Dịch giả: fishscreenLại nói Hoàng Cổ Lăng phi thân ra khỏi đại viện, nhất thời tâm linh bỗng trở nên minh mẫn. Hắn nghĩ đến nếu chạy trốn như vậy, đối phương nhất định sẽ đuổi theo. Hai tay của mình hiện tại đều bị thương rất nặng, không thể sống mái với đối phương, chắc chắn sẽ bị bắt giữ. Không bằng ngược lại ẩn trốn bên trong viện của bọn chúng một thời gian.
Hoàng Cổ Lăng tạm thời ẩn mình ngồi xuống trong bóng tối một lát, sau khi nhìn thấy Dương Hoàn tựa như chim ưng đuổi theo, mới đứng dậy vượt tường mà vào. Hắn lẻn đến khu vực hậu viện, lướt qua mấy trượng nhảy lên một tòa tiểu lâu. Lúc này tất cả cửa nẻo trên lầu đều đóng kín, hắn liền dùng ngón tay chấm nước miếng, đâm qua cửa sổ quan sát bên trong.
Trong phòng không có một bóng người, tất cả dụng cụ bày biện rất chỉnh tề, trên giường ngay cả chăn đệm cũng không có. Hoàng Cổ Lăng liền đi một vòng dò xét một lượt ba gian phòng trên lầu, hoàn cảnh giống như không hề có người cư trú, trong lòng thầm nghĩ: “Lầu này nhất định là nơi bọn chúng trưng bày vật phẩm, ta trốn ở đây hai ba ngày có lẽ sẽ không ai phát giác! »
Nghĩ đến đây, Hoàng Cổ Lăng liền từ cửa sổ nhảy vào trong phòng. Chỉ thấy trên sàn nhà có một lớp bụi thật dày, dường như rất lâu không có người quét dọn. Sau khi tiến vào bên trong, tâm tình của hắn mới bình tĩnh lại, liền cúi đầu nhìn kỹ vết thương, chân mày không khỏi nhíu lại.
Chỉ thấy tay phải của hắn từ cạnh đến lòng bàn tay đều da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa. Hắn lập tức lấy thuốc kim sang trong người cẩn thận bôi vào miệng vết thương, sau đó xé một mảnh ống tay áo băng bó lại. Hắn lại cởi y phục bên ngoài ra, chỉ thấy một mảnh y phục màu vàng nơi vai trái đã chuyển thành màu đỏ. Đầu vai khẽ động, một trận đau nhức truyền đến khiến cho hắn rên lên một tiếng.
Hoàng Cổ Lăng ẩn ước cảm giác được miệng vết thương đã dần dần đông cứng lại bắt đầu vỡ ra. Hắn cắn chặt răng, vươn tay phải chậm rãi bôi thuốc vào miệng vết thương.
Đột nhiên một tiếng động rất nhỏ truyền đến, Hoàng Cổ Lăng ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi buồn bã thở dài một tiếng.
Chỉ thấy nơi cửa phòng, một thân ảnh mỹ lệ đang lặng lẽ đứng yên, người này chính là nữ nhi của Tây Môn Vũ Khiếu, Tây Môn Ngọc Lan. Nàng lạnh lùng cười, nhẹ nhàng nói:
- Công phu lẩn trốn của ngươi thật tuyệt!
Hoàng Cổ Lăng hừ nhẹ một tiếng:
- Công phu truy tung của ngươi cũng rất tuyệt!
“Keng!” một tiếng, Tây Môn Ngọc Lan rút trường kiếm ra. Nguyên lai khi nàng đuổi đến bên ngoài đại viện, vô ý phát hiện trên lầu các hậu viện dường như có bóng người, trong lòng giật mình, quyết định quay trở lại hậu viện. Nàng cũng không kinh động đến người khác, chỉ một mình đi đến dưới tiểu lâu.
Hoàng Cổ Lăng thấy nàng rút trường kiếm ra, từng bước đi đến, cặp mắt lạnh lùng của hắn lộ ra vẻ oán hận nhìn thẳng vào đối phương.
Tây Môn Ngọc Lan cực kỳ bạo gan, vẫn đi đến trước mặt Hoàng Cổ Lăng ba thước, lạnh lùng nói:
- Ngươi đem phong thư đó giao cho ta, ta tuyệt đối sẽ không thương tổn đến tính mạng của ngươi!
