Lớp 11-1 ở tầng hai, là lớp học gần cầu thang nhất.
Hà Cao dựa vào cửa sổ chỉ vào hàng cuối cùng của lớp học bảo cô đến đó ngồi, bởi vì cô không mặc đồng phục của trường nên tạm thời không cần đi chào cờ, khỏi bị trừ điểm làm ảnh hưởng đến đánh giá xếp loại lớp.
Thích Yên có cảm giác được ưu ái trong tập thể, thẳng lưng gật đầu hỏi: "Vậy em có thể nhận đồng phục và thẻ học sinh ở đâu ạ?"
"Thầy đến sân thể dục trông chừng các bạn trước rồi quay về dẫn em đi sau." Hà Cao nói xong còn định giơ tay lên vỗ vai cô, nhưng ông ta nghĩ gì đó rồi lại rụt tay về.
Toàn bộ dãy lớp 11 trở lại yên tĩnh rất nhanh.
Trong phòng học không một bóng người, Thích Yên lấy khăn giấy ướt lau bàn, nhét chiếc cặp sách đã nhàu nát vào trong ngăn bàn.
Cô ngồi tại chỗ vài phút, cảm thấy chán nản, lướt điện thoại tới lui cũng không thấy "khoai lang lớn" trả lời tin nhắn của cô.
Lúc cô nhấn tắt màn hình, bỗng nhớ ra dây bạc của cô còn đang ở chỗ Châu Việt Khải.
Cô không mặc đồng phục, vậy nên cô không tham gia nghi thức kéo cờ trong lễ khai giảng.
Châu Việt Khải không chỉ không mặc đồng phục, mà còn không tiện đi đứng, theo lý mà nói thì chắc là anh cũng không đi.
Thích Yên bỏ điện thoại vào túi và ra khỏi phòng học.
Cô không biết Châu Việt Khải ở lớp nào, vì vậy cô chỉ có thể tìm từ lớp này tới lớp khác.
Tìm đến tận tầng bốn, lớp 11-16.
Lớp này không trống trải như lớp 11-1, nhìn khắp lớp sẽ thấy trên mỗi bàn đều có một đống sách vở và tài liệu chất thành núi.
Thích Yên đứng ở bên cửa sổ ngoài hành lang, liếc mắt qua tầng tầng lớp lớp núi sách, thấy cậu đang lười biếng ngồi bên trong, tay chống cằm, đầu cúi xuống.
Tay phải cậu cầm cây bút, lần lượt xoay xoay nó quanh những ngón tay xương xẩu, thỉnh thoảng cầm bút lên viết vài lần trên giấy.
Cửa sổ không đóng, những trang sách bị gió thổi vang lên tiếng xào xạc.
Rèm cửa chập chờn đung đưa, ánh sáng lúc rõ lúc không.
Hình bóng cậu mơ hồ.
Thích Yên sải bước đi vào phòng học, nhấc chân đẩy chiếc ghế trước mặt cậu xoay nửa vòng nhỏ rồi tùy tiện ngồi xuống với tiếng cọt kẹt kéo dài.
Tiếng động rất lớn.
Còn tưởng rằng cậu sẽ nhìn cô, nhưng thật ra cậu còn không thèm ngước mắt lên.
Bàn tay Thích Yên xòe ra trước mặt cậu, cô đi thẳng vào vấn đề: "Dây bạc của em đâu?"
Bút trong tay Châu Việt Khải từ từ xoay nốt nửa vòng tròn còn lại, rồi điền một con số lên giấy, sau đó cậu mới trả lời: "Không mang."
"Anh không mang hay anh ném rồi?"
"Lần sau anh sẽ trả cho em."
"Lần sau là khi nào?"
"Khi nào em làm cho tâm trạng anh tốt lên."
Câu trả lời chó má gì đây?
Thích Yên vươn tay giật lấy bài thi của cậu, giấu ra sau người: "Anh có chịu trả cho em hay không?"
"Bịch."
Cậu ném cây bút lên bàn, sau đó dựa lưng vào ghế, kéo dài khoảng cách với cô, cuối cùng cậu cũng chịu ngước mắt lên nhìn cô.
Cây bút máy lăn được nửa vòng trên bàn, lắc lắc vài cái rồi ngừng lăn.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai chịu thua ai, không ai nhường ai.
Cậu cười ranh mãnh: "Chẳng lẽ anh đây còn giữ để nhìn vật nhớ người à?"
Thích Yên đặt khuỷu tay lên bàn cậu, chống cằm, nghiêng đầu nhìn cậu với đôi mắt sáng ngời lấp lánh, cô cũng cười theo: "Ai biết được?"
Cổ áo của cô mở một nút, chiếc cổ hiện lên với một đường cong xinh đẹp.
Bộ phận yếu ớt nhất trên người cứ như vậy hiện ra trước mặt cậu.
