Tôi lại hỏi Phỉ Nhược Thanh rất nhiều lần, anh vẫn trả lời như vậy, "Không cần gấp."
Tôi không biết có phải là không cần gấp hay không, nhưng đảo mắt đã qua hai tuần, Phỉ Nhược Thanh lại không giống như không có gì, cũng không giống như câu không cần gấp của anh.
Lúc đầu tôi còn tưởng là chuyện này anh cũng không thể nói, tôi lại chỉ có thể tự mình ngộ ra, nhưng dần dà, tôi nhận ra được là không phải vậy.
Là Phỉ Nhược Thanh đang trốn tránh.
Phỉ Nhược Thanh không phải là một người trốn tránh vấn đề, tuy anh ít nói, đôi khi cũng có thể sẽ vì một mâu thuẫn nhỏ mà chiến tranh lạnh với tôi vài tiếng, nhưng khi đối mặt với vấn đề lớn, anh và tôi giống nhau, đều sẽ lựa chọn nói rõ mọi chuyện với đối phương, sau đó cùng nhau giải quyết.
Tính cách hai người chúng tôi khá khác nhau, hoàn cảnh sinh hoạt lúc nhỏ và hứng thú sở thích cũng không phải đều giống nhau, sống chung với nhau, ngoại trừ tình yêu ngọt ngào, còn có cuộc sống sinh hoạt cơm áo gạo tiền.
Vấn đề giữa chúng tôi không nhiều, nhưng cũng không thể nói là ít, chúng tôi có thể cùng nhau đi đến hiện tại, có một phần là nhờ tính không trốn tránh vấn đề mà cùng lý giải, thấu hiểu nhau.
Nhưng hiện tại, Phỉ Nhược Thanh lại đang trốn tránh. Tôi không hiểu anh đang trốn tránh cái gì, nhưng tôi nghĩ, chắc là anh đang sợ.
Có lẽ là sợ đáp án của tôi không đúng, hoặc có lẽ là sợ chúng tôi sẽ phải tách ra.
Tôi không biết nên an ủi anh như thế nào, làm sao giúp anh dũng cảm đối mặt, bởi vì ngay cả vấn đề là cái gì tôi cũng không biết, nên không dám dõng dạc bảo anh tin tưởng đáp án của tôi nhất định sẽ chính xác.
Nhưng suy cho cùng, đáp án dù đúng hay sai, ai có thể xác minh được? Hai chúng tôi không lên tiếng, không khí nhất thời có chút nặng nề, đánh vỡ sự im lặng là tiếng chuông cửa.
Tiếng chuông cửa đã khôi phục bình thường. Không biết có phải do ảo giác của mình hay không, từ khi tôi bắt đầu ý thức được thân phận của mình, những điểm không đúng trong nhà cũng trở nên bình thường lại, thậm chí ngay cả Phỉ Nhược Thanh, cũng trông như bao người.
Làn da anh vốn không hề giống trắng xanh như vậy, mà là hồng nhuận, thân thể cũng không hề lạnh băng.
Tôi hỏi Phỉ Nhược Thanh, anh nói: "Những gì em thấy trước đó mới là ảo giác." Anh còn nói, "Người sống và người chết, thật ra cũng không khác gì nhau."
Tôi lại muốn hỏi, nhưng anh không đáp, chỉ nói một câu: "Em vẫn luôn biết."
Lúc này chuông cửa vang lên, tôi đột nhiên nhớ lại đoạn đối thoại với Phỉ Nhược Thanh, tôi có một loại dự cảm, bản thân cách đầu mối cuối cùng của mọi chuyện, kỳ thật chỉ còn lại có một bước cuối cùng.
Ngày thường không có nhiều người đến nhà của chúng tôi, Lâm Tử có chìa khóa, cũng biết trong nhà này không còn ai nữa, nên sẽ không nhấn chuông.
Tôi nghi hoặc rồi nhìn qua Phỉ Nhược Thanh, trông Phỉ Nhược Thanh cũng không biết ngoài cửa là ai, cùng tôi tiến đến huyền quan, tôi nhìn ra ngoài qua mắt mèo.
Nói ra nghe có vẻ buồn cười, tôi rõ ràng đã là quỷ, nhưng khi nhìn qua mắt mèo, trong đầu không khỏi nhớ lại những bộ phim kinh dị từng xem, tôi sợ nhìn thấy một cái tròng mắt màu đỏ từ mắt mèo.
