- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đồng Nhân
- [Sasunaru] Phong Hành - Nghịch Thiên Chi Mệnh
- Chương 3: Hai mặt
[Sasunaru] Phong Hành - Nghịch Thiên Chi Mệnh
Chương 3: Hai mặt
"Ừm... ta là Haruno Sakura."
Nhìn cô gái tóc hồng trước mặt thân thiện vươn tay ra. Ngươi kia giống như trước chỉ khẽ đưa ống tay áo nhẹ nắm, thuận miệng hỏi: "Có chuyện gì sao? Haruno tiểu thư."
Mặc dù kinh ngạc về cách bắt tay của cậu nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, nở nụ cười: "Ha ha, trực tiếp gọi ta là Sakura được rồi, người trong thôn đều gọi như vậy."
Người kia có vẻ do dự một chút rồi lắc đầu: "Ta có thói quen xưng họ."
"A... Vậy sao? Ha ha..."
Người kia cảm nhận rõ ràng xấu hổ cùng thất vọng của nàng, không đi sâu hơn nữa mà chỉ thay đổi chủ đề: "Là Hokage đại nhân bảo ngươi tới sao?"
"A, đúng vậy!" Sakura lập tức nhớ lại nhiệm vụ, "Sư phụ, chính là Tsunade đại nhân nói ngươi có thể ở trong nhà một người bạn của ta."
"Không cần, quấy rầy người khác quá phiền toái, ta ở nhà trọ là được rồi."
"..." Lông mi rủ xuống cố gắng che đi đôi mắt vô thần, nhưng người bên ngoài lại nhìn thấy rõ ràng.
"Làm sao vậy? Haruno tiểu thư."
"Không có... Ngươi sẽ không quấy rầy đến cậu ấy... Bởi vì... Cậu ấy đã không còn ở đây." Thanh âm càng ngày càng nhỏ, những từ ngữ cuối cùng gần như là nức nở nghẹn ngào.
Trong giây lát, người nọ đột nhiên hiểu được gì đó.
"Được, ta đi."
_ _ _ _ _ _ _
Bốn năm nay, căn phòng này rốt cục lại có sinh khí, có hơi thở của người sống.
"Ô! Ô ô..." Vừa bước vào cửa, Sakura nhịn không được bật khóc.
Dạ Vô Minh chỉ trầm mặc đứng bên cạnh người nàng, đôi mắt lạnh lùng quét một vòng trong phòng, rất sạch sẽ...
Không biết qua bao lâu, Sakura rốt cuộc ngừng khóc, lại phát hiện mình bị người ôm đến trên giường từ khi nào, nàng vội bật dậy, lúc này mới nhìn rõ đây là gian phòng của Naruto.
"Ngươi đã tỉnh?" Nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy Dạ Vô Minh tùy ý ngồi ở bàn cơm ăn mì.
Hoảng hốt, nàng kêu lên: "Naruto..."
Đột nhiên, thiếu niên ngẩng đầu nhìn nàng, đứng dậy đi tới ngồi ở bên giường.
Nàng cho rằng cậu chính là Naruto, nếu không có chú ý tới lời nói cùng đôi mắt tím lạnh lùng nhưng trong trẻo của cậu ta, nàng vẫn một mực cho rằng như vậy, chỉ là, đã chú ý tới.
Naruto, tuyệt đối sẽ không dùng loại ánh mắt này nhìn mình, nên là tràn ngập yêu thương cùng ái mộ, chứ không phải trong trẻo nhưng lạnh lùng như thế.
"Thật là, đường đường là Jonin Konoha, lại là đội trưởng đội chữa trị, tại sao lại dễ khóc đến mức muốn ngất đi như thế?" Tiện tay cầm lấy cốc nước ấm đặt ở đầu giường: "Chú ý thân thể, nhân lúc còn ấm mau uống đi."
Vì cái gì cùng là lời nói quan tâm, từ trong miệng cậu ta nói ra liền thay đổi tính chất? Không có chân thành lo lắng, chỉ có khách sáo cho có lệ.
"Ừ." Cúi đầu nhận lấy, uống xong liền đứng dậy xuống giường nói, "Cảm ơn, ta phải đi, Narut... A không... Minh – kun*, ngươi sớm đi nghỉ ngơi."
"Haruno tiểu thư."
"Ừ?"
