Chương 5: Phức tạp khó phân

"Ôi, Sasuke – kun đã về rồi." Người đàn ông tựa trên chiếc ghế khắc hình rắn, khóe miệng cong lên thành một nụ cười quỷ dị: "Thật sự là hiếm thấy Sasuke – kun về muộn như lần này, chẳng lẽ gặp phải kẻ địch khó giải quyết sao?"

Sasuke hừ lạnh một tiếng, cũng không có ý định đáp lời, Kabuto ở một bên theo thói quen đẩy mắt kính nói: "Sasuke – kun, mong cậu không dùng loại thái độ này cùng..." Còn chưa nói xong đã bị Sasuke dùng ánh mắt uy hϊếp không dám nói tiếp, thầm nghĩ Orochimaru đại nhân muốn đoạt thân thể của hắn chỉ sợ không đơn giản.

Orochimaru dường như nhìn quen rồi cũng thấy bình thường nên không tức giận, chỉ là dùng hai con mắt nhỏ hẹp dài nhìn Sasuke, nhìn đôi mắt hắn liền biết, nếu không có chuyện gì cần hỏi thì lúc này Sasuke đã sớm về phòng.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, Sasuke lạnh lùng nhìn gã hỏi: "Uzumaki Naruto phải chăng đã chết?!"

Orochimaru khẽ giật mình, lập tức lộ ra vẻ mặt trêu tức: "Ta chưa nói với ngươi sao? Bốn năm trước, sau trận chiến ở Thung Lũng Tận Cùng với ngươi, Uzumaki Naruto liền mất tích, sống chết không ai biết, chỉ là dựa theo thương thế lúc đó, mặc dù có Kyuubi chữa khỏi nhưng không có thời gian nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cũng rất khó sống sót, nói không chừng đã bị bọn người Akatsuki gϊếŧ."

"Đủ rồi!" Đột nhiên một tiếng quát vang lên khiến hai người còn lại trong mật thất sững sờ, lại nghe hắn lạnh lùng nói: "Vì sao bốn năm vẫn giấu ta chuyện này?!"

"A?" Orochimaru ra vẻ kinh ngạc, "Chẳng lẽ Sasuke – kun còn lưu luyến tình cảm đồng đội ngày xưa?" Rõ ràng cảm giác được sắc mặt của Sasuke ngày càng âm trầm, Orochimaru lại có thái độ như đang xem kịch vui nói tiếp: "Bốn năm trước lựa chọn tự tay kết liễu tiểu quỷ Kyuubi đã chứng minh Sasuke – kun quyết định dứt bỏ tất cả tình nghĩa, nếu ta nói với ngươi tin tức Uzumaki Naruto đã chết căn bản là không có ý nghĩa, hơn nữa cho dù ngươi biết cũng chỉ bày ra một bộ dáng khinh thường, đã như vậy thì ta cần gì phải nhiều lời?"

Sự thật, xác thực như thế.

"..." Sasuke mặt không biểu tình nghe gã thao thao bất tuyệt xong liền xoay người rời đi.

Một năm trước bởi vì thực lực Sasuke còn chưa làm chính mình thỏa mãn liền tạm thời quyết định chuyển sinh, chỉ là không có ngờ tới năm thứ tư, chỉ một năm ngắn ngủi mà hắn đã đạt được thành tựu như thế, chẳng lẽ, trước là luyện tập không nghiêm túc sao?

Lòng dạ tiểu tử này cũng thực sâu nha, ha ha, như vậy mới có giá trị chơi đùa, không phải sao?

Orochimaru mang ánh mắt tìm tòi nghiên cứu theo dõi bóng dáng hắn dần dần đi xa, không khỏi cười thầm...

Uchiha Sasuke, ngươi thật sự biết mình muốn nhất là cái gì sao?

Ha ha, mặc kệ như thế nào, Uzumaki Naruto đã chết là sự thật, nếu không ngộ nhỡ tiểu tử kia làm cho quyết tâm báo thù của Sasuke dao động, làm không tốt thật sự sẽ ảnh hưởng xấu đến đại kế chuyển sinh của mình.

