Chương 16: Sai vặt
Tiếng giày cao gót vang lên tất cả mọi người đều chú ý đến người con gái mới bước vào, nam thì si mê nhìn, nữ thì ngưỡng mộ nhan sắc của cô gái.
Nhưng tất cả đều có chung một câu hỏi, cô gái đó là ai?
Khi cô gái bước vào thang máy, cánh cửa khép lại, tất cả nhân viên đều bắt đầu to nhỏ bàn tán, cả đại sãnh nhất thời ồn ào hơn bình thường.
Cô gái đó đi đến đâu đều thu hút ánh nhìn của mọi người.
Cô dừng trước cửa phòng marketing, đôi môi phết lớp son đỏ gợi cảm cong lên.
Cô đứng được vài giây thì đi vào trong lặp tức ánh nhìn của nhân viên trong phòng marketing đều nhìn cô đơm đơm.
-Xin chào, tôi là trưởng phòng mới, Viên Hy.
Viên Hy hơi cong lên thành một đường tuyệt mỹ, ánh mắt đảo xung quanh nhìn mọi người.
-Là trưởng phòng mới sao?
-Xin đẹp thật đó.
-Giới thiệu một ít về mọi người đi.-Viên Hy vẫn duy trì nụ cười nói
Một người con gái gương mặt dễ nhìn, trang điểm lòe loẹt đứng lên gương mặt không mấy dễ chịu, cô ta nói: "Tôi là phó phòng ở đây Huỳnh San, kia là Thanh Thanh, Tú Uyên, Lâm Duy và Quốc Thái."
-Chào mọi người, mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.-Viên Hy gật đầu một cái
Viên Hy không nói thêm đi qua đám nhân viên trong phòng mở cửa phòng trưởng phòng vào trong.
-Này này, trưởng phòng mới đẹp thật đó.
-Đúng vậy nha, nói chuyện cũng rất dễ chịu.
-Các người ồn cái gì, lo làm việc đi.-Huỳnh San bực tức la
Tất cả nhân viên khác im đi, cúi đầu vào chiếc máy tính.
Huỳnh San bức bội đứng lên, nên gót giày đi ra khỏi phòng marketing.
Nhân viên ngẩng đầu lên, sau đó nhìn nhau, người thì cười người thì trề môi.
-Rõ ràng là ganh tị với nhan sắc với trưởng phòng mới.
-Đúng vậy nha, với lại tôi thấy Huỳnh San không làm được trưởng phòng nên mới tức giận như vậy.
-Tất nhiên, trưởng phòng mới này là do đích thân tổng tài chọn vào mà.
Trong tập đoàn các nữ nhân viên ai mà không mong được tổng tài "chiếu cố", bọn họ cũng không ngoại lệ, cô trưởng phòng mới này được tổng tài chọn vào đây, một bước đã làm chức trưởng phòng nên đối với mọi người đa số có chút kiêng nể, sợ rằng cô có tổng tài nâng đỡ.
Mà Huỳnh San là phó tổng đã hai năm vẫn không được thăng chức nên đối với việc này rất bất mãn, mà còn ganh ghét với Viên Hy.
- - -
Thừa Tuyết vốn là đang làm việc, bên ngoài cửa lại có một cô gái xinh đẹp, cô gái mặc vest trắng áo sơ mi đen, tóc búi cao, khuôn mặt dễ nhìn.
Cô gái đó thấy Thừa Tuyết nhìn mình thì mỉm cười, tay ngoắc cô.
Thừa Tuyết chỉ mình, thấy cô gái gật đầu thì đẩy ghế ra đứng dậy.
-Cô là?-Thừa Tuyết đi ra hỏi cô gái
-Xin chào, tôi là Mandy là thư ký của tổng tài.-cô gái tên Mandy nói
-Có... có việc gì sao?
-Tổng tài muốn gặp cô. Ngài bảo cô lên phòng tổng tài liền.-Mandy trước sau vẫn là thái độ ôn hòa
-Gặp, gặp tôi sao?-Thừa Tuyết nuốt nước bọt
-Phải, cô đừng để ngài ấy phải đợi.
Thừa Tuyết tay đưa lên vuốt trán mình, đầu quay ra sau nhìn Diệc Thuần, mặt vô cùng khổ sở.
Diệc Thuần không phải không hiểu nhưng mà chính là lực bất tòng tâm.
Thừa Tuyết đi theo Mandy, bởi vì là thư ký của Nhậm Tử Phàm nên cả hai đi chung cũng thu hút ánh nhìn.