Giọng nói khàn khàn lạnh lẽo của Hoàng Cổ Lăng vang lên:
- Cho dù có chết ta cũng sẽ không đem nó giao cho ngươi!
Nói đoạn, hắn lập tức lấy phong thư từ trong người ra, nhét vào trong miệng. Tây Môn Ngọc Lan biết hắn muốn hủy thư, liền quát lên một tiếng, một kiếm đâm tới.
Hoàng Cổ Lăng liền dùng khủy tay phải đánh vào lưng kiếm.
Trường kiếm của Tây Môn Ngọc Lan khẽ lách qua. Nàng cười nhạt một tiếng, một kiếm đâm vào ngực phải Hoàng Cổ Lăng, máu tươi lập tức bắn ra như suối.
Hoàng Cổ Lăng đau đớn kêu lên một tiếng, phong thư rơi xuống sàn nhà, thân thể của hắn cũng ngã sấp xuống đất. Hắn ngẩng đầu lên, hổ mục toát ra hung quang khiến người sợ hãi, căm hận nói:
- Ngươi gϊếŧ rất hay! Ngươi mau gϊếŧ chết ta đi, bằng không ta nhất định sẽ báo mối huyết cừu này!
Tây Môn Ngọc Lan cũng không hiểu vì sao, khi đâm hắn một kiếm, thân thể mềm mại của nàng lại khẽ run lên. Nàng lại giơ bảo kiếm lên, cánh tay run run chậm rãi đẩy ra.
Đột nhiên, nàng nhìn thấy nước mắt thấp thoáng trong mắt Hoàng Cổ Lăng, tràn đầy bi thương và oán hận.
“Cang!” Tiếng rơi của bảo kiếm vang lên.
Tiếp đó là một tiếng rên thảm, Hoàng Cổ Lăng nằm yên trên mặt đất, quanh người một phiến máu tươi.
oOo
Ánh nắng ban mai lóe lên từ phương đông, phá tan những tầng mây, tỏa ra những tia sáng đầy màu sắc rực rỡ. Ánh nắng nghiêng nghiêng chiếu vào một tòa tiểu viện tinh tế, xuyên qua song cửa rọi vào một chiếc giường bằng gỗ chạm trổ hoa văn.
Chiếc màn gấm trước giường buông xuống, mơ hồ có thể thấy được một người đang nằm đắp chăn. Sắc mặt của hắn tái nhợt, có vẻ như mất máu quá nhiều. Đột nhiên hắn khẽ động đây, trong miệng phát ra một tiếng rên.
Hắn mở mắt quan sát chung quanh, chỉ thấy đây là một khuê phòng của nữ nhi, trong lòng kinh hãi. Lúc này bên ngoài có tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếp đó một giọng nói như tiếng chuông ngân dịu dàng vang lên:
- Ngươi bị thương rất nặng, không nên loạn động khiến cho vết thương lại vỡ ra!
Hoàng Cổ Lăng đưa mắt nhìn, chỉ thấy người ôn nhu ân cần trước mặt lại là Tây Môn Ngọc Lan mà hắn thống hận. Khuôn mặt nàng như đóa phù dung, sắc mặt như hoa đào, xinh đẹp động nhân.
Hoàng Cổ Lăng nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, giãy dụa ngồi dậy.
Tây Môn Ngọc Lan vẻ mặt thoáng mỉm cười, dịu dàng nói:
- Ngươi muốn gì cứ nói ta sẽ lấy cho, mau nằm xuống đi!
Hoàng Cổ Lăng khinh miệt cười hai tiếng:
- Ngươi đả thương ta, sau đó lại chiếu cố chăm sóc cho ta, rốt cuộc ngươi muốn gì?
Tây Môn Ngọc Lan nghe được, khuôn mặt thoáng ửng đỏ, khẽ thở dài nói:
- Nhất thời kích động, thiếu chút nữa đã thành thiên cổ đại hận, trong lòng ta thực sự rất áy náy.
Hoàng Cổ Lăng lạnh nhạt hỏi:
- Ngươi đã đem lá thư của ta đi chưa?
