Chương 14: Hoan Hỉ Oan Gia
Rắc!
PHỐC! Bịch!
Khán giả dưới đàn được xem một màn hài kịch, Phương Chính dồn lực lượng 40 thất nhảy lên cao, từ không trung hướng phía Du Dương đánh xuống, bất quá nắm tay của hắn không có đánh tới Du Dương, mà là cằm của hắn đυ.ng vào bàn chân của Du Dương vốn đang chờ ở đó.
Xương cằm của Phương Chính nát vụn, hôn mê nằm liệt trên lôi đài. Sau này có thâm niên nhân sĩ phân tích, một cước của Du Dương căn bản là không có bao nhiêu lực, Phương Chính bị thương nặng như vậy, hoàn toàn là do quán tính của hắn khi vận dụng lực lượng 40 thất lao xuống!
Khán giả dưới đài, kể cả Phan Trác Phỉ vẫn lo lắng từ nãy đến giờ, đều bị cái kết quả như vậy làm cho đầu muốn to ra.
Kết quả như vậy quả thực không thể tin được! Mặc dù nói vũ kỹ đẳng cấp cao có thể bù vào sự chênh lệch lực lượng, thậm chí một số vũ kỹ đẳng cấp cao có thể chiến thắng đối thủ có 《 Tâm Huyết Thần Tốc 》 bộ số lớn, nhưng kết quả hiện tại thực quá khó tin!
Một người có tốc độ trái tim gấp 4 lần, có lực lượng đạt gần 40 thất, thua dưới tay một siêu cấp lưu ban sinh, một cước lúc nãy cho dù có mạnh tới mức nào đi chăng nữa thì cũng không vượt qua 10 thất, huống chi đó cũng chẳng phải cái vũ kỹ mẹ gì, chỉ là tùy tiện giơ chân lên mà thôi!
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng!" Tất cả mọi người ở đây đều có cùng một cái ý nghĩ, "Đây là may mắn, vừa khớp mà thôi!"
Du Dương thu chân, đi tới trước mặt đàn em của Phương Chính, cầm lấy tiền trong tay hắn, cũng không để ý mọi người xung quanh, đi xuống lôi đài, đi thẳng tới trước mặt Phan Trác Phỉ.
Du Dương nói: "Ta thật không nghỉ ra lúc nãy ta có thể đá ra một cước như thần kia, thì ra là Trác Phỉ đạo sư đến châm lửa trợ uy cho ta !"
". . ." Phan Trác Phỉ không nói gì, tuy rằng nàng cũng là cao thủ vũ kỹ, nhưng nàng cũng không rõ ràng lắm một cước kia của Du Dương là vận khí , hay là bản lĩnh thật sự của hắn!
"Để cảm tạ Phan Trác Phỉ đạo sư quan tâm ủng hộ và giúp đỡ ta, ta mời ngài đi tửu điếm mướn phòng. . . àh không. . . Phải đi tửu điếm ăn cơm!" Du Dương nói.
"Ân. . . Không, ta chỉ là đi ngang qua đây, thuận tiện sang đây xem một chút, ngươi không có việc gì là tốt rồi, ta còn có việc, ta đi trước!" Có lẽ là bị Du Dương nói trúng tim đen, hai gò má của Phan Trác Phỉ ửng đỏ, tìm một cái lỷ do xong nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng hình xinh đẹp của Phan Trác Phỉ đang dần đi xa, trên khoé miệng Du Dương hiện ra một nụ cười tà!
Thấy Phan Trác Phỉ đã đi, Du Dương quay đầu hướng đám người phía sau nói: "Học viện chúng ta có người nào giống như Phương Chính hay không ?"
"Loại người nào?" Mọi người hỏi.
"Là cái loại đầu óc ngu sinh nhưng lại thích tỏ ra nguy hiểm ấy!" Du Dương nói.
"Ách. . . Hình như không có!"