Đi lên tầng cao nhất, Mandy hoàn thành nhiệm vụ quay về phòng thư ký làm việc, Thừa Tuyết đứng trước cánh cửa phòng tổng tài, miệng lưỡi khô khốc.
Kim Mễ từ trong mở cửa đi ra, thấy Thừa Tuyết thì mày cau lại: "Sao lại là cô?"
-Là... là tổng tài kêu tôi lên.-Thừa Tuyết không phải ghét Kim Mễ nhưng mà thái độ của cô thư ký này làm cô thật khó chịu
Vì sao cùng là thư ký của anh, Mandy lại dễ chịu hơn Kim Mễ chứ?
Hình như Kim Mễ là người đứng đầu trong đám thư ký toàn bộ tập đoàn, có lẽ vì vậy mà cô ta kênh kiệu ra mặt.
Kim Mễ nghe xong thì mặt xám đi, tức giận muốn mắng chửi cô nhưng không thể.
Thừa Tuyết thấy Kim Mễ cứ đứng cản đường mình thì ngẩng đầu lên, nói: "Cô mau tránh đường, Phàm tổng mà đợi lâu thì cô chịu trách nhiệm đó."
-Cô...
Kim Mễ mặt đỏ gắt, hậm hực né qua.
Thừa Tuyết tay cầm nắm đấm, trước khi mở cửa có lòng tốt nói: "Thư ký Thái, cô ăn mặc như vậy cẩn thận trúng gió."
Nói xong thì mở cửa bước vào trong.
Kim Mễ tức giận giậm chân, đồng thời hét lên.
Thừa Tuyết xuyên qua tấm bình phong mỏng kia nhìn thấy nam nhân ngồi trên ghế tổng tài ánh mắt chăm chú xem hồ sơ.
Cô đi qua, ánh sáng từ tấm kính lớn sát sàn hắt vào trong phòng lan tỏa ra mọi thứ bên trong. Cô đứng trước mặt anh, nói: "Phàm tổng, ngài gọi tôi có việc gì?"
Nhậm Tử Phàm đối với lời cô dường như là không nghe thấy, cũng không ngước mặt lên.
Thừa Tuyết kiên nhẫn hỏi lại một tiếng nhưng vẫn như vậy, trong lòng buồn bực không thôi.
Cô đứng trước mặt anh, ánh mắt nhìn vào chiếc ly cafe của mình ở trên bàn anh. Ly đó là của cô a, sao lại bị anh chiếm làm của riêng rồi.
Cô cúi đầu, hai tay đặt trước mặt nắm lại.
Mười phút trôi qua, không có động tĩnh gì, hai chân có chút mỏi, cô hơi nâng đầu nhìn anh, anh vẫn trước sau như một xem hồ sơ.
-Phàm... Phàm tổng, anh gọi tôi lên có việc gì? Tôi còn có công việc a.-Thừa Tuyết len lén nhìn anh
Nhậm Tử Phàm tay cầm bút dừng lại, sau đó lấy nắp viết đóng lại, hai tay đặt trước mặt đan vào nhau, ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mắt vô tình chạm vào nhau, cô không thể rút mắt khỏi ánh mắt xanh lam sâu thẳm cùng sắc nhọn kia. Cứ như bị cuốn trôi vào một vòng xoáy.
-Ly cafe này là của cô?-anh nói, ánh mắt di chuyển đến ly cafe trên bàn
Thừa Tuyết gật đầu sau đó liền nhanh như robot lắc đầu, phủ nhận: "Không phải."
-Cô cần tôi cho cô xem camera không?
-À, tôi vừa nhớ ra. Nó là của tôi.
Thừa Tuyết cười hì hì, sau đó cúi đầu xuống.
-Đi pha một ly cafe mới.-Nhậm Tử Phàm tay kéo chiếc ly ra phía ngoài bàn
-Hả? Ờ.
Cô đi đến cầm lấy chiếc ly vốn là của mình cầm đi ra ngoài, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Thừa Tuyết đi xuống tầng dưới pha cafe cho anh, chừng năm bảy phút sau đã quay lại phòng tổng tài.
Đặt chiếc ly lên bàn cho anh, cô nói: "Nếu không còn việc gì thì tôi xin phép quay về làm việc."
Anh không đồng ý hay từ chối, vươn tay ra cầm ly cafe, uống một ngụm, sau đó đặt ly trở lại, vẻ không hài lòng: "Pha ly khác."
-Vì sao?
-Không vì sao cả.
-Anh...