"Xin hãy xưng hô họ của ta, ta quen như vậy hơn."
"... A... Ta hiểu được... Dạ Vô – kun." Cô gái xấu hổ lên tiếng rồi muốn xoay người rời đi...
"Vì cái gì một, không, là ba lần gọi ta Naruto?"
Nàng vừa muốn xoay người bước ra, cước bộ đột nhiên dừng lại, kinh ngạc quay đầu lại nhìn xem cậu, lại nghe đối phương nói tiếp: "Naruto hắn, ở trong lòng các ngươi đứng ở vị trí nào?"
"Là đồng đội quan trọng nhất." Không hề do dự trả lời.
Dạ Vô Minh nhìn ánh mắt kiên định của nàng, như cười như không mà mở miệng: "Đồng đội... Vậy hắn, hiện tại ở đâu?"
!!
"Hắn... Hắn..." Sakura cảm thấy căng thẳng, lại không dám nhìn thẳng cậu, ấp úng nửa ngày cũng không nói ra nguyên cớ.
"Chết?"
Một câu nghi vấn ngắn gọn lại dùng ngữ khí bình thản nói ra, thế nhưng giống như ngàn kim sắc nhọn đâm vào trái tim của nàng.
Nàng lắc đầu, nhưng rõ ràng không đủ mạnh mẽ: "Không phải... Nhất định sẽ không chết, chỉ là mất tích, chỉ là mất tích thôi..."
Tầm mắt phiêu tán đến bầu trời bao la xanh thẳm ngoài cửa phòng, một đôi chim sẻ bay qua.
Khóe miệng hơi cong lên, là một nụ cười ấm nhưng thực ra giống như đang trào phúng hơn: "Nếu như chỉ là mất tích, căn bản sẽ không để cho một người ngoài như ta vào ở, rõ ràng trong nội tâm các ngươi nhận định hắn đã chết."
"Không có..."
"Hắn đã chết, thừa nhận sự thật này đi."
Lời nói lạnh như băng càng đem Sakura đang liều mạng nuốt nước mắt vào trong ép phải từng giọt từng giọt rơi xuống: "Ta sẽ không thừa nhận! Sẽ không thừa nhận!! Tuyệt đối sẽ không thừa nhận... Bởi vì, bởi vì ta tin tưởng Sasuke – kun khẳng định không gϊếŧ cậu ấy! Sasuke – kun sẽ không gϊếŧ cậu ấy! Sasuke – kun không phải là người như thế! Tuyệt đối không phải!!"
Vừa mới vì nước mắt của nàng mà lòng có do dự cùng không nỡ, nhưng khi nghe lời nói này, tất cả tình cảm nhất thời đóng băng.
Ha ha, thật sự là buồn cười.
Cái gì mà không cách nào quên mất Uzumaki Naruto!
Cái gì tin tưởng vững chắc Uzumaki Naruto sẽ không chết!!
Còn không phải là muốn lấy một cái cớ để trốn tránh sự thật Uchiha Sasuke lòng dạ độc ác!!!
Là vì không muốn tin tưởng sự thật Uchiha Sasuke sẽ vì theo đuổi sức mạnh mà tàn sát đồng đội!!!!
Ánh mắt càng lúc càng trong trẻo nhưng lạnh lùng, trên mặt lại treo lên nụ cười ấm, thoáng cái liền đi tới trước mặt Sakura. Nàng còn không kịp phản ứng, Dạ Vô Minh đã đem tay phải từ trong ống tay áo đưa ra...
Không thể phủ nhận, bàn tay này thực sự đẹp đến mức không biết hình dung như thế nào.
Nhưng, khi cảm nhận được sự lạnh lẽo như băng thấu tận xương tủy mà bàn tay kia đem lại, chỉ sợ không ai còn có thể thốt ra lời ca ngợi, giống như giờ phút này tay của kẻ đó đang bóp chặt cổ của mình!
Cảm giác bức bách vô hình cực lớn này khiến nàng vô lực không thể nói ra bất cứ cái gì, chỉ có thể theo từng bước người kia đi tới mà lui về phía sau cho đến khi chạm đến vách tường.
Khẽ cúi người, chóp mũi hai người dường như sắp chạm vào nhau, người nọ cứ bảo trì tư thế như vậy, lạnh lùng nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, lại dùng ngữ khí ấm áp như gió xuân nói: "Haruno tiểu thư, xin hãy nhớ rõ ràng, Uzumaki Naruto, đã chết."
