Thấy trên mặt Trí ca ca hình như có cầu vồng nhỏ hiện tới hiện lui, ta cũng biết mình lại nói sai, ánh mắt ngượng ngùng dời qua một bên, ngập ngừng nói, “Xin lỗi.”
Nhưng Tiểu Thành càn rỡ cười càng làm ta thêm xấu hổ.
“Ha ha ha… ha ha ha…”
Trí ca ca kéo ta tới trước bàn đọc sách ngồi xuống, dịu dàng nói với ta, “Không cần để ý đến Tiểu Thành, chúng ta luyện chữ, Tiểu Phi, ngươi muốn học chữ gì?”
Rất thích loại săn sóc này của Trí ca ca, ta đỏ mặt nghiêng đầu suy nghĩ một chút mới nói, “Trước tiên học tên của ta nha.”
“Cái này rất đơn giản.”
Trí ca ca mài xong mực, sau đó đứng ở sau lưng ta, đem ta ôm vào trong ngực, nắm lấy tay cầm bút của ta bắt đầu viết.
Bàn tay cầm tay ta thật lớn a, cảm thấy có luồng ấm áp chậm rãi chảy vào lòng bàn tay, ta nhịn không được nghiêng đầu nhìn Trí ca ca, ánh mắt chuyên chú viết chữ của hắn khiến ta mê muội.
“Tiểu Phi, viết chữ thì phải nhìn vào giấy, mắt nhìn theo tay, ngươi nhìn ta làm gì?”
Bị Trí ca ca hỏi, ta có chút ngại ngùng.
“Trí ca ca, ngươi thật là đẹp trai, ta muốn ngắm khuôn mặt của huynh mà.”
“Tiểu Phi!”
Bị Trí ca ca nhắc nhở kiến ta không khỏi chu cái miệng nhỏ, mà trên tờ giấy trắng xuất hiện chữ “phi” kia càng làm cho ta điên đầu, ta nhịn không được kêu lên: “Không phải chứ? Trí ca ca, không phải huynh nói chữ “phi” rất đơn giản sao? Tại sao lại nhiều nét như vậy?”
Vừa nghe ta nói như vậy, Tiểu Thành vội vàng chạy lại xem.
“Không phải a, Tiểu Phi, ta cảm thấy rất đơn giản mà, chữ này nhìn qua giống như ba con chim nhỏ xếp cùng một chỗ, rất dễ nhớ.”
Ta càng thêm không hiểu.
“Vì sao nhất định phải là ba con chim nhỏ? Nếu như muốn bay, một con là đủ rồi a.”
“…”
Trí ca ca giải thích, “Chữ “phi” viết như vậy, phải là tam điểu mới thành “phi”, Tiểu Phi, đây là tên của ngươi, phải nhớ kỹ.”
“Phi, trong Nhất Phi Trùng Thiên sao?”
Ta đột nhiên đặt câu hỏi khiến Trí ca ca sửng sốt, Tiểu Thành ngạc nhiên nói, “Tiểu Phi, không nhìn ra, ngươi còn biết cái câu Nhất Phi Trùng Thiên này nha.”
Đúng vậy, vì sao ta biết? Hình như nghe ai nói qua… À, nhớ rồi, là lần trước Liễu công tử có nói với ta.
Ta nhìn chằm chằm cái chữ to đen thui trên tờ giấy trắng kia, tựa hồ nó thực sự biến thành ba con chim nhỏ không ngừng bay trước mắt ta, khiến ta có chút hoa mắt, đầu cũng bắt đầu mơ hồ đau, ta nhịn không được vỗ trán.
Cảm thấy ta không bình thường, Trí ca ca vội hỏi, “Tiểu Phi, ngươi làm sao vậy?”
“Ta không biết, đầu ta có chút nhức…”
Vì vậy ta lập tức bị Trí ca ca ôm lấy đưa về phòng ngủ, để cho ta nằm trên giường nghỉ ngơi.
Nói cũng kỳ quái, rời khỏi thư phòng, nằm ở trên giường mềm mại, cơn đau đầu của ta từ từ biến mất, ta nhìn vẻ mặt lo lắng của Trí ca ca và Tiểu Thành, rất ngượng ngùng đỏ mặt nói cho bọn họ biết đầu của ta đã hết đau rồi.