_ _ _ _ _ _ _ _

"Chết tiệt!" Shuriken trên tay phóng ra, cắm phập vào mấy cuộn giấy trên bàn khiến chúng rơi đầy đất.

Quỷ tha ma bắt, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?!

Bực bội! Bực bội!!

Chỉ là tên ngu ngốc kia chết mà thôi! Uchiha Sasuke ngươi làm sao vậy?!

"Ngu ngốc, ngươi thật sự đã bị gϊếŧ đơn giản như vậy?!"

Bị gϊếŧ?

Bị gϊếŧ?!

Bị gϊếŧ!!

Ba năm trước... Thung Lũng Tận Cùng... Chẳng lẽ là... lỗi... của mình?

Không, không phải! Ta không có lỗi! Không có!!

Uzumaki Naruto hắn chết có quan hệ gì với ta đâu?!

Vì báo thù, tất cả lựa chọn của ta cũng chỉ vì nó!!

Không cần quan tâm đến hắn, cái gì mà ngu ngốc, cái gì mà bét lớp, cái gì mà Uzumaki Naruto!

Tất cả những gì cản trở ta báo thù, đều phải loại trừ!!!

_ _ _ _ _ _ _

Không biết bởi vì tâm lạnh hay là gió lạnh, thân thể khẽ run rẩy, nhẹ cười, dường như đang tự giễu mình vô dụng, mà trong nụ cười kia, đến tột cùng cất dấu bao nhiêu cảm xúc không ai biết.

Ngẩn người, đột nhiên không lạnh như vậy nữa, một bộ áo choàng màu đen có mây đỏ được khoác lên người.

Quay đầu lại, trong tích tắc phủ lên một nụ cười ấm như mọi khi: "Sao ngươi lại ở đây?"

Đôi mắt giống như người nọ tối đen sâu thẳm, chỉ là ít đi chút đơn độc cùng lạnh lùng, nhiều hơn vài phần dịu dàng cùng yêu thương, đôi môi mỏng hé mở, cố gắng ấm giọng: "Đi ngang."

"Hì hì, lời nói không những quá ngắn gọn mà còn chẳng thú vị gì cả nha."

Nhìn chăm chú khuôn mặt trước mắt nhỏ giọng than thở, nụ cười ấm áp của cậu ta thuần túy như vậy, nhưng tất cả chỉ là biểu hiện giả dối, ánh mặt trời rực rỡ của quá khứ, sức sống tươi sáng vốn nên thuộc về cậu ta, đều bị biểu hiện giả dối thay thế, cũng giống như dĩ vãng của anh, cho dù là vui vẻ hay đau đớn đều bị bề ngoài ngày hôm nay vùi lấp.

Đưa tay nhẹ vuốt mái tóc tím dài mềm mại, cau mày nói: "Lâu Diễm không chiếu cố tốt cho ngươi sao? Tại sao lại toàn thân ướt sũng như vậy chạy đến đây? Còn lạnh không? Không thoải mái phải không? Ngươi..."

"Ai u!" Cậu đột nhiên cười rộ lên, chỉ sợ nếu không cắt đứt lời nói của người con trai này, lỗ tai của cậu chuẩn bị sinh kén: "Tại sao lại giống như mấy bà mẹ chồng lải nhải cả ngày rồi, không cần coi ta như trẻ con."

"... A." Băng sơn vạn năm hiếm khi lộ ra khuôn mặt tươi cười đã lâu không thấy, trong nháy mắt, lại làm cho người trước mắt thấy giật mình.

Thấy cậu ta sững sỡ nhìn mình, anh không khỏi nghi hoặc: "Làm sao vậy?"

"A..." Sau khi lấy lại tinh thần, cậu liền ngượng ngùng gãi gãi đầu, đột nhiên vô cùng thần bí tiến lên phía trước nói: "Có ai từng nói cho ngươi rằng ngươi cười lên thật sự siêu cấp mê người chưa?"

Ai đó khẽ giật mình, mức độ tiếng cười lập tức lớn hơn: "Ngươi là người đầu tiên."

Hai người cứ trêu ghẹo lẫn nhau như vậy, tựa hồ thật sự cùng nhau đem tất cả phiền não vứt lên chín từng mây.

