Chương 29: C29: Công chúa chiếu mắng không lầm 1

– Tốt, trẫm ưa thích người thông minh. Hạ Đình, ngươi mang Giang Trần đi nội viện, hội chẩn cho Chỉ Nhược công chúa.

– Vâng, nô tài lĩnh chỉ.

Hạ Đình là một thái giám, thái giám có thể ở bên người quốc quân nghe tuyên, địa vị tự nhiên sẽ không thấp.

Hạ Đình này ngược lại là người lanh lợi, cũng không bởi vì lịch sử Giang Trần bất lương mà có ý tứ khinh mạn. Trái lại, hắn rất khách khí, cũng rất hiền hoà cười nói:

– Tiểu Hầu gia, xin mời đi theo ta.

Giang Trần gật gật đầu:

– Lát nữa Quản gia Giang Chính của ta sẽ áp giải một đám vật liệu đá đến, nhờ đưa đến trong tẩm cung của công chúa.

Vương Cung rất lớn, phải đi một hồi, mới đi đến hậu viện.

Đi trong hoa viên tĩnh mịch, Giang Trần nhẹ nhàng lắc đầu.

Muốn nói hoàn cảnh, nơi đây ở vương đô thật sự là độc nhất vô nhị, cây xanh râm mát, sắc màu rực rỡ, địa thế đẹp và tĩnh mịch, đình đài hành lang, các loại bố trí đều là phong cách cao quý.

Đi qua một hành lang, xuyên qua một cổng vòm, đi tới một nơi khoáng đạt. Hạ Đình mang theo Giang Trần, đứng ở trước một giàn hoa.

Advertisement

– Tiểu Hầu gia, chúng ta đến nơi rồi.

Trong sân có hai người. Chính xác ra là hai nữ tử. Một thiếu nữ trong đó, trên mặt ngây thơ, dáng người ở vào lúc bắt đầu phát dục, đúng là Đông Phương Chỉ Nhược.

Nàng giờ phút này, đang cầm một thanh mộc kiếm, cùng một nữ tử khác gặp chiêu phá chiêu, chống đỡ có chút cố hết sức.

Nàng kia ước chừng hai mươi tuổi, dáng người vô cùng tốt, mặc một thân Vũ Đấu giáp da bó sát người, đem đường cong lung linh của nàng phác hoạ càng thêm uyển chuyển.

Nàng này vẻ mặt khí khái hào hùng, hô quát tầm đó, có chút nghiêm khắc, giơ tay nhấc chân, đều có một cỗ khí khái bậc cân quắc không thua đấng mày râu.

– Lấy!

Advertisement

Một tiếng quát khẽ vang lên, mộc kiếm trong tay Đông Phương Chỉ Nhược loảng xoảng rơi xuống đất, mà mộc kiếm của nữ tử gợi cảm kia, thì gác ở trên cổ Đông Phương Chỉ Nhược.

Giang Trần im lặng lắc đầu, nữ nhân này ai à? Lá gan cũng không nhỏ, mộc kiếm gác trên cổ công chúa, luận bàn không hiểu phóng nước sao?

Nói sau, lần trước không phải dặn dò qua, để cho Đông Phương Chỉ Nhược đình chỉ tu luyện võ đạo sao?

– Nữ nhân ngu ngốc.

Khóe miệng Giang Trần nhẹ nhàng phiết động, trong nội tâm thập phần không cho là đúng.

– Quả nhiên là ngực to không não, cổ nhân thật không lấn ta.

Há biết, động tác hắn lắc đầu bĩu môi, vừa vặn rơi xuống trong mắt nữ tử gợi cảm kia, khiến hắn rước lấy tai họa.

– Nơi nào đến dê xồm? Lại dám ở hậu cung giương oai?

Nữ tử gợi cảm kia tâm tình tựa hồ không tốt, đột nhiên nhìn thấy một thiếu niên tướng mạo lạ lẫm, vậy mà lắc đầu, bĩu môi, làm cho nàng tìm được chỗ phát tiết?

Giang Trần nhướng mày, quay đầu hỏi Hạ Đình:

– Nữ nhân ngu ngốc này là ai?

Hạ Đình nghe xong lời này, miệng thoáng cái như bị người đút cái trứng ngỗng vào, vẻ mặt ngạc nhiên cùng cười khổ, cứng họng, nhất thời vậy mà không biết trả lời thế nào.

– Tốt ngươi cái dê xồm, mắng ai nữ nhân ngu ngốc?

– Trừ ngươi ra còn có ai?

Giang Trần liên tục bị mắng “dê xồm” cũng dẫn xuất nóng tính.

– Nếu như ta nhớ không lầm, lần trước bổn thiếu gia đã nói, để cho Đông Phương Chỉ Nhược đình chỉ tu luyện võ đạo!

– Ta ngược lại muốn hỏi một chút, là ai ở bên người công chúa an bài loại ngu ngốc này?

– Nếu như loại vấn đề cơ bản nhất này cũng muốn ta ba lần bốn lượt dặn dò, cái hội chẩn này, ta ngược lại muốn cân nhắc để các ngươi mời cao minh khác rồi!

