Nguyên một đám vểnh đầu, đều muốn nhìn một chút, Giang gia Tiểu Hầu gia ngữ ra không sợ kinh người kia, đến cùng có phải bởi vì áp lực quá lớn, đột nhiên điên rồi hay không?
Giang Trần cũng không ngờ tới, hắn thuận miệng mấy câu, lại có hiệu quả dọn bãi lớn như vậy. Vốn là yến hội tốp năm tốp ba cao đàm khoát luận, đột nhiên đều tĩnh lặng lại.
Vô số ánh mắt, đồng loạt nhìn qua Giang Trần.
Ở đây đều là quyền quý của Đông Phương Vương Quốc, cũng biết Long Đằng Hầu vẫn muốn đạt được phiến linh địa trong tay Giang Hãn Hầu, tìm cách muốn cướp lấy.
Nhìn tư thế, chẳng lẽ Giang Trần này là muốn vạch mặt? Công nhiên cùng Long Đằng Hầu khiêu chiến sao?
Giang Trần là người trong cuộc, lại một bộ thần kinh không ổn định, kéo ra cái ghế, đại mã kim đao ngồi lên, ở trên người Đông Phương Chỉ Nhược liếc một cái, trong miệng lầm bầm nói:
- Xem ra, mấy ngày nay ngươi không có lười biếng. Cứ theo đà này, gắng gượng qua mười sáu tuổi, là khẳng định không có vấn đề.
Loảng xoảng lang, lách cách...
Hiện trường khoảng chừng ba bốn người, nghe xong lời này trực tiếp cầm bất ổn chén rượu trong tay, bị Giang Trần nói làm cả kinh đến ngay cả chén rượu cũng rớt xuống đất.
Advertisement
Lần này, vốn là có ít người không biết Giang Trần, cũng nhịn không được vụиɠ ŧяộʍ hướng người bên cạnh nghe ngóng, Tiểu Hầu gia nhà ai a, cái này cũng quá dũng mãnh rồi.
Đây chính là công chúa điện hạ mà quốc quân yêu nhất a.
Hơn nữa, bên cạnh công chúa điện hạ, còn ngồi trưởng công chúa Câu Ngọc, sắc mặt đã bắt đầu trầm xuống.
Nhìn khuôn mặt âm trầm của Câu Ngọc công chúa, những người xem náo nhiệt kia, cũng không có mấy cái dám suồng sã đưa ánh mắt nhìn bên này.
Ai cũng biết, Câu Ngọc công chúa là thiên tài tu luyện của Đông Phương Vương Quốc, là nhân vật có thực quyền rất cao của Đông Phương Vương Quốc.
Advertisement
Khỏi cần phải nói, chỉ cần là thân phận người tổng phụ trách Tiềm Long hội thử, ở đây chư hầu nào dám đắc tội nàng?
Giang Trần lại là một bộ hậu tri hậu giác, hồn nhiên không có cảm giác mình đã ngồi ở khu vực hiển hách nhất, cũng không có cảm giác mình thành tiêu điểm cho mọi người chú mục.
Sau khi ngồi xuống, ánh mắt của Giang Trần liếc qua, trên cơ bản đã đem tất cả mọi người trong yến tiệc quan sát một lần, để cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn là, rõ ràng còn có mấy người quen biết.
Nói thí dụ như Dược Sư Điện Tam Điện Chủ, nói thí dụ như Thiên Thủy Hầu ngày đó tự tát mình.
Nhìn ra, hôm nay Thiên Thủy Hầu rất thành thật, đê điều. Nếu là dĩ vãng, Thiên Thủy Hầu nhất định sẽ nhảy ra nhằm vào Giang gia phụ tử.
Bất quá, hôm nay bất kể là Thiên Thủy Hầu, hay là truyền nhân của hắn, đều dị thường điệu thấp.
Hiển nhiên, ngày đó chuyện phát sinh ở Giang Hãn Hầu phủ, để cho Thiên Thủy Hầu lòng còn sợ hãi. Bất quá bản thân của hắn không nhảy ra, thấy những người khác nhằm vào Giang gia phụ tử, trong lòng vẫn rất hả giận.
Những người này không biết ước định giữa Giang Trần cùng Đông Phương Lộc, bọn hắn chèn ép Giang gia phụ tử, là không có gì cố kỵ.
Quả nhiên, Giang Trần đang muốn hỏi Đông Phương Chỉ Nhược vài câu tình hình gần đây, liền có mấy chư hầu truyền nhân, rất có ăn ý hướng bọn họ đi tới.
Người đi đầu, đúng là Bạch Hổ Hầu truyền nhân Bạch Chiến Vân.
- Giang Trần, ngươi biết hôm nay là ngày gì sao?
Bạch Chiến Vân lòng đầy căm phẫn nói:
- Hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của tiểu thư Long Cư Tuyết. Ngươi vậy mà nói đây là nơi bát nháo! Ta lệnh cho ngươi xin lỗi!
- Còn có Hồng Thiên Đồng ta, dùng danh nghĩa Chu Tước Hầu truyền nhân, lệnh cưỡng chế ngươi xin lỗi chủ nhân cùng khách nhân ở đây!