Cô kìm nén, đi đến cầm ly đi ra ngoài.
Thừa Tuyết đứng ở phòng pha cafe uống một hơi cạn sạch.
-Sao lại có tên đáng ghét như vậy chứ?-Thừa Tuyết tức giận đập ly lên bàn thạch
Cô nuốt cục tức vào trong, pha thêm một ly cafe mới sau đó đem lên cho anh.
-Pha lại ly khác.
-Không giống ly đầu tiên.
-Pha lại.
Thừa Tuyết chạy lên chạy xuống, mỗi lần anh kêu cô pha cafe lại cô đều uống chúng để hạ quả, cầm ly cafe thứ bảy trên tay, Thừa Tuyết nghiến răng nghiến lợi đặt chiếc ly xuống.
Nhậm Tử Phàm đột nhiên thích thú với trò này, cầm ly cafe lên uống.
-Cái này tạm được. Pha thêm một ly đi.
-Cái gì?? Anh... rốt cục anh muốn cái gì? Kêu tôi lên đây để pha cafe cho anh thôi sao?-Thừa Tuyết tức giận nghiến răng ken két
-Tôi nghĩ cô không có quyền hỏi ngược lại tôi.-anh môi hơi mân lên, khuôn mặt rất thích thú
-Còn tôi cứ nghĩ tổng tài luôn muốn nhân viên làm việc hơn là chạy tới chạy lui đi pha cafe cho mình.
Cô thật muốn cấu xé anh ra thành trăm mảnh mà.
-Được rồi, nếu không muốn pha cafe thì tôi cho làm việc khác.-anh dựa người vào ghế nói
Cô nhìn anh vô cùng cảnh giác, chắc chắn không có gì tốt lành.
-Gần đến giờ ăn trưa rồi, ra ngoài mua cho tôi bữa trưa đi.
-Anh có thư ký làm gì hả? Vậy không đổi cho tôi làm sai vặt đi?-Thừa Tuyết nghĩ đến bị anh sai chạy đi như quay chong chóng thì tức giận
-Đây là thẻ.
Anh không đếm xỉa đến lời nói của cô, quăng chiếc thẻ tín dụng lên bàn.
Thừa Tuyết nghiến răng cầm chiếc thẻ tín dụng lên.
-Đồ bệnh hoạn.
Chửi một tiếng cô hầm hừ đi ra không quên đóng cửa một cái rầm cho hả giận.
Môi anh hơi nhếch lên, tay gõ lên bàn vài nhịp sau đó đứng lên nhìn ra bầu trời xanh bên ngoài.
Thừa Tuyết ngồi trong bàn ăn ở nhà hàng Victoria, ánh mắt quỷ quái, cười vô cùng hả dạ.
Trên bàn ăn đã bày ra rất nhiều đồ ăn, nhiều đến mức có thể dành cho mười người ăn, những món ăn này đều là món ăn đắt nhất ngon nhất.
-Nhậm Tử Phàm, tôi không làm anh hết tiền được nhưng cũng làm anh mất một khoản tiền.
Cô nhìn tấm thẻ tín dụng trên tay cười ranh ma, sau đó đút lại vào túi, tay cầm đũa tay cầm muỗng.
Thừa Tuyết giống như trước giờ chưa từng ăn, gặp món ăn thì rất vui liên tục gắp món ăn bỏ vào miệng, giống như một con heo vậy.
Từ bên ngoài, nam nhân thong thả bước vào, ánh mắt nhanh chóng bị thu hút bởi hình ảnh một cô gái đang ăn kịch liệt cứ như sợ ai đó giành ăn mất.
Anh ta bật cười, đúng là có duyên.
Đang ăn thì có người ngồi xuống đối diện mình, Thừa Tuyết ngẩng đầu lên, sau đó ngạc nhiên chĩ chiếc muỗng vào anh: "Là anh!??"
-Cô đói bụng lắm sao?-anh ta cười, nụ cười thật rực rỡ
-Không phải. Nhưng mà... tôi muốn ăn cho hết tiền... anh ăn cùng đi, tôi trả.-Thừa Tuyết vẫn là vừa ăn vừa nói chuyện với anh
-Vậy thì tôi có lộc ăn rồi.
-Ăn đi, chỉ có bữa nay thôi đó, muốn ăn gì cứ gọi.
Anh ta cười một lúc rực rỡ hơn nữa, cầm nĩa lên.
-Mà anh tên gì vậy?
-Cứ gọi tôi là Nhị... Trình Ngụy.