Nhưng mà, sự thật vĩnh viễn đều làm cho người ta khó có thể toại nguyện.

Sau một thoáng trầm mặc, người kia nhàn nhạt mở miệng: "Thật ra, vừa rồi ngươi đã muốn gϊếŧ hắn."

Ngừng lại, rồi thừa nhận không một chút che giấu: "Ừ." Lập tức đôi mắt tím khẽ chớp, "Nhưng mà chỉ là nhất thời xúc động, ta cũng không phải thật sự muốn gϊếŧ chết hắn, ít nhất thì... hiện tại không biêt."

"Ta biết rõ." Thanh âm nhàn nhạt như mây lại khiến người đặc biệt an tâm.

Cậu cúi đầu xuống, khẽ chạm vào ngực người trước mặt: "Này, nếu như lúc ấy ta thật sự hạ sát thủ với hắn, ngươi sẽ gϊếŧ ta sao?"

"..."

"Nếu như hắn hạ sát thủ với ta, ngươi sẽ gϊếŧ hắn sao?"

"..."

Phản ứng như trong dự liệu, chính mình mỉm cười, mở miệng nói tiếp: "Thật ra cho dù chúng ta ai gϊếŧ ai, kết quả cũng giống nhau, bởi vì ngươi sẽ..."

Đối phương không hỏi cậu vì sao không nói tiếp, bởi vì đã sớm đoán được những gì cậu định nói phía sau.

"Ha ha..." Ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt như đêm đen luôn không một gợn sóng sợ hãi giờ phút này lại đầy tràn cảm thông cùng thương tiếc, giơ cánh tay lên, hai tay từ trong tay áo vươn ra, vì anh mà khẽ vuốt mày kiếm đang chau lại, mỉm cười rồi thấp giọng đau lòng nói: "Ngươi thật là... quá mức dịu dàng rồi, Itachi ca ca."

Khẽ giật mình, và rồi Itachi chỉ mỉm cười nhẹ. Sau đó đột nhiên nhớ lại cái gì, lập tức lấy lại vẻ mặt nghiêm túc nói: "Tổ chức đã phái người đi bắt nhất vĩ."

"Cái gì?!" Cậu rõ ràng là lắp bắp kinh hãi, "Nhanh như vậy?!" Đôi tay đột nhiên nắm chặt lại đến mức run lên, Dạ Vô Minh oán hận mắng: "Chết tiệt! Lại cố ý gạt ta!!"

Itachi nhìn thấy cậu biểu lộ giận dữ mà bình thường sẽ không xuất hiện thì cũng đoán được kế hoạch trong đầu cậu, đột nhiên thay đổi thái độ cương quyết nói: "Ngươi tính làm gì? Ngươi phải biết rằng, bất cứ chuyện gì có thể khiến ngươi gặp nạn ta đều không thể đồng ý cho ngươi đi làm!"

Dạ Vô Minh nhìn chằm chằm người nào đó có thái độ đột biến, một nụ cười giả tạo không dễ nhận ra phủ lên khóe miệng, không nghĩ tới chưa dùng ánh mắt cún con bị vứt bỏ mà trong thoáng chốc đã bị người áp đảo, nói rõ hơn chính là bị nhìn thấu ý nghĩ.

Vang lên bên tai cậu lúc này là giọng nói vô lương tâm của Itachi: "Đừng nghĩ có thể dùng ánh mắt kia đối phó ta, dù sao ta cũng đã đáp ứng Lâu Diễm cản trở ngươi, cưng chiều của chúng ta cũng có giới hạn."

Chiêu này không được thì liền đổi, ta không tin chính mình không có biện pháp thuyết phục các ngươi.

"Itachi ca ca," Âm thanh mê mị nũng nịu truyền vào tai, bắt lấy tay Itachi, dùng sức kéo ống tay áo của anh làm nũng nói: "Để ta tùy hứng một lần cuối cùng cũng không được sao? "

"Không được," Itachi lạnh như băng nói: "Nếu như ta nhớ không lầm, đây đã là lần thứ một trăm mười chín ngươi nói 'Một lần cuối cùng'."

