Lấy điện thoại ra, Sầm Nịnh tìm được avatar quen thuộc trong danh sách bạn bè. Cô đặt biệt danh cho Lục Tinh Diễn là “LXY”. Mở vòng bạn bè anh ra, Sầm Nịnh mới nhận ra đã rất lâu rồi mình không xem trạng thái vòng bạn bè trên Wechat. Cô lướt vòng bạn bè ít ỏi của mình. Hiện tại, Wechat chính là một phần mềm khi cô muốn liên lạc với người thân bạn bè và đồng nghiệp, cô rất ít khi mở Wechat ra nếu bình thường không có chuyện gì.
Hình nền vòng bạn bè của Lục Tinh Diễn vẫn là bức ảnh ngọn hải đăng ở thành phố cực Nam Ushuaia. Tin tức mới nhất vòng bạn bè được đăng từ tuần trước. Hình ảnh là trạm xe lửa ga 9 ¾ Kinh Cross, nội dung bài đăng là nói bản thân định ở nước ngoài một thời gian.
Sầm Nịnh cảm thấy trang cá nhân của anh cái gì cũng có, chỉ riêng không có yêu đương, đi khắp thế giới mới là ước mơ lớn nhất của anh. Những chuyện dự tính của người bình thường như yêu đương, kết hôn, sinh con chưa bao giờ nằm trong phạm vi kế hoạch khám phá thế giới của anh.
Đang chuẩn bị rời khỏi vòng bạn bè Lục Tinh Diễn, Sầm Nịnh vô tình load lại trang một chút thì đột nhiên có thông báo mới ở vòng bạn bè. Cô trực tiếp mở thông báo kia ra, ảnh chụp là bầu trời đêm trăng sao, bên cạnh vầng trăng khuyết là một ngôi sao, bài đăng là: Khoảng cách giữa ngôi sao và mặt trăng là bao xa, vì vậy, cậu thật sự không thích tôi nữa sao?
Sầm Nịnh nhìn những lời này, trong nháy mắt cảm thấy trong lòng mình nhảy lên một cái. Rốt cuộc anh đăng status này là có ý gì? Rõ ràng năm đó là anh từ chối cô, lần đó trở lại tìm cô lại bảo cô chờ anh, nhưng nhiều năm như vậy lại không có tin tức gì. Anh đúng là tên khốn cặn bã như lời Lâm Lộc nói. Chỉ là Sầm Nịnh thay đổi suy nghĩ một chút, có lẽ bản thân cô tự mình đa tình. Người theo đuổi anh rất nhiều, nữ sinh tỏ tình thất bại với anh cũng nhiều đếm không xuể, có lẽ anh đang nói những người khác thôi.
Lục Tinh Diễn vừa đăng lên dòng bạn bè một phút trước, Sầm Nịnh lướt một chút xuống phần bình luận, bên dưới đã có rất nhiều bình luận. Có thể thấy phần lớn đều là của một vài bạn học thời cấp ba, nội dung bình luận phần lớn cũng là đang trêu chọc cười nhạo, hoặc là cười nhạo trên nỗi đau người khác.
Sầm Nịnh mở phần trò chuyện cùng Lục Tinh Diễn ra, ghi chép cuộc trò chuyện của hai người dừng lại ở bốn năm trước. Mấy năm nay, cô vẫn luôn giữ tất cả các cuộc nói chuyện với Lục Tinh Diễn, không chịu xóa đi. Nhìn cuộc trò chuyện bốn năm trước, Sầm Nịnh cũng lập tức nhớ lại ngày tỏ tình thất bại đó.
LXY: 【 Sầm Nịnh, tớ và cậu là người không cùng một đường. Thật sự xin lỗi. Bây giờ cậu về đến nhà chưa? 】
Sầm Nịnh còn nhớ lúc nhận được tin nhắn của Lục Tinh Diễn, cô đang âm thầm khóc đỏ cả mắt trong công viên. Lúc đó đêm khuya vắng người, trong công viên chỉ có tiếng khóc sùi sụt của cô, ngón tay cô run rẩy gõ chữ trên màn hình điện thoại, trả lời một tin.
Sầm Nịnh: 【 Không sao. Tớ về nhà rồi. 】
Bên kia trả lời trong giây lát: 【 Vậy thì tốt rồi. 】
Sau đó trong gần bốn năm, hai người cũng không chủ động liên lạc với đối phương, giống như hai người xa lạ chưa bao giờ quen biết, trừ lần đó không hiểu sao anh lại quay về từ nước ngoài để tìm cô.
Sầm Nịnh nhìn ghi chép cuộc trò chuyện cùng Lục Tinh Diễn trước đó, dường như lướt không qua bao lâu đã nhìn thấy phần đầu. Ở đó dừng lại vào ngày: ngày 11 tháng 6 năm 2011.
Đó là tuần đầu tiên sau khi có kết quả thi cấp ba năm 2011. Khi đó điện thoại thông minh đã dần dần phổ biến, phần mềm trò chuyện Wechat này cũng bắt đầu được sử dụng. Mà trước thứ sáu cuối tuần đó, khi đó họp lớp lần cuối cùng, ban cán sự lớp Hà Mộng Kỳ tự gửi mỗi thành viên trong lớp một tin Wechat, sau đó tạo một nhóm các bạn thời cấp ba, nói là sau này bạn bè tụ tập hoặc có tin tức gì khác có thể trực tiếp nhắn thông báo trong nhóm. Vì vậy hôm thứ bảy, Sầm Nịnh lấy dũng khí tìm được Wechat của Lục Tinh Diễn từ trong nhóm bạn học thời cấp ba, gửi lời mời kết bạn, đối phương rất nhanh đã chấp nhận yêu cầu kết bạn.
Lúc đó Sầm Nịnh khá kích động, ngón tay gõ chữ cũng hơi run rẩy. Cô chủ động nhắn tin nhắn đầu tiên.
Sầm Nịnh: 【 Lớp trưởng, tớ muốn hỏi cái này. Nguyện vọng đầu tiên của cậu điền trường học nào thế? 】
Bây giờ nghĩ lại, Sầm Nịnh cảm thấy khi đó mình thật sự nông nổi, vô tri vô giác. Rõ ràng trong ba năm cấp ba, cô và Lục Tinh Diễn không nói chuyện với nhau một câu nào, cũng không bao giờ xuất hiện cùng nhau, nói đơn giản thì hai người giống như người xa lạ vậy. Trừ quan hệ bạn cùng lớp ra thì không có bất kỳ liên lạc nào khác. Lúc đó, qua hai mươi mấy phút thì đối phương mới trả lời. Trong hai mươi phút kia, cô cảm thấy còn khó chịu hơn cả ba ngày thi cấp ba.
Lục Tinh Diễn trả lời rất ngắn gọn.
Lục Tinh Diễn: 【 Đại học Công nghệ Hoa Thanh. 】