Hôm nay sắp xếp trực nhật vừa vặn là Sầm Nịnh và Lục Tinh Diễn. Trên bảng đen là tên của hai người được sắp xếp theo thứ tự. Sau khi tất cả học sinh trong phòng học đều rời đi, Sầm Nịnh quay đầu lại liếc nhìn dãy cuối phòng học theo bản năng. Không ngoài dự đoán của cô, trong phòng học trống, không còn bóng dáng ai khác ngoài cô. Cô biết người như Lục Tinh Diễn, chắc chắn sẽ không bao giờ để ý đến những chuyện nhỏ nhặt như trực nhật lớp này. Hơn nữa vừa mới qua khai giảng không lâu, chắc hẳn anh cũng không biết trong lớp có một học sinh tên Sầm Nịnh, cho dù biết tên thì đoán chừng cũng không biết cô là ai.
Sầm Nịnh đứng dậy cầm chổi và gầu hót để ở trong góc phòng học, bắt đầu quét dọn vệ sinh phòng học. Khi cô quét đến vị trí ngồi của Lục Tinh Diễn, bước chân dừng lại. Bởi vì cô thấy trên bàn học của Lục Tinh Diễn xếp chồng rất nhiều phong thư và túi quà tinh xảo. Xem ra hôm nay lại có rất nhiều người tỏ tình với anh. Lúc này vừa mới khai giảng không bao lâu, mà Sầm Nịnh đã không còn xa lạ gì với nhân vật Lục Tinh Diễn này rồi.
Ánh sáng dư lại của buổi chiều tà chiếu vào trong phòng học, bóng dáng cô đơn của nữ sinh từ từ di chuyển trong phòng học, cuối cùng cũng quét dọn sạch sẽ một gian phòng học lớn. Sầm Nịnh cất chổi và gầu hót về chỗ cũ, sau đó đi ra cửa phòng học. Khi đi trên hành lang, cô vô tình liếc mắt nhìn sân bóng rổ bên kia, có rất nhiều nam sinh đang chơi bóng rổ ở bên kia, cũng có rất nhiều nữ sinh đang vây xem. Sầm Nịnh cũng không quá chú ý, cô biết những tiếng hoan hô và những tràng vỗ tay kia đều hướng về Lục Tinh Diễn, bởi vì buổi chiều thứ tư hàng tuần sau khi tan học, anh đều sẽ đi chơi bóng rổ. Sầm Nịnh nhìn thấy mấy lần, dần dần cũng đã quen với những cảnh như vậy. Cô ổn định lại tâm trạng để chuẩn bị đối mặt với con đường về nhà đáng sợ kia.
Thật may là phần lớn thời gian, những tên côn đồ ở trong ngõ Bạch Mã kia đều làm như không thấy đối với Sầm Nịnh, bởi vì quả thật Sầm Nịnh không tính là cô gái xinh đẹp, hơn nữa bọn họ cũng biết chắc chắn một học sinh cấp ba sẽ không có bao nhiêu tiền. Cho nên tất nhiên Sầm Nịnh sẽ bị loại ra khỏi phạm vi mục tiêu của bọn họ, thuộc về loại không tiền không sắc kia, thật sự trên người Sầm Nịnh cũng không có gì đáng giá để bọn họ đánh cướp.
Cho nên chạng vạng tối hôm nay, sau khi tan học, Sầm Nịnh vốn vẫn đi vào ngõ giống như ngày thường, nhưng đi được nửa đường lại bị ba tên học sinh trung học Thiên Dương nhuộm tóc vàng chặn lại bên trong ngõ.
Gần đây, đúng lúc mấy người này rất thiếu tiền, chỉ cần đυ.ng phải trái hồng mềm thì trực tiếp chặn người lại, bất kể đối phương có tiền hay không, chặn trước nói sau.
“Em gái nhỏ, bây giờ đi qua con đường này đều phải nộp phí bảo kê nha. Anh thấy em là học sinh ngoan trường THPT số một, thì sẽ thu của em ít đi một chút. Nộp ra sáu trăm là người có thể đi rồi.” Nam sinh cầm đầu là trùm trường nổi tiếng trường Thiên Dương, Trần Phong. Gã trực tiếp chặn trước mặt Sầm Nịnh, nói với cô.
“Tôi… Tôi không có tiền.” Cô gái run rẩy nói, nước mắt chảy xuống theo gò má cô.
“Không có tiền á? Vậy thì chỉ có thể giữ người lại thôi, anh cũng không có sự lựa chọn nào khác rồi, mặc dù em là loại mà anh coi thường nhất.”
“Dáng vẻ của cô bé này đơn thuần thật đấy. Chúng ta mới hù dọa một tí mà đã khóc rồi.”
“Từ trước đến giờ tao chưa đυ.ng vào loại con gái ngoan ngoãn như vậy đâu. Nếu không thì để lại cho chúng mày đi.”
“Ha ha ha ha.”
Mấy nam sinh bật cười càn rỡ, ánh mắt bắt đầu không kiêng kỵ gì mà đánh giá khắp người cô gái.
“Sáu trăm đúng không? Tôi trả thay cô ấy.”
Ngay lúc đó, một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng lười biếng truyền đến từ cách đó không xa.
Sầm Nịnh quay sang nhìn theo giọng nói, cô nhìn thấy một thiếu niên cao gầy đi về phía bọn họ, trong tay anh cũng cầm áo khoác đồng phục học sinh trường THPT số một giống cô, xem ra là bạn học cùng trường. Đến khi thiếu niên đến gần một chút, cô mới nhìn rõ, hóa ra là Lục Tinh Diễn học cùng lớp. Mặc dù mới khai giảng không bao lâu, nhưng Sầm Nịnh đã sớm biết nhân vật trong lớp này như thế nào. Nghe nói nhà anh mở công ty lớn, rất giàu có, nhưng gần đây trong lớp có tin đồn rằng Lục Tinh Diễn hình như là một người ngông cuồng tùy tiện, không dễ chung đυ.ng, xấu tính. Vì vậy Sầm Nịnh cũng không nói chuyện với anh. Thỉnh thoảng khi Sầm Nịnh đi qua cửa phòng học sẽ liếc nhìn về phía vị trí ngồi của Lục Tinh Diễn, anh vẫn mãi là dáng vẻ cởi mở không chịu bó buộc, ngồi dựa vào tường ở vị trí chính giữa ở hàng cuối cùng, một mình một bàn, muốn đi học thì đi học, không muốn đi học thì trực tiếp trốn học, dường như giáo viên cũng không muốn quản học sinh không chịu nghe lời được này.