Xem ra đã định trước ta cùng học vấn không có duyên, mỗi lần cầm bút lên, đầu của ta liền choáng váng, chữ gì cũng đều không viết được, đã thế còn bị Tiểu Thành cười nhạo một trận, nói ta đời này đều không học viết chữ được, mệnh chính là chỉ có thể làm tiểu tư cho người.
Kỳ thực ta đối với việc có thể viết chữ hay không cũng không quá để trong lòng, ta vốn tư chất ngu ngốc như vậy thì dù có luyện nữa, phỏng chừng cũng chẳng luyện được đến đâu.
Tuy rằng chữ ta không luyện được, nhưng làm những việc khác ta rất chăm chỉ, mỗi ngày ta đều hầu hạ cuộc sống thường nhật của Trí ca ca như dùng cơm, giúp hắn đốt lò sưởi, khi hắn đọc sách viết văn thì giúp hắn mài mực, Trí ca ca luôn khen ta mài mực rất tốt, nói ta rất xứng với chức thư đồng, tuy nhiên vẫn bị Tiểu Thành ở phía sau lành lạnh cho thêm một câu, còn thiếu điều không biết chữ nữa.
Bất quá sau đó Tiểu Thành lại dạy ta một từ là “Hồng tụ thiêm hương”, nói rằng từ đó rất thích hợp dùng cho ta và Trí ca ca, ta rất thích từ này, vì vậy liền tha thứ cho mỗi lần Tiểu Thành cười nhạo ta.
(Hồng tụ thiêm hương: Câu này là câu thành ngữ cổ, hiểu ngắn gọn là “Hồng nhan thêm hương”, Hồng tụ: nói về những thiếu nữ áo quần xinh tươi diễm lệ. Nghĩa ban đầu là thư sinh trong thời gian dùi mài kinh sử có hồng nhan bên cạnh giúp đốt thêm hương. Ý chỉ nhưng người có nữ nhân xinh đẹp bên cạnh. Nguồn chưa xin phép từ tichthuongtuuquan.wordpress.com)
Hôm nay, Trí ca ca ở thư phòng luyện chữ, ta đứng ở một bên mài mực cho hắn, chợt nghe tiếng bước chân vang đến, có người khẽ cười đi tới.
“Tam ca, nhiều ngày không gặp, biệt lai vô dạng a.”
Tiếng cười âm lãnh như thế, ta không cần ngẩng đầu cũng biết là ai tới, Trí ca ca không nói một tiếng đã đem ta đến đây, Tứ công tử đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ.
Ta ngẩng đầu, nhìn Tứ công tử nhẹ phe phẩy chiếc quạt, cười hì hì thong thả khoan thai đi đến, ánh mắt hắn không mang theo ý cười lườm ta, trong sóng mắt lưu chuyển hận ý khiến ta không tự chủ được run lên, hắn lại quay đầu đi, hướng Trí ca ca vái chào.
“Nguyên lai Tam ca ở chỗ này múa bút a, thật là có nhã hứng.”
Trí ca ca không ngẩng đầu, nhàn nhạt nói, “Tứ đệ, không phải ngươi vừa đoạt của ta một mối làm ăn, hiện tại chẳng phải đang cao hứng sao, thế nào lại rảnh rỗi chạy tới đây?”
Tên bại hoại này, dĩ nhiên cùng Trí ca ca đoạt mối làm ăn, không sợ ăn nhiều quá sẽ no chết sao.
Ta ở trong lòng len lén mắng Tứ công tử một câu.
“Tam ca, huynh nói gì vậy, mối làm ăn này huynh làm cũng được, ta làm cũng tốt, chúng ta đều không phải kiếm tiền cho Mộ Dung gia sao? Mọi người đều là huynh đệ ruột thịt, chẳng lẽ huynh còn đang oán ta?”
“Không dám.”
Tứ công tử ha hả cười tự mình ngồi xuống một bên, hắn trừng ta một cái nói, “Tam ca, tiểu tư của huynh thật đúng là không có mắt, có khách tới, lẽ nào ngay cả trà cũng không biết đường dâng một chén lên hay sao?”
