Chương 3

Hai người nói chuyện khoảng một tiếng, cũng có vài chủ đề chung, sở thích cũng tương đối giống nhau. Chỉ là ngay từ lúc bắt đầu, Sầm Nịnh luôn mang dáng vẻ không mấy hứng thú, thái độ nói chuyện về sau càng ngày càng qua loa lấy lệ.

Sau khi uống trà chiều xong, Ngô Hạo Vũ đề nghị muốn đi dạo các cửa hàng xung quanh một chút, nghe nói gần đây mới mở một trung tâm thương mại, rất náo nhiệt. Sầm Nịnh vốn muốn kiếm cớ từ chối, nhưng suy nghĩ lại, nếu đã đồng ý đi xem mắt thì cũng không nhất thiết phải từ chối, vì vậy cô đồng ý.

Đi dạo đến gần giờ ăn cơm tối, Sầm Nịnh từ chối khéo lời mời ăn cơm của Ngô Hạo Vũ. Ngô Hạo Vũ kiên quyết muốn đưa Sầm Nịnh về nhà. Sầm Nịnh cũng không từ chối nữa, vì xung quanh tiệm cà phê không có chỗ đỗ xe, chỉ có thể đỗ xe ở con ngõ vườn hoa cách tiệm cà phê không xa, vì vậy hai người đi bộ trở về. Dọc đường đi đều là Ngô Hạo Vũ tìm chủ đề nói chuyện, Sầm Nịnh chủ yếu lặng yên nghe anh nói.

Đèn đường sáng lên, bầu trời chuyển tối, ven đường bắt đầu xuất hiện các sạp hàng bày bán. Bởi vì kỳ nghỉ tết mới kết thúc cách đây không lâu, quy định cũng không nghiêm khắc như lúc trước, số lượng gian hàng xuất hiện nhiều hơn ngày thường một chút.

Có quán bar âm nhạc mới mở trong con hẻm, thời gian lúc này vẫn còn sớm, trong quán chỉ có lẻ tẻ mấy người.

Tống Ngạn Trần rót rượu cho mấy người bên cạnh, trên bàn còn có mấy đĩa thịt xiên nướng.

“Tại sao đột nhiên cậu lại trở về nước? Không phải tuần trước còn đăng tin định ở nước ngoài một thời gian sao?”

Lục Tinh Diễn đang uống rượu, nghe vậy thì buông ly xuống, giọng nói cũng nghiêm túc hơn bình thường: “Ông nội bệnh nặng. Bố tôi gọi tôi trở về, có lẽ cũng chỉ ở mấy ngày thôi.”

“Xem ra chỉ có chuyện của người nhà mới có thể dừng bước chân vội vã của lãng tử thích phiêu lưu như cậu.”

Lúc này hai người đang ngồi bên cạnh cửa sổ thủy tinh đối diện với mặt đường. Thân hình cao lớn Lục Tinh Diễn ngồi trên chiếc ghế băng dài, chân nhẹ nhàng chạm đất. Một tay anh chống cằm, nghiêng đầu, trò chuyện câu được câu không với những người bên cạnh.

Trong quán bar có mấy cô gái trẻ tuổi, có cô gái gan lớn trực tiếp tiến lên hỏi Wechat của anh.



Mí mắt Lục Tinh Diễn cũng lười nhấc lên, trả lời thẳng: “Không có Wechat.”

Nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô gái nhỏ rời đi, Tống Ngạn Trần có lòng tốt nhắc nhở: “Tôi nói này. Cậu cũng lớn rồi, không còn nhỏ nữa. Lần trước giả vờ có bạn gái thì cũng thôi đi, cậu độc thân nhiều năm như vậy rồi, thật sự không muốn tìm một người sống qua ngày cùng cậu à?”

“Cô gái trẻ vừa nãy xinh thật đó. Tuổi có vẻ không lớn lắm, vóc dáng còn nóng bỏng. Thật sự đáng tiếc mà.” Tống Ngạn Trần liên tục nói đùa: “Nếu kể đến nơi có nhiều người đẹp nhất thì phải kể đến Huyên Thành chúng ta. Ồ, cậu nhìn người đối diện bên ngoài kia kìa, dáng vẻ trông trắng nõn thanh thuần.”