-Trình Ngụy... Trình Ngụy...-cô lẩm bẩm cái tên anh trong miệng
-Cô tên gì?
-Thừa Tuyết, Tô Thừa Tuyết.
-Cái tên rất hay.
-Anh là người lần đầu khen tên tôi, có xem là nịnh không?-cô nghiêng đầu hỏi
Trình Ngụy bị cô hỏi làm cho cứng họng, anh là ai cơ chứ? Lại bảo anh nịnh nọt cô.
-Ăn đi.-Trình Ngụy dùng nĩa ghim một miếng dưa leo nhét vào miệng cô
-Gì chứ? Anh ít nhất cũng gắp thịt chứ?-cô phản ánh
Trình Ngụy cong môi cười nhìn cô, thật ra lúc nãy người của anh đã đưa tất cả thông tin về cô cho anh biết, những chuyện nhỏ nhặt nhất về cô, anh đều biết rõ, chẳng qua là không nói ra thôi.
Một lúc sau trên bàn ăn đã được "dọn dẹp", Thừa Tuyết xoa xoa cái bụng no căng của mình, uống một ngụm nước trắng.
Trình Ngụy ăn không nhiều, khi ăn luôn rất tao nhã, so với cô thì phẩm chất của anh tốt hơn nhiều.
Phục vụ đem hóa đơn cho cô tính, Thừa Tuyết đếm được có tới một con số một ở đầu, kế là số tám, kế tiếp là số năm và bốn số không.
1850000 VND.
-Cho tôi một phần mì paghetti đem về. Nhớ làm loại ngon nhất.
Thừa Tuyết đem chiếc thẻ tín dụng Nhậm Tử Phàm đưa mình đưa cho phục vụ.
-Vâng.
Trình Ngụy đặt ly nước trắng xuống bàn, ánh mắt nhìn cô chăm chăm. Chiếc thẻ đó là thẻ bạch kim, một cô gái bình thường như cô mà có được thì chắc chắn do Nhậm Tử Phàm cho.
Trình Ngụy cười nhạt nhẽo.
-Cô giàu thật, có cả thẻ bạch kim.-Trình Ngụy như cố ý nói
-Là thẻ của một tên rất đáng ghét, không phải của tôi.
-Vậy sao? Đáng ghét đến thế nào?-Trình Ngụy hứng thú hỏi
-Chính là ngoài rất đáng ghét thì là rất rất rất đáng ghét.
Thái độ của cô rất thật nha, như muốn cấu xé người cô đang nói đến.
-Anh ta làm gì cô sao?
-Anh ta... anh ta là cấp trên nhưng cứ sai khiến tôi nên tôi rất ghét anh ta.
Thừa Tuyết uống một ngụm nước, suýt nữa là nói ra rồi.
-Nói về anh đi, anh đang làm ở đâu?
-Tôi đang... thất nghiệp.
Trình Ngụy suy nghĩ gì đó mới nói ra hai từ thất nghiệp.
-Vậy thì anh không sống nổi trong thành phố này rồi.
-Vì sao?
-Anh nghĩ xem, anh không tiền không công việc không nhà, anh chết chắc.
-Sao cô biết tôi không tiền không nhà?
-Anh đúng là ngốc mà. Anh không công việc làm sao có tiền, không tiền làm sao có nhà?
-Thừa Tuyết, cô đoán hay thật.
Trình Ngụy muốn cười nhưng kìm nén.
-Cô nên thấy tôi đáng thương mà nuôi tôi đi. Thân thể của tôi chờ cô đến lấy.
Thừa Tuyết đúng là chưa bao giờ gặp ai biếи ŧɦái như Trình Ngụy, cô vuốt trán đã hiện lên hai vạch đen của mình.
-Làm ơn đi... thân thể anh tôi thèm vào.
-Tôi nói rồi cô cứu tôi mà tôi không có gì ngoài thân thể này nên nó là của cô.
Thừa Tuyết quả là cứng họng.
-Biếи ŧɦái.
Thừa Tuyết không thêm lời, thấy phục vụ đi ra đem phần mì và thẻ tín dụng đưa mình, lại nhìn đồng hồ thấy đã trễ, cô đứng lên nói: "Tôi phải đi rồi, tạm biệt."
-Này đừng đi luôn nhé, thân thể tôi còn chờ cô đến lấy đó.
-Khi nào gặp lại hãy tính.
Vừa nói xong thì người cũng đã đi mất, Trình Ngụy cười lạnh không rõ cảm xúc. Chỉ đơn giản là nhếch môi cười.
-Thật là thú vị!!!