"Lần này của người ta thật là lần cuối cùng mà, ngươi đáp ứng người ta đi!" Vừa nói vừa gạt ra thứ gì đó lóng lánh trong đôi mắt tím, những giọt trong suốt trong hốc mắt đã bắt đầu rơi xuống.

"Không được!" Sự lạnh lùng không đổi đã đánh vỡ ảo tưởng của người nào đó.

"Hừ!" Thả ống tay áo của anh, ra vẻ tức giận nói: "Tốt, Uchiha Itachi! Đây chính là ngươi bức ta! Ngươi cũng đừng hối hận!"

Itachi đợi cậu bình tĩnh lại sau cơn tức đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ nghe thấy một tiếng: "Vô địch sắc dụ thuật! Hậu cung quần vũ!"

Trước mắt lập tức xuất hiện sương mù dày đặc...

Itachi mặt không biểu tình đem tầm mắt tránh đi "các nữ nhân" đang hướng ánh mắt mị hoặc về mình, bất đắc dĩ thở dài phất phất tay: "Tùy ngươi vậy."

"Âu a! Ta biết Itachi ca ca thương ta!" Vốn đoán được cuối cùng Itachi nhất định sẽ để mình tùy ý, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời cứ thế nở rộ trên môi, trong giây lát, chiếu rọi đêm đen...

"Đi ra đây!"

Theo tiếng quát lạnh như băng rơi xuống đất, một sinh vật giống như cá mập xuất hiện phía sau cây, trong lòng đổ mồ hôi, cẩn thận từng bước đi tới: "Ơ, các ngươi trò chuyện xong rồi sao, ha ha ha."

"Ngươi nhìn thấy gì?" Mi mắt dài nhỏ khẽ nâng, lập tức hiện ra ba mạt đen tuyền đan lại trong đôi mắt máu, giữa ngữ điệu lạnh như băng, ý tứ uy hϊếp đã hết sức rõ ràng.

"A, ha ha..." Kisame đè xuống lãnh khí, hiếm khi lập tức hiểu ý, ngay tức khắc gượng cười nói: "Không có! Vừa rồi cái gì cũng chưa từng xảy ra, tuyệt đối không có! Ta thề!!" Nói đùa sao!! Mình cũng không muốn được chiêu đãi miễn phí Tsukuyomi!!!

Nhìn thấy màu mắt Itachi từ từ trở lại bình thường, nhịn không được lau mồ hôi lạnh, vội vàng nhấc chân theo sát Itachi đang rời đi.

A a a, thật sự là trời xanh bất công... Trong lòng người nào đó không ngừng gào thét mà không dám nói, uổng phí hợp tác nhiều năm như vậy, ra sống vào chết mà trong mắt anh ta hắn còn không sánh bằng một tiểu quỷ nho nhỏ.

Nhớ ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy Itachi ân cần hỏi han tiểu quỷ kia là lúc đại não chính mình không chút nào nể tình lập tức ngừng hoạt động, kiến thức nông cạn thì không thấy ngạc nhiên, nhưng mà những biểu hiện được gọi là "quan tâm", "yêu thương" hoặc "cưng chiều" xuất hiện trên mặt người kia quả thật rất quỷ dị! Thật quá quỷ dị!!

Bởi vì không phải ai khác, nam nhân kia chính là Uchiha Itachi!!

Cái người bảy tuổi tốt nghiệp trường đào tạo ninja mười ba tuổi lên làm đội trưởng Anbu, là thiên tài lạnh lùng! Cái người khi còn nhỏ đã quen dùng Mangekyou Sharingan, cũng là sát thủ máu lạnh tiêu diệt toàn tộc không một chút cau mày!! Cái người cường thế vương giả có thể làm cho Đệ tam Hokage chết cùng Orochimaru đầu sỏ đã gϊếŧ chết Yondaime Kazekage cam bái hạ phong!!!

Trời ạ, nếu như không phải hàn khí từ cái câu "Ta không ngại cho ngươi 'thưởng thức ' Tsukuyomi!" của Itachi làm cho mình nhanh chóng hoàn hồn sau đó thức thời rời khỏi trăm bước, chỉ sợ tinh thần đã sớm phân liệt!