"Ai! Vậy thì thật là quá tiếc nuối!" Du Dương than thở, nếu như có 10 người, 20 người như vậy là tốt rồi, cái Học Bổng Đại Tái kia cũng không cần tham gia!
Du Dương cầm một vạn ECoin, nghênh ngang rời khỏi đệ tam đối chiến tràng , đám quần chúng vây xem ánh mắt nhìn Du Dương tràn ngập đố kỵ và!
Du Dương bình thường đều rất tiết kiệm, tiền ông già để lại cũng không còn bao nhiêu, đang lo đi tìm việc làm thêm thì có tên " muốn tỏ ra nguy hiểm" tới đưa tiền cho hắn!
Có tiền, chuyện đầu tiên Du Dương muốn làm là ăn một bữa thật no!
Phiêu Hương Cư, nhà hàng nổi danh nhất khu này!
Nổi danh không là vì nó sang trọng, mà bỏi vì món ăn ở đó thực sự rất ngon, trước đây Du Dương là khách quen ở đây, nhưng từ lúc ông già bỏi vì làm ăn thất bại mà chết, cuộc sống của Du Dương trở nên túng quẫn rất nhiều, tính ra đã có hơn nửa năm Du Dương chưa được ăn cơm ở Phiêu Hương Cư!
Vẫn chưa tới bốn giờ, còn chưa tới giờ ăn chính, trong tiệm vẫn còn vị trí trống, Du Dương tìm một chỗ ngay gần cửa ngồi xuống. xem tại TruyệnFULL.vn
"Tiên sinh muốn chọn gì ạ?" Du Dương vừa mới ngồi xuống, lập tức có phục vụ viên qua đây hỏi.
A? Tiếng nói của ai mà quen quen! Du Dương ngẩng đầu nhìn, mồ hôi, khuôn mặt, bộ ngực, dĩ nhiên so với tiếng nói càng quen hơn!
"Ách! Trùng hợp như vậy a!" Du Dương nhìn Trương Vũ Thiến mặc một thân quần áo lao động nói.
"Là ngươi!"
Vừa nhìn thấy Du Dương, Trương Vũ Thiến liền tức giận, nàng đang muốn dùng cái bảng thực đơn đập vào đầu Du Dương thì Du Dương kêu to lên: "Bà chủ, hôm nay có xương sườn muối không vậy?"(đếch biết tương xương là gì, chém đại)
"Có, đương nhiên là có, vừa mới ra lò đây!" Bà chủ vừa cười vừa trả lời.
"Ha ha, tiếp viên, lấy cho ta một phần lớn! A, không đúng, gọi sai, thấy bộ ngực ngươi phẳng như vậy, ta hẳn là phải gọi ngươi là nhân viên phục vụ mới đúng!" Du Dương cười hì hì nói.
"Ngươi. . ." Trương Vũ Thiến uất ức đã sát mức giới hạn có thể chấp nhận!
"Vũ Thiến, ngươi còn đang làm gì, còn không mau mang thức ăn lên cho khách!" Bà chủ quán nói.
"Bác, ta lập tức tới!" Trương Vũ Thiến hít sau hai cái, cuối cùng dùng ánh mắt hung hăng b"chém" Du Dương một cái rồi mới rời đi.
Chỉ chốc lát, Trương Vũ Thiến mang đến cho Du Dương một phần xương sườn muối thật lớn, nàng đem xương sườn muối đặt ở trên bàn, sau đó nhỏ giọng nói ở bên tai Du Dương: "Cẩn thận một chút, cẩn thận ngươi bị nghẹn chết!"
Du Dương đeo vào cái bao tay bằng nilon, cầm lấy miếng xương nói: "Cảm ơn nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận!"
Trương Vũ Thiến không có đi, vừa nhìn Du Dương vừa cười.
Du Dương bị Trương Vũ Thiến nhìn như vậy khiến hắn có chút sợ hãi, "Ngươi nhìn ta như thế làm gì, trong phòng rất nhiều người, mọi người đều đang nhìn, lẽ nào ngươi muốn đẩy ngã ta!"
