Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sắp Đổ

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Anh lấy bằng tốt nghiệp hộ em à?” Cô hỏi.

"Ừ."

Cô quay lại nhìn anh, hơi ngạc nhiên: "Anh lên sân khấu nhận hả?"

"Đúng vậy." Anh lười biếng nói: "Trước mặt hiệu trưởng và tất cả các sinh viên tốt nghiệp, anh đích thân lên sân khấu nhận nó hộ em, hiệu trưởng còn chúc chúng ta có một mối tình sâu sắc và mãi mãi gắn bó với nhau."

"Thật hay đùa vậy?"

Châu Việt Khải không nói gì thêm, chỉ cười cười, giơ tay cởi từng cúc áo và đứng dậy đi tắm.

Thích Yên tặc lười, không biết mình làm sai chỗ nào, suýt nữa đã tin lời nói nhảm của anh.

Khi anh ra khỏi phòng tắm, Thích Yên đang ngồi trên một chiếc ghế mây, hai chân cô gác lên lan can, ánh chiều đỏ rực bị lấp ló qua đôi chân đang đung đưa của cô.

Trên chỗ mắt cá nhân của cô có đeo một vòng bạc.

Cô cúi đầu nghịch điện thoại, thỉnh thoảng lè lưỡi liếʍ chiếc kem ốc quế trên tay.

Cổ áo rộng thùng thình để lộ nửa bờ vai của cô.

Anh cướp chiếc kem ốc quế của cô: "Vừa hết đau là em đã quên rồi à, không đau bụng kinh nữa hả?"

Thích Yên trừng mắt nhìn anh.

Châu Việt Khải chỉ quấn một chiếc khăn tắm bên hông, mỗi một phần cơ bắp trên cơ thể anh đều rất săn chắc và vừa phải.

Ánh mắt của cô dừng lại trên cơ bụng nổi gân xanh rồi lại tập trung nhìn vào mặt anh: "Cái này là cái cuối cùng rồi... Mùa hè không ăn kem thì không lẽ phải đợi đến mùa đông à?"

Cô đưa tay ra muốn giật kem về.

Châu Việt Khải còn chủ động đưa kem đến bên miệng cô trêu chọc, cô lè lưỡi ra muốn liếʍ thì anh lại rút cây kem về.

Chỉ trong chốc lát, kem ốc quế đã chảy ra hết, lênh láng khắp thân kem.

Thích Yên thẹn quá hóa giận, giữ chặt lấy tay anh và cúi đầu liếʍ.

Ngay khi đầu lưỡi cô mới vừa cảm nhận được vị ngọt thì bỗng nhiên có người giữ lấy gáy cô, kéo tóc khiến da đầu cô đau nhức, buộc cô phải ngẩng đầu lên.

Kem ốc quế quẹt qua khóe miệng cô, thứ chất lỏng màu trắng đó dính bên môi cô, vừa lạnh vừa nhớp nháp.

Mặt trời lặn đang gom tia sáng cuối cùng còn sót lại.

Châu Việt Khải đột nhiên cúi người liếʍ vị ngon trên khóe miệng cô, chặn môi cô lại, mãnh liệt hôn cô khiến cô không kịp trở tay.

Hương vị ngọt ngào và lạnh lẽo khuếch tán trong miệng, nhiệt độ trong phòng liên tục tăng lên khiến người khác cảm thấy như bị nghẹt thở.

Trải qua hàng ngàn lần thử nghiệm, kĩ thuật hôn của anh cao siêu và cô cũng hôn không tệ.

Ai cũng biết điểm yếu của đối phương ở đâu nhưng lại không cam lòng chịu yếu thế mà chống trả.

Hôn cho đến khi miệng đắng lưỡi khô, kem ốc quế tan chảy bị vào thùng rác một cái "rầm" khiến túi nhựa bị nhàu nát.

Châu Việt Khải bế cô lên.

Cô khẽ kêu một tiếng rồi quấn chặt lấy cơ thể anh giống như con koala.

Móng tay sơn màu hoa hồng của cô bám lên bả vai anh, áp trán mình lên trán anh, gương mặt cô đỏ bừng, hơi thở hỗn loạn.

Anh đá tung cửa phòng ngủ và đi vào, thỉnh thoảng lại hôn lên môi cô một cái, âm thành khàn khàn cất lên có thể biểu hiện sự kiên quyết: "Hay là chúng ta không đi nữa."

Anh sẽ không ra nước ngoài.

Cô cũng không vào nam và quay trở về Tân Đô của cô.

Bọn họ cứ mắc kẹt ở đây, không ai đi cả.

Nói một cách dễ hiểu thì anh đã xé toạc quan niệm mà những ngày qua họ đã cố gắng che đậy.

Thích Yên không có câu trả lời, cô chỉ có thể bịt kín môi anh bằng môi mình, để cho anh đừng tùy tiện nói ta những lời ngốc nghếch làm lung lay lòng người nữa.

Châu Việt Khải tức giận trước thái độ qua loa của cô.

Anh ném cô lên giường không hề tiếc thương.

Tấm nệm đung đưa làm cô hoa mắt chóng mặt, đầu tóc cô rối bời.

Ngay khi cô chống khuỷu tay lên giường định bò dậy thì một bóng đen đã đổ xuống sau lưng cô.