Từ lúc vị này được nâng thành tội phạm cấp S thì trong lòng hắn âm thầm hạ quyết định, chính là sau này tuyệt đối không thể tùy tiện đi trêu chọc tiểu quỷ Dạ Vô Minh kia! Nếu không nhất định sẽ bị Itachi nướng thành cá mập khô!!

Sự thật chứng minh lựa chọn của hắn phi thường chính xác, bởi vì theo Itachi đối phó những người khác, "phá lệ chiếu cố" liền được thể hiện đầy đủ.

Mà về phần sau này, những gì hắn chứng kiến càng khẳng định quyết định trước đây của mình, không đi trêu chọc Dạ Vô Minh thật sự là suy nghĩ quá sáng suốt, chỉ vì tiểu quỷ kia... cực kỳ biếи ŧɦái!! Cho dù là năng lực, tính cách, thủ đoạn, hay là tư duy, toàn bộ đều như vậy.

_ _ _ _ _ _ _

"Tiểu Cửu, ta đã trở về." Thanh âm mềm nhẹ, không trong trẻo lạnh lùng khẽ vang lên bên tai, tràn ngập hương vị ấm áp.

Người đang ở trên giường kéo cậu ôm vào trong ngực, cằm đặt trên mái tóc tím lạnh như băng, gắt gao ôm lấy thân thể đọng đầy nước, dường như muốn cho cậu thêm càng nhiều ấm áp.

"Hôm nay tiểu Cửu làm sao vậy? Vì sao không nói gì?" Thân thể dựa vào ngực Lâu Diễm cọ cọ, cúi đầu nhẹ giọng hỏi.

"Đêm nay xảy ra chuyện gì?" Bình thường nếu như chấm dứt nhiệm vụ trở về, Dạ Vô Minh tuyệt đối sẽ vọt vào phòng tắm để tắm nước lạnh thật lâu chứ không phải ngoan ngoãn ngồi ở bên giường bày ra bộ dáng đau buồn lạc lõng, quá mức kỳ quái.

Lắc đầu: "Không có gì."

"Nói!" Giọng nói của Lâu Diễm rõ ràng không còn kiên nhẫn.

Đêm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Từ khi nào mà tiểu quỷ chết tiệt này có việc dám giấu hắn?!

Nhắm mắt lại, cảm nhận được trong lòng Lâu Diễm tràn đầy lo lắng, thở dài, cố gắng nói thật nhẹ nhàng: "Chỉ là gặp được người không muốn gặp nhất mà thôi."

"Uchiha Sasuke?!" Thốt ra.

"A." Mơ hồ lên tiếng.

Không hỏi bất cứ cái gì nữa, chỉ là ôm cậu càng chặt, nhưng toàn thân không ức chế nổi tản ra sát ý bức người!

"Không... cần nóng vội..." Không cảm thấy sợ hãi, bởi vì đã quá quen thuộc với hơi thở của Kyuubi, quá ỷ lại. Mệt quá... Mơ mơ màng màng nói ra những lời cuối cùng của tối nay: "Dù sao... sớm muộn... không, thật là nhanh... Sẽ..." Vẫn không thể nào nói xong, cơn buồn ngủ xâm nhập tất cả giác quan, cuối cùng rơi vào mộng đẹp.

Uchiha Sasuke! Những tổn thương ngươi gây ra cho Naruto còn chưa đủ sao?! Vì cái gì còn muốn xuất hiện trước mặt cậu ấy?!!

Ánh mắt Lâu Diễm, trong giây lát sắc bén vô cùng, tràn ngập chết chóc cùng máu tươi.

Bánh răng vận mệnh đã bắt đầu khởi động, có ai nghe thấy hay không, thanh âm đau thương mờ sáng.

Những thứ từng có được, hiện đã sớm mất đi, hay là từ đầu đến cuối vẫn không thể chạm đến, đều muốn trở về cát bụi.

Không nên nóng vội, dù sao rất nhanh sẽ chấm dứt.

Ta vô cùng chờ mong tiếng rêи ɾỉ của các ngươi, là chương nhạc ta muốn nghe nhất.