– Còn có, ngươi nữ nhân ngu ngốc này, không nên hơi một tí lại đem kiếm hác trên cổ công chúa. Tim đập nhanh thì thần dao động, thần dao động thì khí tiết. Nguyên khí của công chúa vốn rất yếu, có phải ngươi ngại nàng chết không đủ nhanh không?

– Ngu ngốc nhất chính là, loại mộc kiếm các ngươi dùng, dĩ nhiên là Huyền Vân Mộc, gỗ này tính âm, sẽ dẫn động Thái Âm chi sát của công chúa. Vương Cung lớn như vậy, chẳng lẽ mỗi một cái đều là ngu ngốc sao?

Nữ nhân kia vốn hùng hổ, bị Giang Trần mắng một trận, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người. Nhất là liếc mắt liền nhận ra Huyền Vân Mộc, càng làm cho nàng cảm thấy kinh ngạc.

Ngược lại là Đông Phương Chỉ Nhược, cười hì hì mang theo vài phần thiếu nữ ngây thơ, chạy tới, lôi kéo tay áo của Giang Trần:

– Được rồi, Giang Trần ca ca, sáng nay Câu Ngọc cô cô vừa mới từ bên ngoài mạo hiểm trở lại, đối với sự tình của Chỉ Nhược, là hoàn toàn không biết gì cả! Ngươi tha thứ nàng một lần đi.

– Chờ một chút!

Nữ nhân gợi cảm gọi Câu Ngọc kia tỉnh lại.

– Chỉ Nhược ngươi giải nghĩa cho ta, ai cần... tên hỗn đản này tha thứ? Ta ở đâu sai? Còn có, tiểu tử này là ai? Sao hắn có thể xuất nhập hậu cung?

– Nói ngươi ngu ngốc ngươi còn không thừa nhận, ngươi cho rằng ta muốn vào hậu cung sao?

– Tiểu tử, ngươi nói thêm câu ngu ngốc nữa, tin lão nương đánh ngươi nằm liệt giường hay không!

– Dừng a! Uy hϊếp ta sao? Dùng công phu mèo cào kia của ngươi, tỉnh lại đi.

Giang Trần khinh thường.

Bên kia thái giám Hạ Đình, thì thừa cơ lén lút chạy trốn. Bởi vì hắn phát hiện, sự tình có chút vượt quá dự liệu của hắn, hắn cũng không muốn ở đây xấu hổ.

Dù sao người đã dẫn tới, lại gà bay chó chạy, cũng không phải là hắn có thể khống chế.

Đáng thương Đông Phương Chỉ Nhược, chỉ có thể hai đầu dập tắt lửa.

Giang Trần kéo Đông Phương Chỉ Nhược một phát:

– Đi, tiểu nha đầu, mang ta đi khuê phòng của ngươi nhìn xem.

Lời kia vừa thốt ra, Câu Ngọc triệt để nổi giận, mộc kiếm run lên, quát:

– Dê xồm, ngươi thực cho rằng lão nương không dám bổ ngươi sao?

– Ngươi cái nữ nhân điên này, uống lộn thuốc sao? Ta hảo tâm tới hội chẩn cho Chỉ Nhược công chúa, ngươi lại quấy rối. Tin hay không...

– Tin hay không như thế nào?

Câu Ngọc cười lạnh.

– Được rồi, hảo nam không cùng nữ đấu. Chỉ Nhược công chúa, nàng là giáo sư võ học của ngươi sao? Có nàng ở bên cạnh ngươi, ngươi sống không quá mười sáu tuổi.

Khuôn mặt Câu Ngọc trắng nõn, nghe vậy lập tức có vẻ lo lắng bao phủ, ngưng tiếng nói:

– Tiểu tử, đem lời nói mới vừa rồi của ngươi lập lại lần nữa thử xem!

Đông Phương Chỉ Nhược thấy biểu lộ của Câu Ngọc, biết rõ nàng là thực nổi giận, vội vàng nói:

– Được rồi, cô cô, hai người các ngươi đều đừng nói nữa. Nghe Chỉ Nhược giải thích. Đây là Giang Trần, là ngự y do phụ vương mời cho ta. Cô cô, ngươi chớ xem thường Giang Trần! Hắn rất lợi hại, nhìn ra ta không phải bị bệnh, mà là Tiên Thiên Thái Âm Chi Thể. Không thể tu luyện, tu luyện sẽ tăng thêm gánh nặng kinh mạch, tiêu hao nguyên khí của ta.

– Ngự y? Liền tiểu tử này?

Trên mặt kiêu ngạo của Câu Ngọc tràn ngập không tin.

– Cô cô, hắn gọi Giang Trần, không phải là ‘tiểu tử này’ gì.

Đông Phương Chỉ Nhược cười hì hì nói.

– Giang Trần ca ca, này là cô cô của ta, thân muội muội của phụ vương, ngươi gọi nàng Câu Ngọc công chúa a. Cũng đừng gọi nữ nhân ngu ngốc, nữ nhân điên gì nữa, kia rất khó nghe a!

– Cô cô?

Giang Trần sững sờ, thật không nghĩ tới, hắn cho rằng nữ nhân dũng mãnh này, hẳn là nữ Võ Sư a.