Nói thật, Giang Trần còn chưa biết Xích Thủy Thần vương rốt cuộc gặp mình vì cái gì. Tại sao lại nói những chuyện nhảm nhí hoàn toàn không có chủ đích này.
Dường như Thần Vương đại nhân cũng không rảnh rỗi tới trình độ như vậy a.
- Bổn vương đang ước lượng ngươi, ước lượng xem ngươi có tư cách làm người nối nghiệp của bổn vương hay không.
Lời này như sấm sét nổ vang bên tai Giang Trần.
Người nối nghiệp.
Mình và Xích Thủy Thần vương này hoàn toàn không có gặp gỡ gì nhiều, trở thành người nối nghiệp của Thần Vương đại nhân này, rốt cuộc tại sao người này lại có ý nghĩ như vậy?
Trong lúc nhất thời, Giang Trần cũng lúng ta lúng túng nói:
- Thần Vương đại nhân, vãn bối và Thần Vương đại nhân chưa từng lui tới nhiều, tự biết trong lòng Thần Vương đại nhân, có lẽ vãn bối cũng không có ấn tượng gì. Lời này của Thần Vương đại nhân, quả thực khiến cho vãn bối không có cách nào lý giải a.
- Ha ha, có một thứ đồ vật gọi là nhãn duyên. Có ít người ngươi nhìn hắn cả đời cũng không thấy có nhãn duyên. Có một ít người ngươi nhìn một lần sẽ lập tức cảm thấy có nhãn duyên. Tiểu Chân trưởng lão, đến cảnh giới Thần Vương, suy nghĩ tương đối rõ ràng hơn chút, làm một ít chuyện, chắc chắc sẽ có chỗ đặc biệt.
Lời này Giang Trần ngẫm lại cũng thấy có đạo lý.
Thấy Giang Trần không nói gì, Xích Thủy Thần Vương cười nói:
- Sao nào? Tiểu Chân trưởng lão nghe thấy tin tức khϊếp sợ như vậy cũng không có biểu hiện quá nhiều sao?
Giang Trần cười khổ nói:
- Thần Vương đại nhân muốn ta tỏ vẻ gì đây?
- Ta muốn xem cách nhìn của ngươi.
Giang Trần nhún nhún vai, lại hỏi lại:
- Thần Vương đại nhân đang lúc thịnh niên, xuân thu đang thịnh, Xích Thủy tiểu thế giới cũng mưa thuận gió hòa, thái bình thịnh thế, hiện tại tìm người nối nghiệp dường như có chút sớm a.
- Ai biết được chứ?
Xích Thủy Thần vương cười ha hả, nói:
- Có lẽ sau đại hội chư hầu Thần Vương, thế cục Thái Uyên đại thế giới lại có bộ dáng khác. Chuyện gì cũng nên phòng ngừa chu đáo một chút là tốt nhất.
- Thần Vương đại nhân lo nhiều rồi.
Giang Trần cười nói.
- Không phải lo xa. Lần đại hội chư hầu này nghe nói có một cỗ lực lượng sẽ thôi động Thái Uyên đại thế giới đổi tên. Việc này một khi đẩy mạnh, hoặc là thay đổi hoặc là diệt vong. Chỉ có hai loại khả năng này mà thôi.
- Thay đổi danh hào?
Kỳ thực Giang Trần đã sớm biết rõ tin tức này, nhưng hắn vẫn khϊếp sợ nói:
- Sửa đổi danh hào, há không phải sẽ từ bỏ số mệnh hay sao? Không sợ Thiên đạo bác bỏ, dẫn tới tai nạn hay sao?
- Đúng vậy, có ít người vốn điên cuồng như thế.
Xích Thủy Thần vương thở dài:
- Hiện tại Tiểu Chân trưởng lão biết rõ vì sao bổn vương muốn tuyển chọn người nối nghiệp rồi chứ?
Giang Trần cũng cười khổ nói:
- Nếu như quả thực sửa đổi danh hào, Thần Vương đại nhân chọn ta làm người nối nghiệp, đây không phải là ném áp lực cho ta hay sao?
- Quả thực như vậy, cho nên bổn vương muốn nhìn xem ngươi có quyết tâm như vậy hay không. Có phách lực như vậy hay không.
Xích Thủy Thần vương mỉm cười nói.
Giang Trần từ chối cho ý kiến.
Không nói trước hắn có loại phách lực này hay không, hắn đối với một Thần vương của tiểu thế giới nho nhỏ quả thực không quá cảm thấy hứng thú. Lại nói, hắn cũng có mục tiêu của mình.
Vị trí chư hầu của Xích Thủy tiểu thế giới đối với hắn mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Thấy Giang Trần do dự, Xích Thủy Thần vương dường như đã tìm được đáp án, thở dài:
- Không thể tưởng tượng được, lúc này phong hào chư hầu của một tiểu thế giới cũng không còn lực hấp dẫn. Xem ra thế đạo thực sự đã tan vỡ tới tình trạng không thuốc nào cứu được rồi.
- Bổn Vương vốn cho rằng người thế hệ trước đã mất đi dũng khí thay đổi, đã mất đi phong mang vốn có. Hy vọng có lẽ ở trong đám người trẻ tuổi. Hiện tại xem ra trong đám người trẻ tuổi cũng không có dũng khí này. Cũng không có đảm lượng như vậy. Chẳng lẽ Thái Uyên đại thế giới chúng ta đã tới lúc mạt vận rồi sao?