!!!!
Đôi mắt xanh biếc không ngừng co rút lại phóng đại, tâm tình hoảng sợ không thể ức chế lan tràn cả cơ thể.
Sợ hãi tới cực điểm sẽ khiến bản năng sinh tồn trong thân thể xuất hiện, giống như nàng hiện tại liều mạng đẩy người kia ra rồi phá cửa mà chạy!
Chưa bao giờ sợ hãi một người đến như vậy, dù cho năm đó tận mắt nhìn thấy chú ấn bò khắp toàn thân Sasuke – kun rồi chứng kiến cậu ấy tra tấn kẻ địch vô cùng tàn nhẫn cũng không bằng cảm giác sợ hãi làm người ta hít thở không thông tản ra từ trên thân người kia, quá kinh khủng!
Vừa hô hấp gấp gáp vừa không ngừng rơi nước mắt, thật sự là mất thể diện, khó có thể tưởng tượng Haruno Sakura nàng kế thừa bạo lực cùng khí phách của Tsunade lại thảm hại đến nông nỗi này! Nhưng căn bản hai chân không cách nào dừng lại việc chạy trốn...
Lúc này, trong lòng chỉ có một suy nghĩ. Đó là thoát khỏi người kia! Càng xa càng tốt!!
_ _ _ _ _ _ _ _
Ninja rời thôn ba năm được nhận định không có khả năng trở về sẽ đem nhà cửa thu vào công quỹ, đây là quy củ của Konoha.
Rõ ràng nơi ở của ninja phản bội Uchiha Sasuke vẫn gác lại như cũ, mà phòng nhỏ của Uzumaki Naruto ở Konoha lại bị sung công, ha ha, đây là đang nói rõ cái gì? Cái này còn có thể nói rõ cái gì?!
Một người là mang huyết thống chính hệ Uchiha có Sharigan, một người là phong ấn yêu hồ tà ác vạn năm đứng bét lớp.
Không hơn.
Xem ra Uzumaki Naruto cũng chỉ có địa vị như vậy mà thôi, cho dù cậu ta vì Konoha cúc cung tận tụy, cho dù yêu mảnh đất này như vậy, yêu mỗi người trên mảnh đất này như vậy.
Đã từng.
Cái tên an ủi vong linh trên tấm bia mộ kia rõ ràng đã khắc thật lâu, lại còn giả bộ là không muốn thừa nhận sự thật, thật sự là dối trá!
Cúi đầu nhìn tay phải mình vừa rồi đã siết chặt cổ Haruno Sakura, sâu kín thở dài: "Ta quả nhiên không nên trực tiếp đυ.ng chạm vào thân thể người khác, cảm giác thật chán ghét."
_ _ _ _ _ _ _
Đóng cửa phòng tắm, rảo bước tiến về phía bồn tắm lớn chứa đầy nước lạnh, nhìn nước cứ như vậy trào ra ngoài, thật sự giống nước mắt.
Chậm rãi nhắm hai mắt lại, lời nói lạnh như băng không biết là đang châm chọc người khác hay là đang tự giễu: "Thật sự là người ngu xuẩn, buồn cười đến cực điểm."
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trong phòng tắm yên tĩnh chỉ còn âm thanh đồng hồ điểm từng nhịp.
Chẳng biết lúc nào, bông tai màu đỏ bên tai trái đột nhiên lóe lên một cái, ánh sáng đỏ rực thoáng chốc tràn ngập không gian nhỏ hẹp, bắt mắt mà quỷ dị. Chỉ trong thoáng chốc, chỗ ánh sáng tản ra xuất hiên một người.
Mái tóc dài chấm vai màu đỏ lửa khẽ lay động, hé ra khuôn mặt tuấn tú tràn đầy dã tính, tùy tiện lộ ra yêu mị khiến người khác không thể kháng cự, bộ đồ đen đỏ bó sát người càng tôn thêm dáng người khó ai sánh kịp cùng khí phách vốn có. Mà giờ khắc này, trong con mắt đỏ lửa yêu dã không ai bì kịp chỉ có duy nhất hình ảnh của một người.
Những sợi tóc tím hỗn độn vô lực dán tại trên mặt chủ nhân, làn da trắng nõn do hiếm thấy ánh nắng mặt trời vì nước lạnh mà càng tái nhợt, mày khẽ cau lại, hai mắt nhắm chặt như đang gặp ác mộng.
