Vũ Quyền vừa đi khỏi, từ cửa đã có tiếng của bà Loan:
– Cái Trinh tỉnh rồi à con… mấy hôm nay bố mẹ sốt ruột quá!
Lan Trinh mệt mỏi nhìn bố mẹ. Ông Dũng cười hiền, nếp nhăn trên trán có chút giãn ra. Bà Loan rơm rớm nước mắt ngồi cạnh con gái tỉ tê:
– Cái hôm mày bị rắn cắn, đêm đấy thằng Quyền gọi cho bố mẹ báo tin mà bố mẹ lịm đi. May lúc đấy mày cũng về phòng hồi sức rồi, chỉ còn chờ thêm thời gian chứ mày có làm sao thì mẹ không chịu nổi! Thôi… tỉnh thế này là bố mẹ mừng rồi…
Ông Dũng kéo ghế nhìn xuống khuôn mặt hốc hác của con gái. Nhìn con thảm thương trên giường bệnh lòng ông thắt lại. Ông vỗ vỗ tay con gái nói:
– Bố mẹ định vào chăm con nhưng thằng Quyền nó bảo không cần, mình nó được rồi. Bố vẫn duy trì ở xưởng, mẹ con thì thỉnh thoảng lại vào. Viện phí chồng con cũng lo hết… Bố vẫn cứ lo khi đẩy con về nó nhanh quá, qua chuyện này bố mới hiểu… nó quyết chí lấy con là nó có lòng với con, bố mẹ cũng yên tâm giao con cho nó. Sau này liệu mà đối xử với nó cho trọn vẹn con nhé!
Lan Trinh mỉm cười mà nước mắt lại lăn dài. Vũ Quyền quyết chí lấy cô, là vì anh thật lòng yêu thương cô sao? Hay do đã lấy cô rồi nên anh buộc phải có trách nhiệm với cô? Dù là thế nào thì anh cũng đã là ân nhân cứu cô một mạng, ơn nghĩa này cô không thể quên.
– Vâng… con hiểu mà… anh ấy đối với con rất tốt… không chỉ việc cứu con một mạng này.
– Được thế thì bố mẹ chẳng mong gì hơn. Con nghỉ ngơi đi, bố mẹ về đây, chiều nay mẹ lại vào với con.
Bà Loan dặn dò con gái, chào mọi người trong phòng bệnh rồi bước ra ngoài. Lan Trinh thϊếp đi giây lát, khi ngửi thấy mùi cháo gà cô giật mình tỉnh giấc. Vũ Quyền cầm bát cháo ngồi xuống cạnh Lan Trinh, nhẹ giọng:
– Cứ nằm đấy, đây xúc cho. Bác sĩ bảo ăn được rồi. Cố mà ăn cho nhanh khỏe.
Lan Trinh không nỡ từ chối Vũ Quyền, dù chẳng muốn ăn cô vẫn mở miệng, cố gắng nuốt từng thìa cháo đã nguội dần nhờ Vũ Quyền cẩn thận thổi. Tự nhiên nước mắt ở đâu lại kéo đến, đúng là người ốm, tâm tính cũng yếu đuối hơn hẳn bình thường.
– Anh… anh tốt với tôi quá… hức hức…
Vũ Quyền mỉm cười, âu yếm nhìn cô vợ dáng bộ gầy rộc tơi tả thảm thương sau năm ngày vượt quỷ môn quan.
– Không tốt với vợ thì còn tốt với ai? Cố ăn đi, còn mấy thìa nữa thôi!
Lan Trinh lau nước mắt, cố gắng nuốt những thìa cháo nhạt thệch. Còn nửa bát mà cô không cố được, cảm giác buồn nôn kéo đến khiến cô xua tay bụm miệng. Vũ Quyền đành để bát cháo lên bàn, nhẹ nhàng dỗ dành:
– Chịu khó thêm mấy ngày cho hồi người…
– Ừ… lúc đấy tưởng chết rồi cơ…
– Chết làm sao dễ thế… còn chưa làm vợ người ta thật mà!
Lan Trinh phì cười, lúc này còn nghĩ ba lăng nhăng được. Cô biết mình phải cố gắng thế nào để không phụ ông chồng sớm hôm chăm sóc, thế nên mấy ngày sau đó dù khó chịu cũng cố gắng ăn uống. Điều kiện chăm sóc tốt nên sau khi tỉnh lại một tuần Lan Trinh đã tạm hồi người. Ngồi tựa lưng vào thành giường bệnh, cô nói:
– Em muốn ra viện có được không anh?