Xích Thủy Thần vương cảm khái cực kỳ.
Giang Trần có chút kinh ngạc, trong ấn tượng của hắn, Xích Thủy Thần vương hẳn là chư hầu Thần Vương tương đối trầm ổn, hắn là một người ngoài, lão nhân gia này có lẽ không nên nói những lời bi quan trước mặt hắn a.
Chẳng lẽ, đại hội chư hầu Thần Vương càng tới gần, áp lực càng lúc càng lớn, làm cho Xích Thủy Thần vương cũng không vững vàng a.
Giang Trần khuyên nhủ:
- Từ xưa tới nya, số mệnh tới cùng sẽ có lúc phản chiếu. Ta lại cảm thấy Thái Uyên đại thế giới còn chưa tới lúc mạt vận.
- Ồ, tại sao ngươi lại nghĩ vậy?
Xích Thủy Thần vương hỏi.
- Ta nghe nói, Thái Uyên Thiên đế của Thái Uyên đại thế giới cũng không có vẫn lạc, Thiên đế còn đó, khí vận đương nhiên là còn. Trừ phi Thiên đế vẫn lạc, tín vật tạo hóa bị thu trở lại, đó mới gọi là vận số đã hết. Số mệnh liên quan tới một đại thế giới thường ở chỗ tín vật tạo hóa, Chư thiên tán thành. Nói cách khác, Thái Uyên Thiên đế hiện tại bị nhốt, cho nên Thái Uyên đại thế giới cũng như vậy mà suy sụp theo. Nhưng mà chỉ cần Thiên đế không chết, sẽ có lúc Thái Uyên đại thế giới một lần nữa phong quang.
Những lời nói như thế này Xích Thủy Thần vương không phải là chưa từng nghe nói qua.
Nhưng mà chưa từng có người nào có thể giải thích số mệnh trực tiếp như vậy, nhìn thấu triệt như thế, hơn nữa còn hợp tình hợp lý như vậy.
Số mệnh một đại thế giới thực sự gắn bó trên người Thiên Đế.
Hiện tại Thiên Đế chính thức gặp vận rủi, mà các Ngụy Thiên đế thì không ngừng hóa trang lên sân khấu. Đây là khinh nhờn Thiên Đế, cũng là khinh nhờn thiên đạo.
Tình huống như vậy Thái Uyên đại thế giới này tự nhiên không có khả năng số mệnh tràn đầy, đây là Thiên đạo trừng phạt bọn họ, trừng phạt bọn họ không tôn kính Thiên đế.
Xích Thủy Thần vương nhìn qua người trẻ tuổi, đột nhiên hắn cảm thấy người trẻ tuổi này thực sự không đơn giản. Một người còn trẻ như vậy, làm trưởng lão Sát Tinh tông, quả thực quá đáng tiếc.
- Tiểu Chân trưởng lão có cái nhìn cao như vậy, độ cao lập luận lần này ít nhất cũng đạt tới cấp bậc chư hầu Thần Vương. Lại chịu thiệt làm trưởng lão Sát Tinh tông, thực sự khiến cho bổn vương cảm khái không thôi a.
- Thần Vương đại nhân, vị trí cao thấp cũng không quan trọng. Ta thấy địa vị như mây bay. Ta làm việc chú ý tôn sùng bản tâm. Ta có ước hẹn với Hàn tông chủ, như vậy ta sẽ tuân thủ.
Giang Trần xúc động nói.
- Được rồi, sáu mươi năm sau, hy vọng bổn vương còn có thể mời ngươi tới. Sáu mươi năm sau hy vọng bổn vương vẫn còn trên nhân thế.
Xích Thủy Thần vương tự giễu cười cười, nâng chén trà nhỏ lên, nói:
- Tiểu Chân trưởng lão, bổn vương không tiễn.
Đây là hắn muốn tiễn khách.
Giang Trần đứng dậy:
- Vãn bối cáo từ.
Giang Trần đi ra khỏi ThầnVuương phủ, toàn thân nhẹ nhõm không thôi. Chuyến đi này không tệ, ít nhất hắn đã thành công gieo xuống một khỏa hạt giống trong lòng Xích Thủy thần vương.
Chỉ cần Xích Thủy Thần vương có thể tỉnh ngộ, hắn tất sẽ biết rõ ủng hộ Thái Uyên Thiên đế đó mới chính là đường ra của Thái Uyên đại thế giới. Trừ lựa chọn này ra, tất cả đều là đường chết.
Nếu như Xích Thủy Thần vương hiểu điều này, vậy thì mấy bằng hữu chư hầu Thần vương của hắn nhất định cũng sẽ ủng hộ hắn, cùng hắn giữ gìn đại nghĩa.
Như vậy trận doanh ủng hộ Thái Uyên thiên đế càng ngày càng lớn mạnh.
Đây là chuyện Giang Trần muốn nhìn thấy nhất.
Nghĩ tới đây, Giang Trần đối với đại hội chư hầu Thần vương vài chục năm sau ngày càng chờ mong.
Tuy rằng Thái Uyên đại thế giới lúc này vẫn tràn ngập sương mù, nhưng mà ít nhất mọi người đã bắt đầu giác ngộ, bắt đầu bắt tay vào vén màn sương mù.
Sau sương mù nhất định là trời xanh.