Ta nhìn Trí ca ca một chút, không có phân phó của hắn, ta không biết có nên châm trà cho tên vô lại này không, đến khi Trí ca ca gật đầu, ta mới lui xuống chuẩn bị trà.
“Tứ công tử mời dùng trà.”
Ta bưng trà xanh bằng hai tay trình lên trước mặt Tứ công tử, hắn đưa tay nhận lấy, đột nhiên tay run một cái, cả chén trà đều hất lên người ta, toàn bộ trà nóng bỏng bắn tung tóe lên vạt áo trước ngực ta, làm ta nóng quá phải run lên.
Tên bại hoại này lại đang cố ý khi dễ ta.
Không đợi ta kịp phản ứng, một cái tát bỏng rát rất vang thưởng ở trên mặt, nhất thời, nửa bên mặt ta tê dại đi.
Ta rất hoài nghi có phải Tứ công tử bình thường hay tát người không, hắn hình như rất thích nhìn bộ dạng thống khổ của người khác, nếu không động tác tát này sao hắn có thể làm thuận tay đến như thế?
“Ngay cả chén trà cũng cầm không nổi, cái tên nô tài kia làm việc thế nào vậy? Mệt cho Tam ca ta còn cố ý đem ngươi đến hầu hạ huynh ấy, cư nhiên lại ngu ngốc như khúc gỗ!”
Ta thế nào mà cầm trà không nổi? Ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra là ngươi cố ý đánh đổ, lại đổ cho ta…
“Xin lỗi, nô tài lập tức đổi chén trà mới…”
“Không cần, nhìn bộ dạng ngu xuẩn của ngươi thế kia thì có thể làm gì?”
Tứ công tử giơ tay muốn đánh nữa, lại nghe Trí ca ca quát ngăn lại, “Tứ đệ!”
Tứ công tử hạ tay xuống, hắn hướng Trí ca ca cười nói, “Tam ca, huynh chớ có trách ta không để ý mặt mũi của huynh, nô tài không hiểu chuyện thì nên quản giáo, nếu không hắn làm sao nhớ lâu được? Ha ha, ta cũng không biết tam ca huynh lại cưng cái tên tiểu nô tài này, trách không được gần đâu trong phủ trên dưới đều đang đồn đại, nói tam ca huynh mỗi ngày đều cùng tên nô tài kia ngủ một chỗ…”
Trí ca ca sắc mặt lạnh léo, “Tứ đệ, nếu ngươi tới đây chỉ để nói những lời nhàm chán này, vậy thì mời quay về đi, ta hiện tại bề bộn nhiều việc, không rảnh nói chuyện phiếm cùng ngươi.”
Tứ công tử cười đứng lên.
“Được rồi, được rồi, ta qua đây làm việc, thuận tiện đến thăm tam ca huynh, vốn định tâm sự việc nhà, không nghĩ tới bị một hạ nhân quấy rối hứng thú, tam ca, hà tất để một nô tài khiến cho huynh đệ xa cách.”
Tứ công tử đang nói lời này thì ánh mắt ác độc âm lãnh đặt ở trên người ta, loại oán giận khôn tả này khiến ta không hiểu, ngoại trừ trong lúc vô ý đυ.ng phải màn gϊếŧ người kia, ta thực sự không nhớ nổi còn làm chuyện gì khiến hắn cáu giận.
Mặc kệ, tên đó biếи ŧɦái, không thể dùng lẽ thường để suy đoán.
Hử, cái từ biếи ŧɦái này ai dạy ta, Tiểu Thanh? Tiểu Thành? Không nhớ nữa, bất quá dùng trên người Mộ Dung Viễn thật là quá thích hợp.
Thấy rằng hắn mỗi lần đều khi dễ cùng đe dọa ta, ta thầm quyết định sau này không xưng hô hắn là Tứ công tử, cứ trực tiếp kêu tên được rồi, Mộ Dung Viễn!!
Vì vậy trong lúc hắn oán hận nhìn chằm chằm ta, ta vẫn bộ dạng phục tùng quy củ đứng ở một bên thu lại ánh mắt, trong bụng lại gọi tên của hắn, đem hắn chửi đến cẩu huyết lâm đầu.
Hết chapter 28