Tây Môn Ngọc Lan lắc đầu:
- Gia phụ bọn họ cũng không biết ngươi ở chỗ này. Lá thư đó và những đồ vật trên người ngươi ta đều chưa hề động đến.
Hoàng Cổ Lăng kiểm tra vật dụng trên người, quả nhiên tẩt cả vẫn đầy đủ, ngay cả thanh đoản kiếm cũng có. Hắn không biết nữ tử này có mục đích gì, lẽ nào ả ta thực sự hối hận vì đã thương tổn hắn?
“Hừ, ta không tin! Nữ nhân chính là giảo hoạt nhất. Nếu như không phải tại miếu cổ chính mắt nhìn thấy, ta cũng không nữ nhân hiền thục mỹ lệ trước mặt này lại là đồ đệ của ‘Sát Nhân điện chủ’.”
Tây Môn Ngọc Lan than nhẹ nói:
- Phụ thân của ta nói, lá thư này quan hệ đến sinh mệnh của hàng ngàn hàng vạn võ lâm đồng đạo. Nếu như ngươi giao cho “Chung Nam Kiếm Khách”, sẽ dẫn đến một trường tai kiếp…
Hoàng Cổ Lăng lạnh lùng nói:
- Phong thư này là của một người chết ủy thác trước lúc lâm chung, muốn ta giao cho Chung Nam Kiếm Khách Cơ đại hiệp. Người trong võ lâm coi trọng tín nghĩa, nhất ngôn cửu đỉnh, ngươi lẽ nào lại bảo ta bội tín bội nghĩa? Hoàng Cổ Lăng ta một khi còn sống, tuyệt đối sẽ không để cho phong thư này rơi vào tay kẻ khác!
Lời nói của hắn kiên định như đinh đóng cột, bất kể thế nào hắn cũng sẽ không giao phong thư này cho người khác.
Khuôn mặt của Tây Môn Ngọc Lan thoáng hiện lên hai lúm đồng tiền, nhẹ giọng nói:
- Nếu đã như vậy ta cũng không ép ngươi. Ba ngày qua thương thế của ngươi đã thoát khỏi hiểm cảnh, chỉ cần điều dưỡng thêm khoảng một tuần sẽ có thể phục hồi như cũ. Nơi này chỉ có ta và một lão mụ sinh sống, gia phụ rất hiếm khi đặt chân đến, ngươi cứ yên tâm ở lại đây dưỡng thương.
Nguyên lai tòa tiểu viện này được xây dựng trên núi, không khí trong lành, phong cảnh nên thơ, đích xác là một địa phương rất tốt để tĩnh tâm an dưỡng.
Hoàng Cổ Lăng lạnh nhạt cười:
- Thịnh tình của cô nương, Hoàng Cổ Lăng nếu như còn sống nhất định có ngày sẽ báo đáp. Chỉ là Hoàng mỗ còn có chuyện quan trọng không thể ở lâu, ta hiện tại phải đi, xin cáo biệt!
Kỳ thật Hoàng Cổ Lăng không muốn tiếp thu ân huệ của nàng.
Tây Môn Ngọc Lan thấy hắn quả thật muốn đi, sắc mặt liền biến đổi, thở dài nói:
- Ngươi chẳng lẽ không thể tha thứ cho sai lầm của ta, ngươi…
Cặp mắt của nàng trong như làn thu thủy, mang theo hàng vạn sợi tơ tình, nhìn vào khuôn mặt của Hoàng Cổ Lăng, như buồn như thương như ai oán.
Hoàng Cổ Lăng nhìn thấy ánh mắt không thể hình dung của nàng, khẽ thở dài nói:
- Nàng vốn là một cô nương rất tốt, vì sao…
Hắn vốn định nói: “Vì sao lại là một kẻ đồng lõa của ‘Sát Nhân điện chủ’.” Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh lúc này, hắn lại nuốt vào trong bụng.
Hoàng Cổ Lăng lập tức đứng dậy quay người rời đi. Tây Môn Ngọc Lan liền kêu lên:
- Hoàng tướng công (8), muốn đi thì cũng phải ăn xong bữa sáng đã…
(8) Cách gọi người đàn ông thành niên thời xưa.
Hoàng Cổ Lăng cũng không quay đầu lại:
- Không cần đâu! Cô nương xin hãy bảo trọng…