Khóe miệng cong lên đầy tà mị, bước nhẹ về phía bồn tắm lớn trước mặt, cúi xuống dần dần gần sát mặt người nọ, sắp hôn lên đôi môi mà ánh mắt không thể rời khỏi kia...
"Muốn chết thì cứ nói."
"Hắc hắc" Người tóc đỏ liền lui về phía sau, cười đến gian trá: "Ơ, ta còn tưởng rằng ngươi đang ngủ."
Dạ Vô Minh mệt mỏi giương đôi mắt, bất đắc dĩ liếc mắt một cái: "Mỗi lần đều như vậy ngươi không cảm thấy nhàm chán sao?"
"Hì hì!" Thanh âm người tóc đỏ vẫn vô sỉ như trước: "Trêu chọc thân thể ngươi cũng là một niềm vui thú."
Hơi ngưng lại, sau đó liền thấy lông mày Dạ Vô Minh dãn ra, cười thật vui vẻ: "Tiểu Cửu luôn có thể làm cho ta cảm thấy thả lỏng."
"Là Thịnh Hoàng Lâu Diễm! Ngươi tên tiểu quỷ đáng chết này!" Hắn bất mãn quát, nếu để cho người ngoài nghe thấy loại xưng hô ngây thơ như vậy, mặt mũi của mình còn không bị ném lên chín từng mây!
"Tiểu Cửu!" "Thịnh Hoàng lâu Diễm!" "Tiểu Cửu!!" "Thịnh Hoàng Lâu Diễm!!"... Không biết gọi nhau bao lâu, hai người mới nhìn nhau cười rồi bỏ cái vấn đề không có tính tranh luận kia đi.
"Ta nói, chúng ta giằng co như vậy, hai tên tiểu tử bên ngoài kia sẽ không nghe thấy chứ?"
"Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi ngốc đến độ không lập kết giới sao?" Dạ Vô Minh lại nhịn không được liếc hắn một cái trắng mắt.
"Hắc hắc" Lâu Diễm vừa cười vừa xoa mái tóc sớm đã lộn xộn của người trước mặt, "Thật không uổng một tay ta dạy dỗ nên."
"Hừ, hồ ly chết tiệt." Mặc dù mắng như thế, vẫn không khỏi đem thân thể tiến về phía hắn, dán tại trên ngực của hắn, giống như muốn nhận được thật nhiều ấm áp.
" Tiểu quỷ đáng chết..." Lâu Diễm vươn cánh tay ôm chặt cậu, "Sợ lạnh còn ngâm nước lạnh."
"Không lạnh."
"Ngươi nha, khi nào thì mới có thể bỏ thói quen mặc quần áo tắm nước lạnh."
"Không cần bỏ."
Sau một cái chớp mắt yên tĩnh, Lâu Diễm nhẹ giọng hỏi: "Cái tên Uzumaki Naruto khắc trên tấm bia an ủi vong linh kia, hận sao?"
Ngẩng đầu, tiếp nhận ánh mắt tràn ngập cưng chiều của hắn, khẽ thiêu mi, khóe miệng lạnh nhạt kéo lên: "Cùng ta có liên quan sao?"
Lâu Diễm sững sờ rồi sau đó cũng chỉ lắc đầu: "Không liên hệ gì tới ngươi."
"Ừ."Hừ lạnh một tiếng: "Cái gọi là 'hận', ta đã sớm không có, cảm thấy vô vị lại chẳng liên quan. 'Uzumaki Naruto', đó là ai?"
Nhìn vẻ mặt không sao cả của cậu, Lâu Diễm khẽ cười nhún nhún vai: "Một người đã chết, không biết."
Đồng hồ báo thức rong phòng tắm đã chỉ hướng bảy giờ, bên ngoài màn đêm sắp kéo xuống.
"Đến lúc rồi." Dạ Vô Minh rời l*иg ngực của hắn, đứng lên, ra khỏi bồn tắm lớn.
"Ngươi như vậy mà cảm lạnh thì phải làm sao?"
"Không sao, trước kia cũng không phải chưa từng ra ngoài như vậy."
"... Ta cùng đi với ngươi."
"Ngươi đi thì ai giả mạo ta."
