Rõ ràng hơi thở kia còn quanh quẩn bên cạnh, nhiệt độ còn lưu lại trên mặt...
Tôi muốn nghe cậu gọi tên tôi đến nhường nào...
Muốn cậu lại mắng tôi ngu ngốc, muốn cậu cao ngạo cùng giả vờ nhẫn tâm trêu chọc nói: "Này, đồ bét lớp, đừng giả bộ chết, chẳng qua là đùa thôi." Thậm chí nếu phải tiếp nhận ánh mắt khinh miệt của cậu, chỉ cần cậu lại mở miệng nói với tôi: "Chúng ta trở về đi."
Giờ này khắc này, tôi chưa bao giờ hi vọng đến như thế.
Cho dù chỉ một câu... tạm biệt, cũng tốt.
Này, tôi nói với cậu, thực ra tôi rất lương thiện phải không, thực ra tôi đã thấy đủ phải không, thực ra tôi hoàn toàn không có lòng tham đúng hay không?
Chỉ là chút hi vọng nhỏ nhoi, mà cậu lại dứt khoát quay lưng bỏ đi, không lưu tình chút nào, đem hi vọng của tôi biến thành yêu cầu xa vời không cách nào đáp lại.
Đáng chết!
Rõ ràng nghe được tiếng bước chân cậu dần dần rời xa, rõ ràng muốn bắt lấy tay cậu, nhưng tại sao thân thể không hề phản ứng?
Vì cái gì?!
Chẳng lẽ... là sợ hãi sao?
Là sợ hãi, lại một lần nữa đón nhận đôi mắt đen sâu không thấy đáy cùng với biểu lộ toan tính kiên quyết kia sao?
Này, này này, loại người nhát gan đó không phải tôi đâu... Không phải đâu...
Nhưng còn có lý do gì có thể giải thích sự bất lực cùng oán niệm lạnh thấu xương tủy trong lòng tôi hiện giờ.
Quá yếu, vì sao tôi lại yếu như vậy? Vì sao?!
Tiếc nuối, ngay cả giương khóe miệng tự giễu cũng chẳng còn sức lực.
Này, kì thực, tôi rất nhát gan, bởi vì, sợ hãi bị thương.
Phảng phất cậu còn ở bên, hết thảy đều không sao cả, phảng phất cậu đã rời xa, hết thảy đều thay đổi.
Này, có ai ngờ được sẽ biến thành như vậy? Đến tột cùng, ai đúng ai sai...
Xét cho cùng, chỉ vì tôi quá yếu.
Mưa rơi thưa thớt, thương tiếc trận đấu kia thất bại không thể giữ cậu lại.
Buổi sớm đỏ tươi, ánh lên tại Thung Lũng Tận Cùng.