Chương 3596: C3596: Chương 3596

Lúc này Giang Trần cũng đang âm thầm quan sát, nhìn vị trí của các chư hầu đang nhập tọa.

Sắp xếp những chỗ ngồi này rất khó nói rõ vấn đề. Nhất là chư hầu có chỗ ngồi hiển hách nhất, trên cơ bản độc thủ sau màn có lẽ nằm trong những chư hầu này.

Cụ thể là người nào, hay là vài người, tạm thời khó mà nói trước được.

Nhưng mà Giang Trần có thể khẳng định, độc thủ phía sau màn ở ngay trong bảy người khống chế phong ấn Vạn Thế thần ngục.

Bảy người này đều là đại nhân vật hiển hách một phương.

- Kình Thiên bệ hạ giá lâm.

Một đạo thanh âm sắc bén từ phía sau vang lên, sau đó thiên nhạc long trọng vang lên, trận thế Thiên đế to lớn, long xa, phượng liễn, có kim giáp vũ sĩ mở đường, đao kiếm sắc bén nhìn qua vô cùng sâm nghiêm, vô cùng phô trương, đồ sộ.

Kình Thiên Thiên đé kia long hành hổ bộ, đi tới vị trí thuộc về Thiên đế.

Khi hắn an vị ngồi trên vị trí kia, Giang Trần nhìn thấy ánh mắt cơ hồ tất cả chư hầu đều hết sức phức tạp.

Có người hâm mộ, có người khinh thường, có người đố kỵ, có người ra vẻ thâm trầm, có người coi thường không thấy, trong nháy mắt này có thể nói là mỗi người một điệu bộ.

- Cung nghênh bệ hạ.

Cơ hồ tất cả chư hầu thi lễ.

Mặc kệ thế nào Kình Thiên Thiên đế này đều là Thiên đế tạm thời, trên danh nghĩa, vẫn là chủ Thái Uyên thiên đế, tuy rằng hắn làm chúa tể thì Thái Uyên đại thế giới này rối tinh rối mù.

- Ha ha, chư vị ái khanh đường xa mà tới, không cần đa lễ. Mời ngồi.

Kình Thiên Thiên đế này vui vẻ, nhưng mà trong sự vui vẻ này, Giang Trần chung quy vẫn cảm nhận thấy lực lượng dường như không đu.r

- Xem ra Kình Thiên thiên đế này rất có thể sẽ bị loại trừ.

Trong lòng Giang Trần coi như đã nhận định số phận của Kình Thiên Thiên đế này.

Tuy rằng Kình Thiên thiên đế cũng nắm giữ một phần phong ấn, nhưng mà hắn ta chắc chắn không phải là độc thủ phía sau màn. Đây là một loại trực giác mãnh liệt của Giang Trần do từ các chi tiết mà hắn suy đoán ra.

- Vẫn quy củ cũ, trước khi thịnh hội diễn ra, chúng ta phải kiểm tra một chút, bảy chiếc chìa khóa Vạn Thế thần ngục có được bảo toàn hay không. Mời sáu vị ái khanh có được chìa khóa tiến lên.

Kình Thiên Thiên đế mở miệng.

Đây là thực hiện công vụ, cũng là một nghi thức mà mỗi lần đại hội chư hầu Thần vương đều phải hoàn thành, phải xem xét xem những chìa khóa này còn có ở đó hay không. Có người vứt chìa khóa đi, hoặc là có người vận dụng chìa khóa hay không.

Chuyện này liên quan tới Thái Uyên Thiên đế, mọi người cũng không dám phản đối.

Tuy rằng Kình THiên Thiên đế này không phải là độc thủ phía sau màn, nhưng mà hắn hiển nhiên cũng không hy vọng Thái Uyên Thiên đế rời núi. Dù sao bây giờ hắn là Thiên đế, vị trí của mình ai nguyện ý nhổ ra chứ?

Dù là Thái Uyên đại thế giới đang ở biên giới hỗn loạn, chuyển biến xấu đi. Nhưng mà vị trí Thiên Đế vẫn quan trọng như trước, đây chính là ích kỷ của nhân tính.

Xích Thủy Thần vương đứng dậy, cũng còn có năm tên Thần vương chư hầu đứng dậy.

Sáu gã Thần vương này đều ngồi ở khu vực hiển hách nhất, bọn họ đứng lên, đi về phía trước, lấy chìa khóa trong tay mình ra, đặt ở trước mặt Kình Thiên Thiên đế.

Kình Thiên Thiên đế mỉm cười, cũng lấy một chiếc chìa khóa ra.

Bảy chiếc chìa khóa được tụ tập lại một chỗ, tạo hình kỳ lạ, tất cả những chiếc chìa khóa này đều không giống nhau, giờ phút này tụ tập lại không ngờ lại có sức hấp dẫn tới như vậy.

Giang Trần cơ hồ có cảm giác không nhịn được muốn xông lên phía trước, cướp những chiếc chìa khóa này vào trong tay. Sau đó đi thẳng tới Vạn Thế thần ngục, cứu phụ thân ra.

Thế nhưng mà hắn biết rõ chuyện này hiện tại còn không thực tế. Trước mặt nhiều cường giả như vậy, ai cũng không có khả năng dựa vào sức một mình cướp đi bảy chiếc chìa khóa. Cho dù là Kình Thiên Thiên đế, hắn cũng không có thực lực này, cũng không có tư cách này.