Mấy ngày được Vũ Quyền chăm sóc, Lan Trinh cảm thấy anh gần gũi mình hơn bất cứ ai. Có đau ốm mới biết, những lúc thế này thật cần người ở bên, cô quyết định thay đổi ngôi xưng với Vũ Quyền. Nghe câu “anh em” ngọt xớt làm Vũ Quyền hơi ngường ngượng, anh gật đầu nói:
– Được rồi, nhưng phải ở nhà nghỉ ngơi, không được ra xưởng, ít nhất một tuần nữa!
– Em biết rồi chồng.
Tai Vũ Quyền đỏ ửng trước lời dịu dàng nịnh nọt của Lan Trinh. Yếu ớt thế này lại đáng yêu thế chứ!
Vũ Quyền làm thủ tục xuất viện cho Lan Trinh. Vừa về đến nhà, bác Thủy rơm rớm nước mắt ra mở cổng rồi hỏi thăm:
– Mấy hôm cô Trinh vào viện, cậu Quyền cứ chạy đi chạy lại suốt, tôi bảo để tôi vào đó chăm cô mà cậu ấy không chịu!
Lan Trinh xúc động trả lời bác:
– Cháu cảm ơn bác. Bác thấy cháu có khác ngày vào viện nhiều không? Cả tuần anh Quyền vỗ béo cháu toàn sơn hào hải vị, có khi cháu còn tăng cân ý bác ạ.
– Tôi thấy cô gầy đi chứ béo lên gì đâu. Chịu khó ăn uống cho hồi người, còn sinh cho cậu ấy một thằng cu tí.
Lan Trinh cười méo xẹo. Những ngày qua nằm trong bệnh viện, trước sự tận tình chăm sóc của Vũ Quyền, cô đã thật lòng muốn gắn bó với anh, đã thầm công nhận quyết định đến với anh là chính xác, dù lúc ấy cô nhắm mắt mà liều tin anh. Sinh con cho Vũ Quyền ư… Lúc này liệu có thích hợp không? Vũ Quyền đã thích có con chưa?
Vũ Quyền cùng Lan Trinh bước lên tầng ba, Vũ Thành mở cửa khi thấy hai người, lo lắng hỏi:
– Trinh khỏe rồi à em, mấy hôm anh với Vân cũng định vào thăm em mà chú Quyền không cho.
May mà Vũ Quyền làm vậy, nhìn thấy con Vân chắc cô tăng xông mất.
– À… em khỏe rồi anh ạ. Cảm ơn anh nhé!
Lan Trinh gượng cười. Vũ Quyền bên cạnh đặt tay lên vai cô, ánh mắt đanh lại nhìn Vũ Thành. Thúy Vân bước khỏi phòng Vũ Thành, cô ta mặc trên người chiếc áo ngủ mỏng tang khoe đôi gò bồng đào căng tròn lấp ló giả bộ tươi cười:
– Chị Trinh… chị khỏe rồi đấy à, may quá ý… hôm trước em nói có gì không phải chị bỏ quá cho em với nhé, có khi em nhìn nhầm chị ạ.
Lan Trinh không thèm trả lời, quay ngắt bước trở về phòng. Vũ Quyền đi sau đóng sập cửa. Căn phòng thiếu hơi người có hai tuần mà cảm giác khác hẳn, Lan Trinh khẽ rùng mình. Có vòng tay từ phía sau ôm lấy bờ vai gầy của vợ, hôn nhẹ lên cổ cô dụi dụi, âm giọng nghèn nghẹn:
– Chào mừng vợ đã trở về.
Lan Trinh nắm lấy bàn tay Vũ Quyền, cô quay lại, chủ động hôn lên môi anh. Nụ hôn quấn quýt nhiệt thành cả hai trao cho nhau sau chuỗi ngày đáng sợ tưởng như sinh ly tử biệt, giờ phút được ở bên nhau thế này đáng quý biết chừng nào. Vũ Quyền đẩy Lan Trinh xuống giường, nụ hôn vẫn mê mải, bàn tay lớn luồn vào váy hoa, lần lên phía trên xoa bóp hai quả tròn đầy. Nuốt ực một ngụm, Vũ Quyền nhíu mày:
– Nó… nhỏ đi. Bắt đền đấy!
– Tưởng chết ý… còn là tốt rồi… dùng tạm đi…
– Phải tròn lại nhanh đấy!
– Ừ… biết rồi.