Đèn đường vừa được bật lên, gió đêm bắt đầu thổi, cành lá xào xạc bên đường.

Hô hấp của anh rất nặng nề ghé vào bên tai cô, tay trái nắm lấy gáy mảnh khảnh của cô, anh cố gắng chịu đựng, không làm mạnh tay.

Cô thậm chí có thể cảm nhận được anh khẽ run lên.

"Thích Yên, em có thể làm bữa sáng cho anh được không?" Châu Việt Khải nghiến răng hỏi cô.

Cô bị đè xuống chiếc gối mềm, trước mắt tối sầm lại, l*иg ngực ngột ngạt, cô càng muốn động chạm đến giới hạn của anh, trả lời một cách ngây thơ: "Điểm tâm? Điểm tâm gì thế?"

Cô vừa dứt lời, thay vào đó là tiếng kêu đau đớn của cô.

Người như Châu Việt Khải đã từng trải qua vô số lần, cũng có rất nhiều mánh khóe.

Anh đang tức giận nên càng không có chừng mực, giờ phút này anh chỉ hận không thể gϊếŧ chết cô.

Thích Yên đã chiến đấu dữ dội với anh.

Châu Việt Khải nói bọn họ là một cặp đôi hoàn hảo.

Cô đang cười, cười đến hụt hơi, vừa ho vừa thở hổn hển, chật vật không chịu nổi.

Điện thoại đặt ở đầu giường đột nhiên đổ chuông, bài hát 《All Falls Down》 của NoahCyrus Juliander vang lên hết lần này đến lần khác.

“If we just ain"t right, and it"s time to say goodbye

When it all falls down, when it all falls down

I"ll be fine

……”

Giai điệu lặp đi lặp lại khiến anh mất kiên nhẫn: "Em có muốn bắt máy không?"

Cả người Thích Yên đầm đìa mồ hôi, tóc dính vào má, cô lắc lắc đầu.

"Vậy thì tiếp tục."

...

Màn đêm dày đặc, ánh sáng mong manh men theo cửa sổ le lói vào phòng, in xuống mặt đất một mảng sáng hình chữ nhật màu xám bạc.

Áo thun màu xanh mềm mại nằm gọn ở cuối giường, dưới mặt đất còn có chiếc khăn tắm màu trắng với mấy tờ khăn giấy.

Họ cùng nhau hút thuốc ở trên một chiếc giường lộn xộn.

Ánh lửa đỏ rực chập chờn tắt, không ai nói lời nào.

Thở ra hơi thuốc cuối cùng, Thích Yên dập thuốc xuống gạt tàn, cố nén đau ở chân và thắt lưng, đứng dậy đi rửa mặt.

Khi đi ra, cô đã mặc quần áo lại bình thường.

Châu Việt Khải đắp chăn bật điều hòa, nằm nghiêng trên giường, quay mặt vào tường và quay lưng về phía cô, như thể đã ngủ say.

Thích Yên đứng lặng hồi lâu, hơi thở cũng chậm lại, nhìn bóng dáng mờ nhạt của anh trong căn phòng yên tĩnh.

Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng không thể dừng lại.

Mãi đến khi hốc mắt cay xè cô mới nhẹ nhàng chớp mắt, hít vào một hơi thật sâu rồi đè xuống mọi cảm xúc một cách khó khăn.

Cuối cùng, cô nhẹ nhàng mang vali ra ngoài.

Cô bắt một chiếc taxi và đi thẳng đến sân bay.

Trong xe, điện thoại của cô lại vang lên.

Cô bắt máy.

Người ở đầu dây bên kia là Lương Tử Tử, một đối tác trong xưởng vẽ của cô: "Cô chủ, cô có biết bức tranh sơn dầu của cô bán được bao nhiêu không? Là bảy chữ số đó! Bảy chữ số!"

Ánh sáng mờ ảo lướt qua mắt cô, cô nhẹ nhàng trả lời: "Tôi biết kiếm được tiền sẽ khiến tâm trạng thoải mái, tôi cũng biết anh đang rất vui, nhưng hiện tại tôi không vui nổi."

"Hả?"

"Tôi thất tình rồi."

Lương Tử Tử câm lặng, Thích Yên cúp máy.

Hai giây sau, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Lần này là Châu Việt Khải gọi cho cô.

Mở đầu là hai chữ khàn khàn mệt mỏi: "Quay lại."

Thích Yên không trả lời.

Cô nghe thấy tiếng bật lửa ở bên kia, Châu Việt Khải châm một điếu thuốc, nói với cô: "Em để quên thỏi son em hay dùng nhất."

Mí mắt Thích Yên khẽ giật, cô muốn nói cô có thể mua lại một thỏi son giống như vậy.

Anh còn nói thêm: "Căn cước công dân quan trọng nhất vẫn còn trên tủ đầu giường."

Thích Yên sửng sốt, thẳng lưng lên định bảo tài xế quay xe.

"Còn có..." Anh kéo dài giọng điệu của mình.

Trái tim cô đột nhiên như bị nhấc lên, treo giữa không trung.

Châu Việt Khải hút một hơi thuốc, từ từ thở ra làn khói rồi nói với giọng khàn khàn mê người: "Người đàn ông yêu em nhất đang ở đây chờ em."
« Chương TrướcChương Tiếp »