"Ha ha, ăn đi, ngươi ăn một miếng rồi ta sẽ đi!" Trương Vũ Thiến vẫn chưa chịu đi.
"Ách. . . Ngươi bỏ thuốc chuột vào trong?" Du Dương biết Trương Vũ Thiến thật có can đảm làm được cái loại chuyện như vậy.
"Không đâui, đây là tiệm của bác ta, ta muốn hạ độc chết ngươi, cũng không làm ở chỗ này, ngươi cứ yên tâm ăn đi!" Trương Vũ Thiến cười nói.
Du Dương tranh thủ thời gian lục lục trong dĩa xương, nhưng không có tìm thấy "Tiểu Cường" trong truyền thuyết !
"Yên tâm đi, không có gián! Ta cũng không dám phá bảng hiệu của bác ta!"
"Vậy ngươi cho cái gì vào trong này?"
"Hừ hừ, sợ sao!" Trương Vũ Thiến đắc ý nói : "Bản cô nương chỉ là không cẩn thận nhổ mấy ngụm nước bọt vào bên trong! Yên tâm, không màu không mùi, chắc chắn ngươi sẽ không tìm được chứng cứ!"
"Ngươi. . ."
"Hừ, ai bảo ngươi bắt nạt bản cô nương, bây giờ biết bản cô nương lợi hại rồi chứ gì!" Trong mấy lần cũng Du Dương đấu võ miệng, lần đầu tiên Trương Vũ Thiến biết đến cảm giác thắng lợi.
"Xời, thì ra chỉ là nước bọt! Sao không nói sớm, xem chút nữa hù linh hồn nhỏ bé của ta chạy mất!" Du Dương cầm lấy xương bắt đầu gặm. (thằng này kinh quá, nhưng mà ta thích)
"Ách. . . Ngươi ngươi. . . Ngươi cũng ăn!" Trương Vũ Thiến vẫn còn chưa hưởng thụ hoàn toàn cái cảm giác thắng lợi đã bị đã kích nặng nề.
"Ân! Ăn ngon. . . Hình như càng thơm hơn thì phải." Du Dương vừa ăn vừa chép miện nói: "Xem ra lát nữa ta phải nói với bà chủ mấy tiếng, sau này khi nấu đồ ăn thì kêu ngươi phun thêm vài cục nước bọt vào sẽ càng ngon hơn, càng đắt hàng hơn!"
"Ngươi. . . Hừ. . ."
Du Dương ăn rất ngon, rất thoải mái, ăn đồ ăn ngon, lại có thể trêu chọc bạo lực nữ, thật là một chuyện vui!
Thành phố Hoa đô, Đệ Nhất Bệnh Viện, trong một gian phòng bệnh cao cấp!
Trên giường bệnh, Phương Chính vừa làm xong giải phẫu, trên cằm bị băng thạch cao!
Phụ thân của Phương Chính Phương Thanh Hoa mặt lộ vẻ dữ tợn, nói với tên tay sai: "Ngươi nói cái tên đánh bị thương Chính nhi là học ở lớp sơ cấp?"
"Vâng. . . Phải . . Còn là một siêu cấp lưu ban sinh!" Tên tạy sai run run nói.
"Lưu ban sinh lớp sơ cấp có thể đá Chính nhi bị thương như vậy, thế nhưng Chính nhi đã cấy ghép trái tim nhân tạo bội số 4 a!" Phương Thanh Hoa nói.
"Tiểu tử kia là vận khí tốt, Chính ca là không cẩn thận đυ.ng vào chân hắn!" Cân Ban Giáp giải thích.
"Ta mặc kệ hắn là cố ý hay là vô ý, hắn tổn thương con ta, sẽ phải trả giá thật nhiều!" Phương Thanh Hoa nói với nam tử mặc áo xám bên người: "Lý Huy, ngươi đi tra xuất thân của tiểu tử kia một chút, nếu như đối phương không có bối cảnh gì thì tốt, cần phải sữa chữa hắn một chút. . ."