Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sao Trời Tựa Anh

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sầm Nịnh trả lời tin nhắn của Vượt Biển: 【 Mẹ, người đàn ông này bị hói đầu. Con thấy giống bốn mươi bảy tuổi hơn là hai mươi bảy tuổi. 】

Dương Tần Phương thấy Sầm Nịnh bắt đầu giở giọng chê bai, trực tiếp gửi ghi âm mười mấy giây.

Sầm Nịnh như thể biết nội dung hội thoại bà muốn nói là gì, nói tới nói lui cũng chỉ mấy câu kia. Vì vậy chuyển đoạn ghi âm thành văn bản, xem qua loa một chút.

Vượt Biển: 【 Năm nay con cũng hai mươi bảy tuổi rồi, mà vẫn không tìm được đối tượng. Sau này không tìm được sẽ bị người khác chê cười, khuôn mặt già nua này của mẹ cũng không biết giấu vào đâu đâu. 】

Vượt Biển: 【 Ở độ tuổi nào thì nên làm cái đó. Bây giờ con nghĩ như vậy, sau này người chịu khổ cũng chỉ có con thôi, dù mẹ có chết cũng không thấy được. 】

Sầm Nịnh nhìn những dòng này, khóe mắt hơi chua xót, còn chưa kịp trả lời, Dương Tần Phương đã gửi một tin nhắn nữa: 【 Người này không vừa ý, người kia không hài lòng. Con tự xem lại đi, mẹ không quản con nữa. 】

Lần này thật sự đã chạm vào vảy ngược của Sầm Nịnh. Cô trả lời tin nhắn thứ hai.

Nịnh: 【 Năm này đã là năm 2019 rồi, sao quan niệm của mẹ vẫn cổ hủ vậy. Hừ. Kết hôn hay không là quyền tự do của con. 】

Ít nhất ở giai đoạn này, Sầm Nịnh cảm thấy một mình sống rất tốt. Hơn nữa, bây giờ người trẻ tuổi đều biết rõ mình muốn kết hôn sinh con hay không, tỉ lệ sinh sản dân số cũng thấp dần theo từng năm.

Sầm Nịnh chuẩn bị nói giận dỗi vài câu thì thấy nhóm chat thời cấp ba rất lâu không nhắn tin đột nhiên hiện lên khung chat tin nhắn. Cô lập tức mở ra.

Lâm Lộc gửi một bức ảnh, đó là bức ảnh lễ tốt nghiệp chụp chung của tất cả mọi người. Sau đó Lâm Lộc lại gửi tin nhắn đến: 【 Hoài niệm quá. Đã tốt nghiệp tám năm rồi. Lớp trưởng rảnh thì tổ chức họp lớp đi, cho các bạn học cũ gặp nhau. 】

Đột nhiên Sầm Nịnh thấy hơi căng thẳng, chăm chú nhìn màn hình một lúc, chưa trả lời. Ngay lúc cô chuẩn bị rời khỏi khung chat của nhóm thì lại xuất hiện một tin nhắn, là tin nhắn của lớp phó thể thao Hạ Vân Khanh. Hạ Vân Khanh và Lâm Lộc đã xác định quan hệ yêu đương từ thời cấp ba. Hai người cũng đưa đi đẩy lại gần mười năm rồi. Cũng may tình cảm hai người khá kiên định, tháng trước cuối cùng Hạ Vân Khanh cũng cầu hôn thành công.



Hạ Vân Khanh: 【 Hiện tại lớp trưởng đại nhân còn đang ở nước ngoài. Đừng nghĩ đến việc tụ tập nữa. 】

Lâm Lộc: 【 Vậy thì tiếc quá. 】

Hạ Vân Khanh: 【 So sad. 】

Sầm Nịnh mở xem ảnh tốt nghiệp chụp chung chín năm trước, chất lượng ảnh không tốt lắm, nhìn có vẻ được quét thành bản điện tử. Cô liếc mắt nhìn thiếu niên đứng chính giữa của hàng cuối cùng. Mắt sáng răng trắng, khuôn mặt nở nụ cười không chịu gò bó, giống như trên thế gian này không gì có thể trói buộc anh. Tình yêu đối với người hướng tới sự tự do như anh mà nói là sự phiền phức. Anh là người theo chủ nghĩa lãng mạn tự do.

Nếu nói Sầm Nịnh là người theo đuổi sự cô độc thì Lục Tinh Diễn là người thích mạo hiểm của nhân gian. Hai người khác nhau một trời một vực, là hai cuộc đời khác nhau hoàn toàn.

Ba năm cấp ba, bốn năm đại học, thêm một lần tỏ tình thất bại lúc tốt nghiệp đại học, đến bây giờ tốt nghiệp đại học được bốn năm, tốt nghiệp cấp ba tám năm, trong vô thức mười một năm đã trôi qua rồi. Chuyến hành trình cô độc này của cô sắp bước qua năm thứ một rồi, đây là lúc nên buông bỏ chấp niệm với Lục Tinh Diễn.

Thoát khỏi khung chat của lớp, Sầm Nịnh suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn cho Dương Tần Phương: 【 Mẹ sắp xếp thời gian đi. 】

Dường như Dương Tần Phương không ngờ Sầm Nịnh sẽ đồng ý đi gặp đối tượng xem mắt, lập tức nhắn lại: 【 Vậy cuối tuần ba ngày nữa đi. Vừa hay các con được nghỉ. 】

-

Chiều thứ bảy ba ngày sau, dường như Sầm Nịnh không trang điểm, buộc tóc đuôi ngựa bình thường, thay qua loa một bộ quần áo rồi ra ngoài. Khi đến quán cà phê Dương Tần Phương đã đặt cho họ từ trước, đối tượng xem mắt đã ở đó từ sớm.

Đối phương tên Ngô Hạo Vũ, hiện đang làm ở cục giám sát thành phố, cũng là công nhân viên chức giống Sầm Nịnh, chỉ là anh là biên chế sự nghiệp (*), trông không khác gì ảnh đại diện, quả thật tóc hơi ít. Mặc dù chưa đến ba mươi nhưng tóc mai đã hơi thưa thớt, đeo gọng kính màu đen, dáng người cao vừa, thân hình hơi mập, ngũ quan phổ thông nhưng không đến mức quá khó coi, con người cũng tương đối khiêm tốn lịch sự.

(*)Biên chế sự nghiệp là số người được tuyển dụng, bổ nhiệm vào một ngạch viên chức hoặc giao giữ một nhiệm vụ thường xuyên trong các đơn vị sự nghiệp nhà nước về giáo dục và đào tạo…, và các đơn vị sự nghiệp khác do cơ quan có thẩm quyền quyết định thành lập để phục vụ nhiệm vụ quản lý nhà nước hoặc để thực hiện một số dịch vụ công của cơ quan nhà nước theo quy định của pháp luật.
« Chương TrướcChương Tiếp »