dưới đáy, bởi vì ở phía trên mặt nước chắc chắn đám quỷ nước đã vây chặt, chỉ có thể lặn sâu xuống mới đánh lừa được chúng. Nghĩ là làm, tôi lặn ngay, mà khả năng bơi lội của tôi thế nào chắc ông cũng đã biết. Qủa thật như những gì mà tôi phán đoán, tôi bơi một lèo về phía cửa hố bom, rồi sau đó nhanh chóng ngoi lên. Ấy vậy mà khi chuẩn bị ngoi lên, thì tôi bị một đám gì đó quấn lấy, sau mới biết là tóc người, mà tóc của đứa nào thì tôi chẳng rõ. Cả đống tóc nó cuốn lấy tôi như con rắn, mới đầu là chân, sau đó nó trườn dần lên bụng, rồi cổ, rồi nó bao lấy tôi như kén tằm vậy, nó còn chui vào lỗ mũi, miệng, tai, mắt của tôi cơ.

Nói đến đây lão Minh khẽ rùng mình, rồi kể tiếp:

- Lúc đó tôi cũng nghĩ là mình chết rồi, mà ông không tưởng tượng nổi đâu, ông cứ bảo đứa nào tóc dài, nó lấy tóc quết qua quết lại vào người ông đi, mà cái đám ấy nó nhơn nhớt, dinh dính kiểu mẹ gì ấy, khϊếp lắm,...

Ông Tuấn nghe vậy cũng bắt đầu nổi da gà, nổi giận mà mắng lão:

- Lão quỷ, không cần phải miêu tả tỉ mỉ như thế, rốt cuộc làm sao mà lão thoát được, nói nhanh đi...

Mặt mo của lão Minh lại tiếp tục đỏ ửng, lão ngập ngừng, khó khăn, tính nói mà mãi không sao thốt ra được, thầy Đế đứng một bên, nhịn cười, rồi tiếp lời thay cho lão:

- À để cháu kể nốt cho, lúc ấy chẳng hiểu sao, ông Minh sợ đến mức, tè cả ra quần, thế là cái đám nướ© ŧıểυ của của ông ấy nó hòa với dòng nước xung quanh, khiến đám tóc nhanh chóng thối lui, ông Minh thoát được, ba chân bốn cẳng mà nhảy thẳng lên bờ, vừa lên bờ thì ông Minh thấy nguyên một đám quỷ nhi nó đang chờ, đứa nào đứa lấy be bé, chào mừng ông vừa từ dưới nước lên, ông ấy hoảng quá, nhưng cũng nhanh trí đoán được là do nướ© ŧıểυ nên đám tóc thả ông ấy ra,ông Minh bèn tụt luôn cái quần đang mặc, dùng làm vũ khí phòng thân. Đám quỷ nhi thấy vậy thì không dám lại gần, nguyên một đám trẻ con đỏ hỏn, dùng đôi mắt đỏ rực nhìn ông Minh, nhưng chỉ biết căm tức mà để ông ấy thoát ra khỏi hố bom. Vừa thoát được ra ngoài, thì thấy Lý Ngư đang nằm ở cửa hố bom chờ ,ông Minh chưa kịp nói gì, nó ở dưới nước phun một cái vảy cá của nó lên, đầu nó lắc lư hướng phía trong hố bom, lúc nãy ông Minh mới nhớ ông Tuấn vẫn còn ở trong đấy. Thấy Lý Ngư làm vậy, hiểu được ý là dùng vảy của nó có thể cứu được mạng ông, thế là ông Minh cắn răng ôm cái vảy cá, nhảy ùm xuống sông rồi bơi ngược vào trong...



Thầy Đế đang định nói tiếp thì lão Minh phun nước bọt phì phì rồi chửi:

- Ai bảo tôi quay lại, mẹ là do con cá om dưa kia nó nhảy lên, hất văng tôi vào trong đấy chứ, tiên sư nhà nó ra chứ, tôi mà bắt được nó, tôi nấu mười bảy món.

Thầy Đế không nhịn được cười nữa, nhưng chỉ dám cười nhỏ, rồi tủm tỉm mà từ từ kể tiếp:

- Không phải con Lý Ngư nó không muốn cứu hai người, nhưng nước ở trong cái hồ đấy âm khí nặng quá, chỉ cần nó ở lâu trong đó, thì bao nhiêu công sức nó tu luyện bấy lâu nay sẽ tan thành mây khói. Lúc ấy sau khi ông Minh ôm tấm vảy cá bơi vào, thì cái lũ quỷ nước nó sợ khí dương từ người của con Lý Ngư, chạy sạch, ông Minh lặn xuống cứu ông lên, đưa ông ra ngoài. Sau đó thì cháu chém được tinh con Cá Trê, quay ngược lại đây phá tan trận pháp của nó,còn đám quỷ nước đã bị con Lý Ngư chén sạch rồi. Cuối cùng thì lật lại thuyền rồi đưa ông trở về cầu Ruột.

Nghe đến đây, ông Tuấn mới vỡ lẽ, nhìn lão Minh rồi ngửa đầu cười lớn:

- Giỏi, giỏi, giỏi cho một môn võ tụt quần, có chí khí đấy lão khọm Minh, Ha,.ha,.ha,..

Lão Minh mặt mũi đỏ ửng, nhưng chỉ hừ mũi không thèm lên tiếng, cặm cùi đứng cuối thuyền mà cắm con sào, điều khiển thuyền về hướng cầu Ruột. Tầm gần nửa tiếng sau, mọi người rốt cuộc cũng về được tới nơi. Sau khi thảo luận một hồi, mọi người đều thống nhất chưa đem xác ông Siu về làng vội mà để xác ông ấy trên thuyền của lão Minh, rồi cắm thuyền lão dưới chân cầu, đợi ngày mai trời sáng, mới đem thi thể về an táng. Còn xác ông Siu thì không cần phải lo sẽ có thứ nhập vào nữa. Con Lý Ngư sẽ làm nhiệm vụ trong coi xác ông ấy. Cuối cùng lão Minh đi bộ về làng Tinh, còn ông Tuấn và thầy Đế cũng vội vã mà trở về làng mình.

Kể được đến đây, ông Tuấn mới quay lại về phía các cụ bô lão rồi lên tiếng:

- Đó là toàn bộ sự việc xảy ra vào đêm qua ở khúc sông gần cầu Ruột, tôi đã kể lại hết cho mọi người nghe rồi đấy. Còn bây giờ thì để thằng Mộc nó kể lại xem nó có gặp được thứ gì đáng sợ ở bên bãi tha ma làng không. Mộc, mày lên thưa chuyện với các cụ hương sắc đi cháu.

Từ trong nhóm người, bác Mộc bước ra, gật đầu với ông Tuấn, rồi bắt đầu cất lời:

- Vâng thưa các cụ, sau đây cháu xin phép kể lại mọi chuyện diễn ra ở bãi tha ma làng ta.

Cũng giống như ông Tuấn, bác Mộc bắt đầu trầm giọng, chậm rãi cất lời.
« Chương TrướcChương Tiếp »