Lục Tinh Diễn vẫn không liếc mắt nhìn, cúi đầu thờ ơ nói: “Không sợ tôi gửi Wechat cho bà xã của cậu à?”

Tống Ngạn Trần là điển hình của việc bị vợ quản nghiêm, nổi tiếng sợ vợ, vừa nghe lời này của anh đã lập tức hậm hực không nhìn nữa.

“Bảo sao mà cậu chưa có vợ.” Tống Ngạn Trần thở dài, lấy bao thuốc lá từ túi quần ra, đưa cho người bên cạnh một điếu.

“Làm anh em nhiều năm như vậy, cậu vẫn hút trước mặt tôi sao?” Lục Tinh Diễn nhận điếu thuốc trêu đùa rồi ném về cho Tống Ngạn Trần.

“Xin lỗi nha. Tôi quên mất. Cậu cả Lục trừ việc không động vào phụ nữ còn không động vào khói thuốc.” Tống Ngạn Trần nhận sai, tiếp lấy điếu thuốc anh ném tới, cất vào bao rồi tiếp tục uống rượu.

Vừa nghe bốn chữ “dáng vẻ thanh thuần”, trong đầu Lục Tinh Diễn lập tức hiện lên khuôn mặt tươi cười xinh đẹp, ma xui quỷ khiến thế nào, anh ngẩng đầu, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tròng mắt đen nhánh lập tức quét thấy một bóng dáng quen thuộc. Đối phương thật sự có dáng vẻ trắng nõn, nhìn lướt qua sẽ không thấy khuôn mặt có gì đẹp, nhưng khi nhìn lâu sẽ cảm thấy gương mặt xinh đẹp thanh tú. Cô mặc một chiếc áo dài trùm đầu bằng nhung màu xanh nhạt, nhìn giống như cô nữ sinh vừa mới tốt nghiệp đại học.

Tống Ngạn Trần nhìn theo ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ của Lục Tinh Diễn.



“Tôi nói rồi mà. Chắc chắn cậu sẽ thích kiểu như vậy.”

“Là Sầm Nịnh.” Biểu cảm của Lục Tinh Diễn vẫn mệt mỏi như cũ, trong giọng nói không có chút cảm xúc nào.

Tống Ngạn Trần nghe vậy ngược lại thấy hơi giật mình: “Sầm Nịnh? Thay đổi nhiều quá nha, nhìn qua không nhận ra được. Tôi nhớ trước kia cô ấy từng tỏ tình với cậu phải không? Bị cậu từ chối là Sầm Nịnh đúng không? Người tỏ tình bị cậu từ chối cũng không ít, sao cậu vẫn nhớ ra cô ấy vậy? Tình cảnh giữa hai người là gì vậy?”

“Chậc. Người bên cạnh là bạn trai cô ấy à?” Tống Ngạn Trần nói thẳng.

“Đây là cải trắng bị heo ăn sao? Thật sự không biết con gái bây giờ nghĩ gì nữa.”

Nói xong mấy câu này, cậu cảm thấy áp suất bên người thấp hơn hẳn. Cậu liếc nhìn người bên cạnh thì thấy người anh em của cậu đang nhìn hai người đang đi sánh vai ngoài đường bên ngoài cửa sổ, không nói câu nào, ngón tay thon dài nắm chiếc ly thật chặt, giống như sắp bóp nát chiếc ly trong tay vậy.

“Tôi nói gì sai sao?” Tống Ngạn Trần cẩn thận hỏi, sợ mình không cẩn thận đắc tội với đại thiếu gia này.

Nhưng cậu còn chưa nhận được câu trả lời, đã thấy Lục Tinh Diễn nặng nề đặt chiếc ly trong tay xuống. Rượu đỏ trong ly còn trào ra một ít. Ngay sau đó Lục Tinh Diễn đứng lên, trực tiếp chạy ra phía cửa.

Tống Ngạn Trần: “???”

Người nào đó cũng không thèm quay đầu lại, chỉ vội vàng để lại một câu: “Cậu về trước đi, không cần chờ.”

Tống Ngạn Trần: “?”