Hồng Thiên Đồng cũng thay đổi phong cách giựt giây người khác trước kia, hôm nay vậy mà chủ động xuất kích.
Hiển nhiên, ở loại trường hợp này nịnh nọt Long Cư Tuyết, Hồng Thiên Đồng không muốn để cho Bạch Chiến Vân chiếm tiên cơ.
Địa vị của hai người này, đều rất lớn.
Đông Phương Vương Quốc một trăm lẻ tám lộ chư hầu, thực lực riêng phần mình không đồng nhất. Nhưng mà có Tứ đại chư hầu, là một mực ổn ở trước bốn, vô luận Vương Quốc thay đổi như thế nào, vị trí Tứ đại chư hầu này cũng sẽ không biến.
Long Đằng Hầu thứ nhất, Bạch Hổ Hầu thứ hai, Chu Tước Hầu thứ ba, Huyền Vũ Hầu thứ tư!
Truyền nhân Tứ đại chư hầu này, thoáng cái đứng ra hai cái, còn mang theo mấy chư hầu truyền nhân bài danh phía trên, hùng hổ đối với Giang Trần tạo thành xu thế vây kín.
Giang Trần lão thần khắp nơi, dù bận vẫn ung dung liếc nhìn Hồng Thiên Đồng, nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi ra lệnh cho ta sao?
- Ngươi có thể cho rằng như vậy.
Hồng Thiên Đồng ngạo nghễ nói.
- Nha...
Giang Trần đập nhẹ cái trán, giống như cười mà không phải cười nhìn Câu Ngọc công chúa nói:
- Câu Ngọc công chúa, người này là người vương thất các ngươi sao? Chẳng lẽ trí nhớ của ta phạm sai lầm? Chư hầu tầm đó, có tư cách mệnh lệnh đối phương sao? Ta giống như nhớ rõ, quyền lực mệnh lệnh chư hầu, tự hồ chỉ có vương thất mới có a!
Hắn lười biếng nhìn thoáng qua Hồng Thiên Đồng, cười nói:
- Chu Tước Hầu truyền nhân đúng không? Ngươi chừng nào thì sửa họ Đông Phương? Xảy ra chuyện lớn như vậy, sao ngươi không sớm cáo tri thiên hạ, để cho chúng ta chuẩn bị tâm lý a!
Hồng Thiên Đồng vốn là hùng hổ, bị một câu hời hợt này hỏi lại, lập tức không phản bác được, đứng im như một pho tượng.
- Còn ngươi nữa, Bạch Chiến Vân đúng không? Nếu như ta không nhớ lầm, đây đã là lần thứ ba ngươi khıêυ khí©h ta. Trước kia ta không muốn chấp nhặt với ngươi. Nhưng mà hôm nay, ngươi nói đây không phải nơi bát nháo, vậy ngươi nhảy lên nhảy xuống là muốn làm gì? Ánh mắt ngươi mù sao? Không thấy công chúa điện hạ ngồi ở chỗ nầy sao? Ngươi còn hiểu lễ nghi chư hầu không? Ở trước mặt công chúa điện hạ hô to gọi nhỏ, trong tâm còn có khái niệm tôn ti cao thấp hay không?
- Còn có mấy người các ngươi nữa, muốn làm gì? Đi theo hai tên ngu xuẩn này ra mất mặt xấu hổ, có phải muốn nói cho mọi người ở đây, các ngươi lòng không phục, đã không cần che dấu đúng không?
Giang Trần bắn liên hồi, nói đến bọn người trẻ tuổi này nguyên một đám cứng họng, mặt đỏ tới mang tai, đầu óc trống rỗng, muốn tìm ngôn ngữ phản bác, lại hoàn toàn không biết nói cái gì cho phải.
Bạch Chiến Vân tức đến phát run:
- Ngươi... Giang Trần... Con mẹ nó ngươi ngậm máu phun người.
- Chẳng lẽ mẹ của ngươi không ngậm máu phun người? Mẹ của ngươi không ngậm máu phun người, ngươi là từ đâu bò ra? Chẳng lẽ là con hoang do phụ thân ngươi ở trên đường nhặt về?
Muốn nói đấu võ mồm, Giang Trần kiếp trước chính là có trăm vạn năm kinh nghiệm mắng chửi người, lời nói ác độc, có thể nói mắng tận Chư Thiên.
Mấy cái mặt hàng này, căn bản không đủ xem.
Đoạn sau này, Đông Phương Chỉ Nhược lại không hiểu, nhẹ nhàng lôi kéo tay áo của Giang Trần, vẻ mặt học hỏi:
- Giang Trần ca ca, hắn có phải nhặt được hay không, cùng mụ mụ hắn ngậm máu phun người có quan hệ gì?
- Cái này...
Giang Trần bị vấn đề này làm té xỉu rồi, ấp a ấp úng nói:
- Vấn đề này thiếu nhi không nên hỏi, chờ về sau ngươi lập gia đình sinh con, tự nhiên sẽ biết.