Chương 18

Sầm Nịnh yên tĩnh ngồi trên ghế dài ở trạm chờ xe buýt đợi chuyến xe đến. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Thành phố Bắc Kinh này dường như mãi mãi cũng không thấy được các ngôi sao. Cô chớp chớp đôi mắt bởi vì vừa mới khóc mà lúc này hơi chua xót.

Thành phố Bắc Kinh này thật lớn, mà cô cũng thật sự rất nhớ nhà.

Khi đang chờ xe buýt, điện thoại di động rung lên, Sầm Nịnh phản ứng không kịp, sửng sốt một lúc mới lấy điện thoại từ trong túi vải dày màu trắng ra, cuộc gọi đến hiện trên điện thoại là “Mẹ”.

Trong lòng Sầm Nịnh thật giống như bị một cây kim đâm một cái, cảm xúc buồn bã và tủi thân trong đầu vào giây phút này tràn ra. Mặc dù bình thường cô rất ít khi chủ động liên lạc với Dương Tần Phương, nhưng một mình ở nơi đất khách quê người lâu rồi, cộng thêm việc trải qua rất nhiều chuyện, khó tránh khỏi suy nghĩ nhớ người thân. Cô vừa hít thở sâu, vừa điều chỉnh cảm xúc. Đợi đến khi cô cảm thấy ngụy trang tốt rồi, lát nữa sẽ không lộ ra sơ hở gì, mới ấn xuống nút trả lời.

“Nịnh Nịnh?”

“Mẹ, sao giờ này mẹ lại gọi cho con.”

“Bây giờ con đang ở ký túc xá à.” Người trong điện thoại lo lắng sẽ đánh thức các bạn cùng phòng của Sầm Nịnh, cố ý giảm âm giọng xuống.

“Vâng.” Giọng nói của nữ sinh cũng đè thấp xuống. Như vậy sẽ không bị mẹ hoài nghi.

“Đúng thì tốt rồi.” Dương Tần Phương dường như thở phào nhẹ nhõm: “Vừa rồi mẹ nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy một mình con đi trên đường bị người ta bắt cóc. Mẹ lập tức bị dọa tỉnh ngủ.”

“—”



Sầm Nịnh nghẹn lời một chút, không trả lời.

Dương Tần Phương hỏi: “Có phải làm phiền con nghỉ ngơi không?”

“Không. Con đang chuẩn bị đi ngủ.”

“Tại sao mẹ nghe giọng con như vừa mới khóc vậy.” Dương Tần Phương nhạy bén phát hiện ra Sầm Nịnh có điều gì đó không đúng.

“Có thể bị cảm một chút rồi.”

“Vậy ngày mai con nhất định phải đi phòng y tế của trường khám đấy.”

Cuối cùng cũng lấp liếʍ cho qua xong. Sau khi cúp điện thoại, chuyến xe buýt 108 cũng vừa đến trạm. Sầm Nịnh cất điện thoại di động, trực tiếp lên xe.

Trên xe trừ cô và tài xế, đến một người khách cũng không có, hoàn toàn trống trơn.

Sầm Nịnh tìm một hàng ghế phía sau, ngồi xuống chỗ ngồi cạnh cửa sổ. Cô nghiêng đầu dựa lưng vào ghế ngồi, nhìn cảnh xe qua lại trên đường phố bên ngoài. Những tòa nhà chọc trời, xe cộ, lác đác vài người đi đường. Tốc độ của xe rất nhanh, tất cả cảnh vật đều vụt qua, nhanh chóng lướt qua trước mắt cô.

Cảnh vật không ngừng biến đổi dần dần biến thành ánh sáng, mang suy nghĩ Sầm Nịnh trở lại năm tuổi mười sáu kia.



Đó là tháng 9 năm 2008, Sầm Nịnh mới nhập học trường cấp ba Huyên thanh không lâu. Bởi vì sau khi tan học, cô nhất định phải đi con ngõ chật hẹp để về nhà, cho nên vừa mới bắt đầu khai giảng mấy ngày, thời gian tan học trở về nhà dường như đã trở thành ác mộng mà cô không thể thoát khỏi. Phần lớn học sinh đều không đợi được đến giờ tan học mà tan học trước, chỉ có cô hy vọng thời gian lên lớp có thể trôi qua chậm hơn một chút.

Thỉnh thoảng Sầm Nịnh sẽ gặp phải mấy tên côn đồ nhỏ tuổi ở trong ngõ. Những thiếu niên bất lương kia phần lớn đều là học sinh của trường cấp ba Thiên Dương, ngoài ra có một ít học sinh bỏ học đã lâu hoặc là một ít thanh niên lêu lổng không đi học.

Con ngõ đó được gọi là ngõ Bạch Mã, từ lâu đã trở thành một trong những cấm địa trong mắt các học sinh cấp ba của Huyên thành, trừ khi bất đắc dĩ lắm, nếu không bọn họ sẽ không đi vào trong ngõ Bạch Mã.

Trường trung học số một Huyên thành và trường trung học Thiên Dương quả thật chính là hai thái cực khác nhau. Nếu nói trường trung học số một Huyên thành là thiên đường, vậy trường trung học Thiên Dương chính là địa ngục.

Mà Sầm Nịnh chính là học sinh xui xẻo nhất kia. Toàn trường chỉ có một mình cô cần đi qua ngõ Bạch Mã để về nhà, ngay cả một người bạn để đi cùng cũng không tìm được. Nếu cô không đi đường ngõ Bạch Mã, thì phải đi đường vòng rất xa mới có thể về đến nhà. Bởi vì công việc của Dương Tần Phương rất bận rộn, cũng không thể đón Sầm Nịnh tan học hằng ngày, trạm xe buýt gần nhất cũng phải đi qua hẻm mới có.

“Các cậu nghe qua chưa? Hôm nay trong ngõ Bạch Mã lại có một học sinh của trường chúng ta bị người ta đánh đấy.”

“Lại là đám học sinh trung học kia làm à?”

“Điều đó còn phải hỏi sao. Những người ở đối diện đó ngày nào cũng làm ầm ĩ ở bên ngoài. Không phải bọn họ thì là ai?”



Sầm Nịnh vừa nghe đám học sinh trong phòng học bàn tán, vừa từ từ thu dọn đồ sách vở, chuẩn bị trực nhật xong sẽ về nhà. Hôm nay, cô vẫn phải đi qua ngõ Bạch Mã như cũ. Bởi vì hôm nay là thứ tư, thứ tư là ngày mà công việc của Dương Tần Phương bận rộn nhất, cho nên sẽ không có thời gian tới đón cô tan học.