May là không có.
Đứng ngoài cửa là một người vừa quen thuộc vừa xa lạ, là bà cụ sống một mình ở cách vách.
Nói quen thuộc, là vì trước kia tôi và Phỉ Nhược Thanh thường xuyên qua lại với bà, số lần cọ cơm cũng không ít. Nói xa lạ, là vì tôi đã không gặp bà rất lâu rồi —— từ sau khi bà qua đời, đã hai năm rồi chưa từng gặp lại.
Tôi mở cửa, bà vẫn cười hiền như trước kia, kéo tay tôi vỗ vỗ: "Tiểu An, đã lâu không gặp."
Không biết vì sao, mũi tôi đột nhiên chua xót, nhịn không được mà ôm bà: "Bà ơi, đã lâu không gặp, con rất nhớ bà."
Bà cụ vỗ vỗ vai tôi, đi theo chúng tôi vào nhà, lại quay đầu hỏi Phỉ Nhược Thanh: "Tiểu Phỉ, sao đã lâu vậy rồi mà con còn chưa đưa người ra ngoài vậy? Bọn bà sắp chờ không kịp rồi đó, ngay cả Vượng Tài cũng ngày ngày nằm ở cửa ngóng trông."
Vượng Tài là bé golden của một hộ ở lầu dưới, hoạt bát đáng yêu, thích cùng người chơi đùa, tôi trước kia nhàn rỗi không có việc gì liền đi dạo với nó, nhưng sau đó Vượng Tài bị bệnh, không thể cứu được.
Tôi không đợi Phỉ Nhược Thanh trả lời, giành hỏi: "Bà ơi, những lời này của là sao vậy ạ?"
Bà cụ nhìn tôi, có vẻ kinh ngạc: "Tiểu An vẫn không biết hả?" Thấy tôi lắc đầu, bà lại nhìn Phỉ Nhược Thanh, thở dài: "Tiểu An, con nhất định phải ra ngoài, mọi người đều ở bên ngoài chờ con đó, Vượng Tài ngày nào cũng nằm dài ở cửa, đợi con đến chơi với nó."
Tôi ngây ngốc, theo bản năng nói: "Sao bà nói nghe như con đang ngồi tù vậy."
Bà cụ không cười, nói: "Còn không phải là đang ngồi tù sao." Bà nói với Phỉ Nhược Thanh: "Tiểu Phỉ, mọi việc cần phải dũng cảm đối mặt, con không nên vì sợ hãi mà kéo dài mãi."
Sau khi bà nói xong thì quay đầu nhìn tôi, đôi mắt bà hơi vẩn đυ.c, nhưng lại cố tình nhìn rõ mọi chuyện hơn ai khác: "Tiểu An, bà không biết câu hỏi của con là gì, nhưng bà có thể đoán được đại khái. Khi con trả lời, con nên nghĩ về Tiểu Phỉ, hoặc là nghĩ về bà, ngẫm nghĩ lại chúng ta đã thân quen như thế nào."
Bà cụ nói xong câu đó liền rời đi, Phỉ Nhược Thanh cũng không nói chuyện, ngồi bên cạnh tôi, một lát sau duỗi tay ôm eo tôi, vùi mặt vào cổ tôi.
Tôi buồn cười, vỗ vỗ đầu Phỉ Nhược Thanh: "Sao đột nhiên lại nhõng nhẽo rồi?"
Giọng Phỉ Nhược Thanh rầu rĩ: "Cửu An, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, em sẽ vẫn mãi yêu anh sao?"
"Sẽ nha." Tôi không chút do dự, lập tức trả lời anh.
Phỉ Nhược Thanh im lặng thật lâu, cuối cùng ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Cửu An, ngày mai anh sẽ hỏi em một câu hỏi, em nhất định phải nghĩ cho kỹ, nghĩ cho kỹ đáp án của con tim mình rồi hẳn trả lời, biết chưa?"
Biểu tình Phỉ Nhược Thanh cực kỳ nghiêm túc, tôi không biết câu trả lời kia sẽ tạo nên kết quả gì, nhưng tôi vẫn gật đầu: "Biết rồi."