Kiểm tra một phen, Kình Thiên Thiên đế cười nói:

- Những chiếc chìa khóa này hoàn toàn không tổn hao gì. Kiểm tra hoàn tất, chư vị thu hồi đi.

Sáu gã Thần vương kia tiến lên, đem chiếc chìa khóa của mình thu lại.

Giang Trần quan sát sáu gã Thần vương này, trừ Xích Thủy Thần vương hắn quen ra, năm gã Thần vương khác Giang Trần dường như cũng nghe qua tên tuổi bọn họ, nhưng phần lớn đều không có ấn tượng gì cụ thể.

Nhưng mà có một Thần vương trong đó Giang Trần lại có ấn tượng vô cùng sâu.

Đó là một nho sĩ tướng mạo nho nhã, ăn mặc một thân áo bào màu xanh.

- Đây là Thanh Mộc Thần vương, kiếp trước ta thấy Đại La Vân anh quả, không phải là từ vị Thanh Mộc tiền bối này sao? Lúc ấy phụ thân cũng không nói, hắn là một Thần vương của Thái Uyên đại thế giới a.

Trong lòng Giang Trần tràn ngập hiếu kỳ, nhìn qua khuôn mặt quen thuộc này, hơn mười vạn năm trôi qua, khuôn mặt Thanh Mộc Thần vương này dường như hoàn toàn không thay đổi, vẫn nho nhã như vậy, giống như là một gốc cây già bỏ đi lớp vỏ ngoài, thay bằng một lớp vỏ mới, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng thân cận.

Thanh Mộc Thần vương thu lại chìa khóa của mình. Bỗng nhiên dừng chân lại một lát rồi hỏi:

- Kình Thiên bệ hạ, từ đại hội chư hầu lần trước cho tới nay, chư hầu Thái Uyên đại thế giới chúng ta dường như lại ít đi gần mười Thần Vương. Rốt cuộc là vì cái gì?

Kình Thiên Thiên đế không ngờ tới Thanh Mộc Thần vương lại hỏi như vậy, sắc mặt hắn trầm xuống:

- Thanh Mộc Thần vương, Thần Vương hưng suy, chính là việc của bản thân chư hầu, ngươi hỏi bổn đế, bổn đế biết trả lời thế nào đây? Những vấn đề này không phải các ngươi mới là người có lẽ nên nói với bổn đế a?

Thanh Mộc thần vương cười nhạt một tiếng:

- Kình Thiên bệ hạ nếu là chủ Thái Uyên đại thế giới, như vậy bất cứ chuyện gì trong Thái Uyên đại thế giới này bệ hạ đều có thể quản. Cũng có nghĩa vụ quản a.

Kình Thiên Thiên đế hừ lạnh một tiếng:

- Ngươi đang dạy bổn đế hay sao?

Thanh Mộc Thần vương cười ha hả, khuôn mặt thủy chung vẫn bình tĩnh như một, hắn thở dài nói:

- Ta chỉ hy vọng bệ hạ có thể chăm lo việc công một chút, có thể mang Thái Uyên đại thế giới vượt qua khốn cảnh, sao ta dám dạy bệ hạ cơ chứ?

- Làm càn, Thái Uyên đại thế giới sao lại lâm vào khốn cảnh? Thanh Mộc đạo hữu, ngươi không nên nói chuyện giật gân a.

Một Thần vương mặc y phục màu đen, mặt đen lên quát Thanh Mộc thần vương.

Người này chính là một Thần vương khác nắm giữ chìa khóa, gọi là Bắc Minh Thần vương.

- Ha ha, Bắc Minh đạo hữu, ngươi đang trợn mắt nói dối hay sao? Thái Uyên đại thế giới có hiện trạng thế nào, chỉ cần không phải là kẻ mù đều rõ như ban ngày.

Thanh Mộc Thần vương châm chọc, khıêυ khí©h.

- Loại hiện trạng này cũng không phải là sau khi bệ hạ thượng vị mới có. Bệ hạ thượng vị cũng chỉ có mấy trăm năm, rất nhiều thứ còn chưa để ý tới rõ ràng. Ngươi bây giờ nói bệ hạ như vậy, rõ ràng là cố ý đâm chọc, bụng dạ khó lường.

Bắc Minh Thần vương kia trực tiếp chụp mũ.

Hắn phản bác như vậy cũng có vài phần đạo lý. Quả thực Kình Thiên Thiên đế này vừa mới lên đài không được năm trăm năm.

Loại tình huống này rất khó mà nói chăm lo việc công, làm ra chuyện lớn gì.

- Được rồi, được rồi, nhị vị đều có thân phận Chư hầu, cãi nhau ở đây còn ra thể thống gì nữa?

Lại một gã chư hầu Thần vương đứng ra, người này cũng nắm giữ một cái chìa khóa. Thần vương này mặc y phục màu trắng, không dính một hạt bụi, khiến cho người ta có cảm giác người này dường như ưa thích sạch sẽ, nhưng mà cũng khiến cho người ta có cảm giác rất là trong sáng.

Đương nhiên Giang Trần đối với loại người này cũng không quá ưa thích, bởi vì loại người này thường thường bên trong cũng không giống như biểu hiện bề ngoài, không nhiễm bụi trần.

Hoàn toàn ngược lại, có một ít thời điểm loại người này còn đặc biệt âm u.

Đương nhiên đây cũng là một loại nhận định của Giang Trần. Thần vương áo trắng này rốt cuộc là dạng người gì, Giang Trần vẫn còn đang quan sát.