Lan Trinh thả lỏng mặc kệ Vũ Quyền tự do nâng niu hai quả trắng ngần, bàn tay vụng về tìm cách kéo khóa eo mà không biết mở. Cô đỏ mặt tự kéo khóa, để ai kia cởi bỏ móc sau lưng, thỏa sức hôn lên nụ hồng vươn cao. Vật cứng nhô lên khỏi quần chạm vào đùi, Lan Trinh nín thở để Vũ Quyền hôn lần xuống dưới. Dừng lại ở bụng phẳng, bất chợt anh vươn người lên trên đối mặt với cô. Lan Trinh hơi thắc mắc, anh sợ cô còn mệt hay sao?
– Chưa mua bao… với cả sắp ăn trưa rồi… tối nhé!
Vũ Quyền chủ động dùng bαo ©αo sυ để tránh thai. Có nghĩa là… anh chưa muốn có con với cô. Lan Trinh gật đầu. Hai người rõ ràng còn chưa hiểu nhau được bao nhiêu, ngay từ đầu đã xác định dành thời gian cho nhau rồi mới sinh con mà, vậy mà trong lòng Lan Trinh lại gợn một chút buồn.
Để tránh chạm mặt cặp đôi Vũ Thành, Vũ Quyền đưa Lan Trinh đi ăn ngoài. Cô còn yếu, tốt nhất nên ăn ở đâu ngon ngon một chút, ở nhà chạm mặt con Vân lại càng ốm thêm.
Ngồi trong quán cháo nổi tiếng ngon của thành phố, Lan Trinh nhìn đồng hồ, giờ hơn mười một giờ, thật ra cũng chưa đói lắm.
– Chiều nay anh phải đi làm đúng không?
– Ừm… đây xin nghỉ rồi.
Lan Trinh hơi áy náy, cô liền hỏi:
– Có phải tại em… nên công ty cho anh nghỉ việc không?
– Không… cũng muốn ra riêng lâu rồi, đây là dịp nên quyết luôn.
Thấy mặt Lan Trinh hơi buồn, Vũ Quyền trêu:
– Sợ không có tiền nuôi đấy à?
– Sợ gì, em nuôi anh cũng được.
Vũ Quyền phì cười nói:
– Không nuôi vợ thì thôi ai lại để vợ nuôi. Có tuổi rồi, không làm thuê nữa. Làm chủ đi.
– Anh định mở công ty à?
– Ừm… cũng nghiên cứu lâu rồi. Giờ tiến hành thôi.
Lan Trinh gật đầu, e dè nói:
– Mà… công ty mới sẽ nhiều khó khăn lắm đấy… anh phải chuẩn bị tâm lý!
– Xác định rồi mà. Không sao đâu.
Nghe được sự chắc chắn trong lời nói của Vũ Quyền, Lan Trinh quyết định tin tưởng ở anh, ánh mắt cô nhìn anh như cổ vũ. Vũ Quyền ngây người khi vợ nhìn anh như vậy, trấn tĩnh lại anh mỉm cười:
– Chỉ cần vợ tin tưởng thôi.
Lan Trinh tủm tỉm, ngường ngượng cúi mặt trước ánh mắt Vũ Quyền. Dù anh có thành công hay không, nhất định cô vẫn sẽ bên anh, động viên anh bước tiếp.
– Chiều nay phải làm vài việc. Đấy về nhà bố mẹ nghỉ ngơi đi cho thoải mái, chiều muộn qua đón.
Vũ Quyền cẩn thận thật, anh không muốn mình cô đối diện với hai kẻ đáng sợ kia nên để cô về nhà bố mẹ đẻ. Hiểu ý anh Lan Trinh vui vẻ gật đầu. Lúc này cô cần nghỉ ngơi, chuyện đối phó với cả thế giới để sau đi.
– Vâng… em khỏe lại sẽ cùng anh lập công ty, chắc chắn thêm người vẫn hơn. Hiện tại xưởng dệt cũng chưa cần em cho lắm, ngồi không cũng chán. Anh định mở công ty ở đâu chưa?
– Định mở tại nhà, nhà có mặt tiền, có cả mẫu thiết kế sẵn có để khách xem, tại sao không dùng?
– Đúng nhỉ… hihi. Thế mà em không nghĩ ra. Em cũng nghĩ đó là ý kiến hay đấy!
Vũ Quyền phì cười. Chẳng biết cô vợ nhỏ giúp anh thế nào được đây? Mà kệ, chỉ cần vợ muốn giúp anh là đủ!