Hương thơm thoang thoảng như ẩn như hiện lượn lờ trong không khí, khiến cho lòng người ngứa ngáy.
Cậu liếc nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén mà quyến rũ, đặt tay phải xuống bàn, gõ nhẹ ngón trỏ lên mặt bàn, nói từng chữ một: "Em thật sự rất am hiểu chuyện tán tỉnh, nhưng anh không thích kiểu này."
Thích Yên sửng sốt một giây.
Châu Việt Khải: "Nói đi, tới tìm anh có chuyện gì?"
Thích Yên thẳng thừng nói: "Em muốn lấy lại dây bạc."
"Anh đã nói là sẽ trả cho em sau." Cậu cầm bút lên, móc ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay trái, ý bảo cô trả lại bài thi cho cậu.
Thích Yên không đưa cho cậu mà nghiêng đầu nhìn tờ bài thi kia.
Là một bộ đề thi vật lý.
Nhiều câu hỏi thậm chí còn không có bước giải và bản nháp, chỉ có một đáp án ở chỗ trống.
"Anh biết em học lớp 1 không?" Cô hỏi, nhìn cậu với ánh mắt đơn giản nhưng đang âm thầm tính toán trong lòng.
Châu Việt Khải cũng không gấp gáp khi thấy cô không có ý định trả bài cho mình, chậm rãi đùa nghịch với chiếc bút của mình: "Những học sinh chuyên nghệ thuật đều ở lớp 1."
"Vậy những lớp khác thì sao?"
"Lớp 2 là lớp thể dục, 9 lớp sau là những lớp bình thường, từ lớp 12 đến lớp 14 là lớp trọng điểm phụ, lớp 15 là lớp trọng điểm."
"Vậy lớp 16 thì sao?"
"Lớp cạnh tranh."
Thích Yên đặt bài thi của cậu lên bàn, nói thẳng: "Khó đấy, anh lợi hại thật."
Ở Bắc Kinh, vượt qua kì thi tuyển sinh đại học và được nhận vào Đại học A còn dễ hơn rất nhiều so với tham gia các cuộc thi đấu.
Những người có thể thi đấu hầu như toàn là những học sinh giỏi có năng lực nhưng không có chỗ nào sử dụng.
Châu Việt Khải lấy lại bài thi, dáng vẻ cậu vẫn lười biếng không trói buộc: "Còn không đi à?"
"Anh biết Hà Cao, chủ nhiệm lớp 1 không?"
"Anh không biết."
"Ồ." Vậy Thích Yên cũng không còn gì để nói.
Châu Việt Khải tiếp tục làm bài.
Thích Yên chống tay còn lại lên bàn, hai tay chống cằm: "Vì sao anh lại không mặc đồng phục?"
"Quên mang."
Thích Yên khó hiểu, nhưng cô cũng không để ý tới câu trả lời: "Không thì chúng ta cùng đi nhận đồng phục đi?"
Không hiểu sao cô lại ỷ lại vào cậu hơn Hà Cao.
"Có người sẽ nhận giúp anh." Cậu từ chối cô.
Thích Yên đương nhiên biết "có người" là ám chỉ ai.
Cô nghe thấy tiếng nói liên tục vang lên từ sân thể dục thì hỏi cậu: "Vậy anh nói cho em biết nhận ở đâu đi, em tự đi nhận."
Cậu khẽ hất cằm, thản nhiên đáp: "Ở đó."
Thích Yên không hài lòng với thái độ qua loa của cậu: "Chỗ nào?"
Cậu dừng bút, ngẩng đầu lên, khoảng cách giữa hai người vô tình thu hẹp lại.
Cậu dở khóc dở cười: "Ra phía sau tòa nhà giảng dạy, cách ba trăm mét về hướng tây nam."
Sắc mặt Thích Yên trắng bệch.
Cậu nói hướng tây nam với một người không bao giờ xác định được đông tây nam bắc?
"Anh trai à, anh nói hướng tây nam là chỉ…" Thích Yên giả vờ lễ phép tươi cười, hai tay chống cằm hơi nắm lại, rồi chỉ ngón trỏ tay phải về hướng một giờ: "Chỗ đó à?"
Rồi cô lại rụt ngón trỏ, giơ ngón cái chỉ về hướng năm giờ: "Hay là chỗ đó?"
"Hay là…" Ngón trỏ và ngón cái tay trái cô cứ chỉ rồi rụt lại lần lượt theo hướng mười một giờ và bảy giờ: “Chỗ đó? Hay chỗ đó?”
Châu Việt Khải liếc nhìn cô với ánh mắt dò xét: "Ừ, là chỗ đó."
Thích Yên nhếch môi, gập tất cả ngón tay lại và chỉ giơ ngón cái lên, làm động tác úp ngón tay cái xuống trước mặt anh.
Khıêυ khí©h một cách trắng trợn.