"Ai nha, tùy tiện tạo ra ảnh phân thân là được rồi."
"Ngươi cho rằng một ảnh phân thân có thể lừa được thiên tài IQ 200 cùng Jonin đặc biệt kia?"
"Dừng!" Lâu Diễm tức giận bất mãn nói: "Cứ để cho ta đem cả Konoha làm cho quên sạch!"
"Đừng gây chuyện!" Dạ Vô Minh trừng mắt hắn, nhíu mày nói: "Đừng quên ngươi đã đáp ứng ta cái gì."
"Hừ!" Lâu Diễm cũng chỉ có thể nhận mệnh, bất đắc dĩ gật gật đầu: "Biết rồi, ngươi đi sớm về sớm."
Không thể không nghĩ tới muốn gϊếŧ sạch tất cả những người đã gây ra thống khổ cho cậu, hủy diệt đi tất cả những nơi khiến cậu thống khổ nhớ lại, không chỉ một lần nghĩ muốn làm như vậy, nhưng là đối với Dạ Vô Minh, không, là Uzumaki Naruto, nếu như cậu không tự mình nói ra, nếu như cậu không cho phép làm như vậy, chính mình chưa bao giờ nghĩ sẽ đi ngược lại ý muốn của cậu.
Nhìn ra lo lắng của hắn, Dạ Vô Minh cười đùa nói: "Làm sao vậy? Đường đường Kyuubi đại nhân lại đăm chiêu ủ dột như thế sao?"
"Muốn chết thì cứ phá, tiểu hài tử!" Lâu Diễm giận dữ trừng mắt liếc hắn một cái, "Cũng không nghĩ ta Kyuubi đại nhân là vì ai mới biến thành như vậy!"
"A..." Đột nhiên tiến lên một bước ôm lấy hắn, mặt chôn trong l*иg ngực hắn nhẹ nói: "Cảm ơn ngươi, tiểu Cửu."
"... Thật là buồn nôn."
"Ha ha" Buông hắn ra rồi nở nụ cười sáng lạn: "Chẳng lẽ ngươi không tin tưởng năng lực của ta sao?"
"Đương nhiên không phải..." Lâu Diễm thở dài: "Là sợ ngươi vạn nhất không khống chế được..."
"Sẽ không có chuyện đó đâu, huống chi còn có chúng nó ở đây." Nói xong liền đem tay trái vươn ra trước mắt hắn quơ quơ, trên ngón cái đeo nhẫn vàng gắn kim cương, trên ngón trỏ đeo một chiếc nhẫn đen như mực, trên ngón giữa đeo một chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy, ngón út thì đeo một chiếc nhẫn thạch anh chạm khắc hoa hồng.
Ánh mắt Lâu Diễm nhìn bốn cái nhẫn không một bỏ sót chi tiết nào, sau đó hắn mới thả lỏng trong lòng, chỉ là dặn dò câu: "Cẩn thận một chút."
Sau đó liền thấy Dạ Vô Minh mỉm cười biến mất trước mắt mình...
_ _ _ _ _ _ _
Ngoài cửa sổ, Kakashi cùng Shikamaru che giấu hơi thở, đứng trên cây nhìn Dạ Vô Minh từ trong phòng tắm đi ra liền nhìn nhau nhẹ gật đầu, tiếp tục giám thị.
Lâu Diễm bất đắc dĩ kéo kéo tóc dài, tuy rằng bộ dáng của tiểu quỷ này xinh đẹp tới cực điểm nhưng thật ra rất khó biến thành, làm cho hắn buồn bực tại phòng tắm gần mười phút mới làm xong.
Đợi tiểu quỷ chết tiệt kia trở về nhất định phải tiêu hết tiền trong túi của cậu ta!
Ai... Nhưng nói gì thì nói... Cậu ta vẫn có biện pháp kiếm tiền trở về...
A a a... Thật sự là không có cách gây khó dễ cho cậu ta!!
Lâu Diễm oán hận nghĩ tới nghĩ lui liền nằm ở trên giường ngủ mất.
**************
* Trong QT để là "quân", có lẽ nghĩa gần như từ "kun" trong tiếng Nhật nên mình chuyển sang từ "kun" luôn cho mọi người dễ hiểu.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đồng Nhân
- [Sasunaru] Phong Hành - Nghịch Thiên Chi Mệnh
- Chương 3: Hai mặt